Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 682: Thay hắn báo thù rửa hận! (2)



Đối phương nhắc nhở, lúc này Trương Huyền mới phản ứng được. Ánh mắt mờ mịt lại một lần nữa tập trung.

Không sai!

Hắn không chỉ có y thuật, còn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán!

Dưới thiên đạo, không chỗ nào che giấu được. Chỉ cần không phải thịt nát xương tan, chắc hẳn đều có biện pháp!

Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, một lần nữa tập trung tinh thần.

- Chỗ thiếu hụt!

Trong lòng hắn khẽ kêu lên, trong đầu xuất hiện một quyển sách. Hắn vội vàng mở ra.

- Còn cứu được...

Liếc mắt thoáng nhìn nội dung phía trên, toàn thân Trương Huyền run lên, sắc mặt thoáng chút trở nên ửng đỏ.

Vốn tưởng rằng bị trường kiếm của cường giả Chí Tôn đâm thủng ngực, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới, lại còn có một tia khí tức.

Phía trên quyển sách viết chi chít đầy các loại chỗ thiếu hụt. Kinh mạch trong cơ thể Lộ Trùng, gần như bị chân khí của cường giả Chí Tôn, làm vỡ nát tất cả. Nội tạng cũng bị tổn thương nặng nề. Đổi lại thành bất kỳ kẻ nào, loại tình huống này, khẳng định đã chết.

Chỉ có điều, hắn tu luyện qua Thiên Đạo Kim Thân và độc thể, thân thể cường đại vượt xa so với người bình thường gấp mấy lần. Lại thêm chân khí thiên đạo truyền vào đúng lúc, lúc này mới lưu lại một tia sức sống.

- Trước hết chữa trị kinh mạch, nội tạng!

Dung nhập tất cả sách của nghiệp đoàn y sư trong đầu, lĩnh ngộ lý giải, cho dù không cần Đồ Thư Quán, y thuật của Trương Huyền cũng không thua kém gì y sư tam tinh. Biết tình hình hiện tại, hắn chữa trị vết thương trên người đối phương trước.

Hắn lập tức không nói thừa, chân khí thiên đạo chậm rãi ở chảy xuôi trong cơ thể đối phương, tu bổ tổn hại kinh mạch và thân thể trong đó.

Đồng thời hắn lấy ra một viên đan dược chữa thương đút xuống.

Cướp đoạt hết Lâm gia, loại dược vật chữa thương này, trong chiếc nhẫn trữ vật có rất nhiều. Đừng nói một viên, cho dù lấy ra tất cả, chỉ cần có thể khiến đối phương tỉnh lại, đều không tính là gì cả.

- Trương Huyền...

Thấy người thanh niên một lần nữa khôi phục lại thần thái, bắt đầu cứu chữa, lúc này Mạc Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cúi đầu nhìn lại, đồng tử co lại.

Chỉ thấy vết thương của Lộ Trùng, ở dưới chân khí của đối phương truyền qua, khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trước đó mất máu quá nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận. Tuy rằng vẫn mê man, nhìn bề ngoài, so với lúc trước không bị thương, không khác nhau quá nhiều.

- Chỉ dựa vào chân khí, hoàn toàn chữa trị thân thể?

Thân thể run rẩy, Mạc Vũ khó có thể tin được.

Trước đó, mặc dù nàng đã thấy vị trước mắt này thi triển y thuật, nhưng gần như đều sử dụng ngân châm đâm vào huyệt, sau đó kê ra phương pháp luyện đan.

Như vậy là có thể chữa trị thương thế, tu bổ kinh mạch... Chân khí phải tinh thuần tới mức nào?

- Chẳng lẽ là... chân khí trên tam phẩm?

Đồng tử nàng co lại.

Chân khí trên tam phẩm, tinh thuần đến cực điểm, có thể chữa thương, khơi thông gông cùm xiềng xích trong kinh mạch... Nàng vốn tưởng rằng chỉ là trong truyền thuyết, không nghĩ tới tự nhiên có thể chính mắt thấy được.

Có thể truyền ra loại công pháp tu luyện chân khí này, Dương sư lại phải mạnh tới mức nào?

