Thiên Thu

Chương 104



Hai tháng chẳng gặp được Nam Hải Nghi, Thiện Lâm ruột ran nóng đến sôi sùng sục, không còn kiên nhẫn nào nữa, nàng liền kéo theo đứa em Mộc Lan vốn chẳng nhiệt tình mấy chạy tới trước cửa Hợp Hoan điện, sẵn tiện cho cung nhân đem theo cả một cầu thang gỗ.

Như dự đoán, tỳ nữ bên ngoài lại bảo Nam Tiệp dư bị bệnh không muốn tiếp ai...

"Chị ấy vẫn không muốn gặp chúng ta, Thiện Lâm, chúng ta vẫn nên về thôi..." Mộc Lan thần sắc bạc nhược muốn bỏ đi.

"Khoan vội!"

Không cần đến nữ chủ nhân kia cho phép, Thiện Lâm chọn một góc vắng người qua lại, ban đầu Mộc Lan còn không hiểu vì sao nàng lại đem cầu thang theo, nhưng ngay lập tức nàng ta phải mở to mắt choáng váng.

"Thiện Lâm, làm gì thế?!?"

Không ai có thể tin được một thân phi tần như Anh Lương Viện lại bắt thang trèo qua tường để leo vào trong Hợp Hoan điện.

Với Thiện Lâm mà nói việc trèo thang chẳng phải là cái gì quá to tát cả, ngày xưa trèo đèo lội suối có gì mà chưa thử qua, xá gì tới cái tường này, nhưng ở trong cung sống cuộc sống nhàn rỗi suốt một thời gian dài, lâu rồi vận động tay chân nên leo ở nơi cao làm nàng hơi kinh sợ, cộng thêm vừa mới bình phục đây thôi mỗi động tác nàng đều cẩn thận không dám manh động.

Trong khi đám cung nhân của Hợp Hoan điện còn đang nháo nhào thì Thiện Lâm đã dễ dàng mò xuống nhờ mấy mỏm đá to bên dưới.

"Thiện Lâm???"

Hải Nghi đến lúc này mới hối hả chạy ra xem tình hình, thấy được Thiện Lâm lóng ngóng leo xuống nàng liền tá hoả chạy tới, gấp gút nhìn nàng ta từ đầu tới chân, tưởng chừng như muốn kiểm tra đến cả từng chân tơ kẽ tóc:

"Thương thể như vậy mà còn dám ở đây leo trèo sao? Lỡ như mà bị ngã là ngọc tiêu hương vẫn đấy, đồ ngu ngốc!!!"

Lần đầu bị người chị dịu dàng mắng, thực tình Thiện Lâm thấy rất mới lạ, thậm chí còn cười: "Không ngu ngốc như vậy, làm sao gặp được chị của bản Lương Viện đây?"

Bỗng Hải Nghi khựng người lại, quay mặt đi.

Thiện Lâm thấy nàng ta mặt mày trắng hồng, tuy có chút tiều tụy nhưng không vẫn không hề giống người bị bệnh chút nào, tức khắc nổi lên một trận hoài nghi, có điều bên ngoài nàng vẫn mỉm cười, nắm lấy tay đối phương:

"Hải Nghi, đừng tránh né chúng ta..."

Lúc này Mộc Lan cũng chạy vào, thấy được người chị lâu ngày không gặp, sắc mặt ão não lâu nay mới lần đầu tiên chịu nở ra chút ý cười.

"Xin lỗi hai người nhiều lắm... ta..."

"Không cần nói gì thêm..." Thiện Lâm cắt lời Hải Nghi, ung dung nói:

"Chúng ta có thể tương ngộ ba người lại là chuyện tốt rồi, những việc khác không quan trọng nữa."

Hải Nghi nhìn Thiện Lâm, lại nhìn Mộc Lan, trong con mắt rưng rưng từng hồi.

Cùng ngồi lại trong tẩm thất Hợp Hoan điện, ba người nói với nhau rất nhiều điều, nào là Tần Thục dung ỷ vào sủng ái và nhà mẹ quyền thế đang lên mà kiêu căng thế nào, Chung phi bệnh tật ẩn mình ra sao, quan trọng nhất là tiết vạn thọ sắp tới của hoàng đế.

Cao Thái hậu muốn trên dưới phi tần hậu cung vì hoàng đế mà biểu diễn gì đó để góp vui, Thiện Lâm sẵn dịp bàn thử hai người họ.

