Thiên Đế Bất Tử

Chương 27



Cổ Trình Thành nhìn đối phương, đứa nhỏ mập mạp xoa xoa eo nhưng trông rất khôi hài.  

“Thiếu niên, trên người của ngươi có hơi thở của tên khốn kia, ta cảm nhận được, cho nên ta đã dẫn ngươi đi đến nơi này. Ta biết lúc ngươi vừa nhìn thấy ta thì lập tức bị khí chất của ta hấp dẫn, không thể che giấu được ánh mắt sùng bái kia! Lui ra sau đi, để ta nói tên thật cho ngươi biết”.  

Gương mặt trẻ con mập mạp tràn đầy sự cao ngạo.  

Trên trán của Cổ Trình Thành nổi đầy gân xanh: Sùng bái cái con khỉ, ông đây chỉ nghĩ đến cái Chí Dương Thụ của ta thôi, mẹ nó!  

“Xin hỏi tên thật của ngươi là?”  

“Ta là - thiên hạ đệ nhất linh khí, Bàn aaaaaaaaaa Bảo!”  

Nhất thời, dường như đứa bé mập mạp này tản ra hào quang lóa mắt, mà đứa nhỏ Bàn aaaaaaa Bảo này hiển nhiên là đang chìm đắm trong sự tự luyến bản thân, không có cách nào kiềm chế.  

“Bây giờ, ở trong lòng mình, chắc ngươi cảm thấy bản thân đang toả hào quang vạn trượng đúng không, tên, hẳn là vô cùng ấn tượng đúng không!”  

Cổ Trình Thành không nhịn được mà tự lẩm bẩm, ngược lại lại sửng sốt: “Cái tên này, tốn bạo hảo sao?”  

“Thiếu niên, run rẩy đi, quỳ lạy đi, ta biết ngươi đang chấn động, bởi vì ta cũng chấn động bởi nó”.  

Hào quang trên người đứa nhỏ mập từ từ biến mất, hai mắt bình tĩnh nhìn Cổ Trình Thành nói, sự kiêu ngạo vẫn còn chưa tiêu bớt.   

"A, được, Bàn A Bảo!"  

“Là Bàn Bảo, là Bàn Bảo! Con mẹ nó ta không phải tên Bàn A Bảo, tin ta giết ngươi hay không!”  

“...”  

“Khụ, thế… Bàn Bảo, làm thiên hạ đệ nhất khí linh, hẳn là ngươi vô cùng lợi hại nhỉ? Ta có một kẻ thù, là Vấn Tiên Tông, như vầy đi, ngươi giúp ta đánh bại Vấn Tiên Tông, chờ khi ta đoạt được bảo khố của Vấn Tiên Tông thì chúng ta chia đôi. Ta thấy ngươi rất thiếu tài nguyên, ngươi xem…”  

Cổ Trình Thành tính toán một lúc, chà xát tay, hỏi ra tiếng.  

“Một tông môn phàm nhân, một vị tiên nhân hay thần thánh đều không có, cục cưng ta chỉ cần dùng tay là nghiền nát được. Chỉ là việc tu đạo cần phải tiến từng bước, ta há có thể hủy đi đạo tâm của ngươi, giúp ngươi một bước lên trời? Là kẻ mạnh, nào có ai mà không dẫm thây sơn biển máu để đi lên đỉnh? Loại chuyện này thì sao cục cưng có thể ra mặt làm thay, mất mặt”.  

Bé con buồn bã nhìn Cổ Trình Thành.  

“Nói tiếng người”.  

“Đánh không lại”.  

“...”  

Sau khi giao lưu với Bàn Bảo một phen, rốt cuộc thì hắn cũng đã biết được tác dụng của cái đỉnh nhỏ.  

Có thể hấp thu được bất kỳ thứ thiên địa linh khí nào để chuyển hóa thành âm dương căn nguyên khí hoặc là hơi thở khiếu thiên đạo.  

Căn nguyên âm dương có thể mượn thuật âm dương để hấp thụ, lấy đỉnh Âm Dương làm vật dẫn, phục chế bất kỳ bảo vật nào trong tạo hóa.  

Mà dưới tạo hoá là gì thì Bàn Bảo chưa từng giải thích kỹ càng, tóm lại là trong thiên hạ vạn giới, có thể dùng đỉnh Âm Dương để tiến hành phục chế hết 90% bảo vật.  

Chẳng những như thế, khi phục chế bất luận cái bảo vật gì thì đều có thể thông qua đỉnh Âm Dương để tiến hành chữa trị căn nguyên khí của nó, nói cách khác, nếu Cổ Trình Thành có một cái bảo vật hư hỏng thì hắn có thể phục chế ra một cái bảo vật hoàn hảo.  

“Năng lực mạnh mẽ thật”.  

Cổ Trình Thành không kiềm được mà nuốt nước miếng: “Cái gì gọi là vật thiên địa linh khí?”  

“Vật thiên địa linh khí chính là vật có linh khí giống như linh thạch, linh thụ, linh thảo, linh hoa. Thậm chí bao gồm cả thi thể linh thú, phân linh thú vân vân”.  

“Chỉ cần là đồ có linh khí thì có thể chuyển thành căn nguyên âm dương? Nếu ta hấp thụ những loại linh thảo không thể luyện đan kia, biến chúng thành âm dương căn nguyên khí, sau đó dùng căn nguyên âm dương phục chế ra linh thạch, chẳng phải là ta giàu rồi sao?”  

“Cút!”  

Bàn Bảo không nhịn được mà khinh bỉ: “Loại năng lượng chuyển hoá này sẽ tiêu hao, nếu ngươi dùng một trăm viên linh thạch cực phẩm chuyển hóa thành căn nguyên âm dương thì căn nguyên âm dương đó cũng chỉ đủ để phục chế sáu, bảy chục viên linh thạch cực phẩm. Ngươi có thể biến đồ hư thành bảo vật, nhưng không thể có được tài nguyên cuồn cuộn. Mặt khác, phục chế bảo vật đỉnh cấp cần phải có căn nguyên âm dương cực nhiều, chữa trị cho bảo vật lại càng tiêu hao căn nguyên âm dương nhiều hơn”.