Thảo nào có thể khiến cho Tô sư, Lăng sư đều cam tâm tình nguyện ra tay vì hắn!

Phù!

Chữa trị hoàn chỉnh một đường kinh mạch cuối cùng trên người Lộ Trùng, Trương Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu hắn lại hình thành quyển sách mới. Hắn liếc mắt thoáng nhìn, sắc mặt tái xanh.

- Lão sư, Lộ Trùng như thế nào?

Triệu Nhã không nhịn được nhìn qua.

- Thân thể không có vấn đề quá lớn. Chính là ý thức rơi vào giấc ngủ sâu, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại!

Lộ Trùng bị tổn thương thật sự quá lợi hại. Cho dù chân khí thiên đạo có uy lực vô song, có thể hoàn toàn khôi phục được thương thế ở trên thân thể hắn, nhưng trên phương diện ý thức lại bất lực.

Nói cách khác, hắn hiện tại, giống như người sống thực vật, có khả năng ngày mai lại tỉnh, cũng có khả năng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

- Vậy làm sao bây giờ?

Triệu Nhã hỏi tiếp.

- Ta cũng không biết!

Trương Huyền lắc đầu, lại lộ ra vẻ cô đơn.

Tuy rằng đã biến tất cả sách của nghiệp đoàn y sư thành kiến thức của mình, nhưng loại tình huống này, hắn cũng nghĩ không ra được phương pháp giải quyết.

Kinh mạch bế tắc, thân mắc bệnh tàn tật, không có cách nào đột phá... Chân khí thiên đạo vẫn có thể trị liệu. Nhưng thuộc về ý thức, thuộc về linh hồn, huyền diệu khó giải thích. Chân khí thiên đạo lại nghịch thiên nữa, có thể giúp đỡ được cái gì?

- Chúng ta không có cách nào. Nhưng có lẽ Dương sư có thể chữa trị được!

Mạc Vũ không nhịn được nói chen vào.

- Dương sư?

Sắc mặt Trương Huyền khó coi.

Dương sư... là giả, không tồn tại.

Hắn chính là vị “cao nhân” này. Mình không có cách nào, chẳng khác nào đối phương cũng không có cách nào.

- Ta nghe nói danh sư ngoài thất phẩm, không chỉ có thể dùng ngôn ngữ thay đổi hành vi cử chỉ của người khác, còn có thể ảnh hưởng tới ý thức, lục soát linh hồn. Lộ Trùng chỉ là rơi vào giấc ngủ say. Nếu có loại danh sư cấp bậc như vậy, tiến vào trong óc của hắn, có lẽ lại có thể khiến cho hắn tỉnh lại!

Mạc Vũ nói tiếp.

- Ảnh hưởng ý thức, lục soát linh hồn?

Trương Huyền nhất thời xiết chặt nắm đấm.

Giống như đối phương nói, Lộ Trùng chỉ là ý thức ngủ say. Nếu thật sự có người nào có thể tiến vào óc của hắn, có lẽ thật sự có thể tỉnh lại.

- Ừ, tuy rằng đây là nghe người khác nói, nhưng danh sư cấp bậc càng cao, thủ đoạn càng nhiều. Chúng ta nghĩ không ra biện pháp, chưa chắc cấp bậc cao hơn lại không thể...

Mạc Vũ nói.

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu.

Thật giống như thai độc tiên thiên của hắn, Thiên Huyền vương thành và Độc Điện không có phương pháp giải quyết, Danh Sư Đường lại có. Tuy rằng cũng rất khó, nhưng chí ít tốt hơn chẳng khác có phương hướng nào.

Tình hình Lộ Trùng hiện tại, hắn bất lực. Nhưng dựa theo cấp bậc cao, xem sách càng nhiều, có lẽ lại có phương pháp tốt hơn.

- Ta sẽ đi tìm danh sư lợi hại. Chỉ có điều, trước đó...

Nghĩ vậy, an tâm hơn không ít, mắt Trương Huyền nheo lại. Một sát ý từ trong cơ thể sôi trào phát ra, giống như kinh đào, khiến thiên địa cũng bị nhấn chìm.

- Trước hết phải thay hắn... báo thù rửa hận!