"Còn nhớ lần trước chúng ta ở hoa viên cùng nhau hợp tấu hay không? Giờ ta cứ tìm một khúc nhạc rồi tập dợt một chút, ngày hôm đó đem ra biểu diễn chắc chắn sẽ không tệ đâu."

Cả hai người Mộc Lan với Hải Nghi đồng loạt trưng ra thái độ phân vân, đặc biệt là Hải Nghi, hoàng đế đã ghé thăm nàng một lần, nói những lời thiêng liêng cao cả về nàng mục đích cũng là muốn nàng nhớ tới trọng trách của bản thân là một phi tần Vạn Thành thôi, ý tưởng của Thiện Lâm xem như hoá giải được cái khó sắp tới.

Hơn nữa vốn dĩ nàng cũng đang muốn tiếp cận Mộc Lan, lần này có thể không tốn chút sức lực nào, đúng là tốt...

"Còn hơn nửa tháng nữa là đến lễ vạn thọ, thời gian gấp rút, vậy chúng ta tập luyện từ hôm nay nhé?" Mộc Lan hỏi, đứng dậy ngỏ ý muốn hai người kia đến hoa viên cùng mình.

Bao nhiêu toan tính, bao nhiêu sóng gió là từ những buổi tập dợt này mà ra...

____________

Cầm trên tay chiếc túi hương màu vàng tưới óng ánh với kỹ thuật cắt thêu tinh xảo không thua gì cung quan ở Thượng Cung cục, Võ Tương Minh ngắm vô cùng chăm chú, ngoài mùi hương ngào ngạc dễ chịu của thảo dược ra thì cái làm y chú ý nhất chính là hình long phượng hoà minh trên mặt túi.

Kiểu dáng ấy, chính là cùng với hình long phượng trên mặt ngọc treo trên thanh sáo của y.

Nữ nhân ấy thật dụng tâm...

"Là Anh Lương Viện gửi đến sao?"

"Dạ phải..." Tần Lập nghiêng người đáp:

"Bệ hạ long thể có đôi chỗ bất an, Anh Lương Viện luôn để trong lòng, hôm trước khi thần đến bắt mạch, Lương Viện đã nhờ vi thần đem cỏ thơm thảo dược bỏ vào, cũng chính người sáng tạo ra việc lấy cỏ Tràng làm dược liệu, Lương Viện vì bệ hạ mà rất dụng tâm."

"Ừm..." Võ Tương Minh gật gù, cầm túi hương ngắm tới ngắm lui rất thích thú, sẵn tiện hỏi:

"Khanh đi bắt mạch cho Anh Lương Viện à?"

Tần Lập toát mồ hôi, nhận thấy việc một phó viện phán thường xuyên qua lại với một tiểu phi tần rất dễ bị hiềm nghi, y bèn dùng cớ lấp liếm:

"Thần biết được bệ hạ vì thương tích của Anh Lương Viện mà rất lo lắng, từng dặn cả phòng Thái y đến chữa trị, thần cũng vì thế mà sau khi hồi cung có mấy lần ghé qua xem thử tình trạng của Lương viện..."

Hoàng đế im bặt, tiếp tục nhìn chăm chăm vào túi hương trong tay, Tần Lập láo liên mắt, lão thái giám Vương Thanh Mục vừa ra ngoài, trong thư phòng hiện chỉ có y với hoàng đế, thế là y bạo gan nói thêm một tràng:

"Thương thể của Lương Viện rất nặng, không chỉ trên người để lại sẹo, mà từ tay tới chân đều bị bức đến suýt nữa là gãy vụn, lực của người ra tay phải nói ra tàn bạo, cũng may Lương Viện ý trí kiên cường cùng với tịnh dưỡng điều độ mới vượt qua được, nếu không chỉ có thể làm người tàn phế cả đời."

Cách kể của Tần Lập vừa miêu tả họ Anh đáng thương kiên cường thế nào, vừa nhắm tới chủ mưu ra tay hành hình làm nàng ta bị thương tổn, hoàng đế tất nhiên nghe ra được ý đó, y chỉ thở dài, âm trầm nhét túi hương vào đai lưng.

Đương lúc Tần Lập muốn nói thêm thì Vương Thanh Mục quay trở vào, lão ta ra hiệu bảo y lui ra, dẫu sao điều cần nói cũng nói hết, y rất biết điều vội vàng cáo lui.

"Bệ hạ..."

Đợi cho tới khi vị thái y họ Tần đi mất bóng, Vương Thanh Mục mới lộ ra thần sắc hoảng hồn:

"Bệ hạ! Thuận An vương đang hồi kinh!"

Choảng!

Tách trà nóng mới vừa được cung nhân dâng lên không lâu trước đó nay đã vỡ tan tành thành nhiều mảnh...

____________

Đứng trước Cao Thái hậu, Võ Tương Minh luôn luôn biến mình thành đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối, không dám tỏ ra nửa phân thái độ nào.

Kể cả bà ta có làm gì để bản thân bất mãn tới đâu đi nữa...

Chẳng hạn như ngày hôm nay, y tá hỏa nhận ra bà ta đang triệu ngũ hoàng đệ Võ Tương Diệp, người vốn bị y điều đi biên cương từ rất lâu quay trở về kinh, thậm chí không thèm báo trước với y một tiếng, giờ người chắc đã gần về tới cửa kinh thành Thiên Lông, dù có muốn ngăn cũng muộn một bước.

"Đây... là ý của mẫu hậu...?"

Cao Thái hậu thân bận cung phục đen vàng lộng lẫy cao sang, châu ngọc khắp mình sợ còn xa hoa hơn cả lớp phi tần, bà tay vuốt ve con mèo lông trắng quý giá ngàn lượng, trong mắt toàn là sự cưng nựng yêu thương, vừa nhẹ nhàng vuốt lông nó vừa nói:

"Hoàng đế à, sắp tới tiết vạn thọ của con, ai gia là muốn có một bất ngờ riêng dành cho con thôi, thiết nghĩ dù sao nó vẫn là em trai con, hai con xưa nay lại tương thân tương ái, bấy lâu không gặp hoàng đệ, chắc chắn là con sẽ rất vui."

Động tác vuốt ve ngừng lại, Cao Thái hậu giương mắt lên, trong đó là một ý cười nồng hậu:

"Con có thích không?"

Võ Tương Minh nở ra một nụ cười còn tươi hơn cả rạng ban sáng, hồ hởi nói:

"Mẫu hậu thật chu đáo..."

Khí tiết mùa hạ oi bức, vậy mà Võ Tương Minh thấy lạnh đến thấu xương tủy.

Ngũ hoàng đệ... nó vẫn luôn là đứa tham vọng, trước kia làm đủ cách để tranh ngôi vị, sau đó thì bất mãn vị bại dưới tay y, cùng Lý Lâm nhiều lần làm bẽ mặt hủy thanh danh y ngoài tiền triều, không biết phải vận dụng bao nhiêu cách mới đẩy nó đi biên cương giữ thành, bây giờ nói quay về là quay về, bao nhiêu công sức tiêu tan hết...

Mà thái hậu, sự bất mãn của bà ta không phải ở mỗi chuyện y tự xử lý việc Tần Thục dung sảy thai mà không bẩm báo một tiếng, mà còn cả việc tự nâng đỡ Tần gia và đưa Ôn tướng trở về, âm thầm tạo ra thế lực tách biệt khỏi tay bà, bây giờ bà cố tình làm vậy mười phần là để trừng phạt, răn đe y một bài học rằng không phải bản thân làm vua làm chúa rồi thì có thể tự tung tự tác, có một số việc bà hoàn toàn là người có thể quyết định, không cần tới y cho phép.

Võ Tương Diệp... nó trở lại rồi, triều đình lại có thêm một trận phong ba cho xem...

Buông con mèo ra, Cao thái hậu ngồi dậy, đi tới chậu hoa mẫu đơn gần đó mà vươn tay xoa vuốt nụ bông, tỏ ra vô cùng hưởng thụ:

"Ai gia tùy tiện triệu nó về Thiên Long kinh mà không có thánh ngôn, sợ là sẽ khiến thiên hạ dị nghị..."

Võ Tương Minh ghìm đi cộn cào trong lòng, cười nói:

"Mẫu hậu nói gì thế? Người vừa bảo thần nhi và nó tương thân tương ái cơ mà, thật ra chính trẫm cũng muốn cho nó về, chỉ là do thái hậu nhanh hơn một bước..."

Nói rồi, y hướng đến thái hậu mà chấp tay:

"Lời của mẫu hậu chính là lời của thần nhi, chính là thần nhi triệu hoàng đệ về, không ai có thể dị nghị..."

Mặt Cao Thái hậu băng lãnh không có chút cảm xúc nào, bên môi trưng ra một ý cười nhạt nhẽo:

"Vậy thì tốt, tiệc vạn thọ năm nay, hoàng đế nhất định phải vui vẻ tận hưởng đấy..."

Võ Tương Minh thấy mình như vừa bị một tảng đá to rơi xuống, phải dùng toàn lực y mới đỡ lấy được, nặng nề cười:

"Đa tạ mẫu hậu..."

Hoa mẫu đơn là hoa vương trong các loại hoa, sang trọng kiều diễm, Cao Thái hậu tự thấy chỉ có loài hoa này xứng đáng đặt ở vị trí trung tâm chính điện Thọ Ninh cung, lẽ đúng dĩ nhiên, bà có thể đặt nó ở nơi cao nhất được, cũng có thể dễ dàng bứng xuống, đưa tay bẻ đi cành hoa to nhất, bà , cặp mắt sắc lẹm lia qua nam nhân:

"Đâu cần phải tạ ơn..."

____________

Mới hừng sáng, cả kinh thành Thiên Long náo động khi tin tức Thuận An vương hồi kinh lan ra khắp nơi, họ đều nhớ ngày trước người này bị hoàng đế điều đi biên cương lâu rồi, thế mà nói về là về, càng kinh ngạc hơn là người hiện tại đã đi đến tận cửa lớn đông thành.

Ngồi ở bên trong kiệu lớn, Thuận An vương với thần sắc âm trầm nhìn ra bên ngoài quang cảnh lê dân bá tánh đứng tấp nập chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán về người trong kiệu là mình, bên môi hắn chợt nảy ra một ý cười.

Lúc bị vị hoàng huynh kính yêu đuổi đi, hắn từng thề với lòng nhất định sẽ có ngày quay trở về đây, ngày qua ngày, tháng qua tháng, cuối cùng thời điểm này cũng tới...

"Thành Thiên Long... nơi này mới là nhà ta..."

...

Cửa lớn hoàng thành mở ra, hoàng đế đứng ở đài cao nơi trung tâm hoàng thành là Cửu Long điện, dạt qua hai bên chính là quần thần văn võ cùng thánh thượng tiếp đón ngũ vương gia vốn chịu thánh vụ xuất kinh canh giữ biên cương.

Ai nấy đều tò mò người này được triệu về từ lúc nào, sao mới đó mà đã về tới kinh thành rồi, bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập tới, hoàng đế chỉ tùy tiện nói:

"Trẫm có mười hai hoàng đệ, người mất, kẻ bị điều đi đất xa, không còn mấy ai bên cạnh, nhớ tới ngũ đệ chịu gió chịu sương, anh em như tay chân, tiết vạn thọ này phải có hoàng đệ trẫm mới thấy sum vầy."

Nhóm triều thần đâu phải đứa trẻ lên ba dễ bị lừa, Thuận An vương và hoàng đế có bao nhiêu bất hòa đâu phải họ không biết, anh em như thủ túc, sợ là thân thế này bị xé toạt ra từ lâu rồi.

Chắc chắn phải có ẩn tình nào đó đằng sau mới làm hoàng đế thay đổi thánh ý...

"Thần đệ từ phương xa trở về, biết được sắp tới là tiết vạn thọ của hoàng huynh, cung chúc hoàng huynh trường lạc vô cơ, phúc thọ an khang, an an ổn ổn trì vị cho thiên hạ thái bình!!!"

Người quỳ ở dưới sân trước Cửu Long điện chính là Thuận An tỉnh Võ Tương Diệp, bận thân bận quan phục màu xanh, đội mũ quan dành cho triều thần, hành động cử chỉ khi quỷ xuống hành lễ thật sự cung kính hết mực, không có chút nào thất lễ như cái cách mà trước đây hắn luôn tỏ ra chống đối với thánh thượng.

"Hoàng đệ bình thân đi."

"Tạ hoàng huynh!"

Thuận An vương nhỏ hơn hoàng đế ba tuổi, lúc trước trông rất non nớt, nhìn là biết một người nông nỗi bồng bột trấn giữ biên cương một thời gian nay bụi bặm phong trần hơn thấy rõ, đứng cạnh hoàng đế tỏ ra uy phong không hề thua kém.

Trên mặt Võ Tương Minh là một vẻ hớn hở tươi rói khi gặp lại người em trai thân quý đã lâu ngày không gặp, y bước tới vỗ vỗ vai ngũ hoàng đệ, hồ hởi nói:

"Hoàng đệ trở về, trẫm vui mừng khôn xiết..."

Võ Tương Diệp kính cẩn cúi người đáp lại:

"Là thần đệ nhận được ân trạch mới phải, nhìn thấy được hoàng huynh an khang khoẻ mạnh, thật vui không gì bằng..."

"Được! Được! Lễ vạn thọ sắp tới đệ nhất định phải cùng trẫm nâng chén chia vui vì ngày tương phùng trọng đại này!" Võ Tương Minh hứng khởi cất tiếng vang dội.

"Thần đệ tuân mệnh!" Võ Tương Diệp lại cúi người.

Nhìn họ như hai người anh em lâu năm không gặp lại, trước mặt chúng thần người một câu ta một câu như biểu lộ rõ sự hân hoan vui vẻ, nhưng ở phía sau có bao nhiêu gươm đao chắc chỉ có họ biết.

Khói lửa dao kiếm, hôm nay mới bắt đầu...

____________

"Tập lại! Tập lại đi!"

Suốt mấy ngày liền Hải Nghi, Mộc Lan và Thiện Lâm tụ tập lại một góc vắng vẻ ở Hậu hoa viên luyện tập, Mộc Lan dạo nay vô cùng hứng thú với thơ ca, phổ thơ thành nhạc đã thành việc thông thạo, nàng bỏ một chút ngân lượng ra dò hỏi mới biết hoàng đế khá hứng thú với thơ Lý Bạch, vậy nên liền chọn bài Bả Tửu Vấn Nguyệt làm nhạc khúc cho buổi biểu diễn sắp tới.

Vẫn như trước, Mộc Lan hát, Hải Nghi đàn, Thiện Lâm thổi sáo, ba người tạo nên thanh sắc âm vang cả một vùng suốt mấy ngày, cũng gặp phải không ít khó khăn, đây không biết đã là lần tập lại thứ bao nhiêu rồi...

Thổi lấy thổi để suốt mấy ngày, Thiện Lâm bây giờ muốn hết hơi, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Hải Nghi cũng mỏi tay lắm rồi, nàng bẻ bẻ khớp ngón, nhìn Mộc Lan vẫn còn đang cặm cụi mày mò bài thơ, nhớ tới cái lần nàng ấy bị người mẹ kia quở trách, Hải Nghi có thể đoán ra nàng ta đang rất quyết tâm tận dụng cơ hội lần này để thể hiện bản lĩnh trước mặt thánh thượng mà giành lấy ân sủng, lại nhìn qua đứa còn lại là Thiện Lâm vẫn còn đang bất cần đời mặc kệ ngày mai có ra sao, Hải Nghi chỉ biết lắc đầu.

Cung nữ Linh Sang bưng một điểm tâm đến cho các vị tiểu chủ, lúc đến gần Hải Nghi, ả nhếch mày nhẹ đưa ra ám hiệu, tức khắc Hải Nghi nhìn ra ngay, nàng liếc hai nữ nhân ở cạnh mình, láo liên hết một hồi mới cười gượng:

"Chỗ của ta có một ít hoa quả rất tốt cho thanh quản, Mộc Lan à, em đảm nhiệm trách nhiệm ca hát nên hẳn là sẽ rất cần, hay là em cho người tới chỗ của ta lấy đi..."

"Ừm..." Mộc Lan gật đầu đáp một tiếng qua loa, vẫn chăm chú nghiền ngẫm hát làm sao cho hay.

Cơ hội trước mắt, Hải Nghi hất hất cằm ra hiệu, Linh Sang âm trầm đáp dạ rồi vụt một cái chạy đi nhanh hơn gió.

Thiện Lâm cũng cảm thấy cổ họng khô rát, thấy Hải Nghi chỉ quan tâm Mộc Lan mà bỉu môi:

"Thật bất công, ở đây vẫn còn một cần bảo quản cổ họng đây này..."

"Rồi rồi em gái của ta, đến Hợp Hoan điện lấy đi..."

Đi theo Thiện Lâm hôm nay có Liên Nhu và Tiểu Đặng Tử, phải có một cung nữ ở lại hầu mình, vậy nên nàng đành huơ tay bảo tên thái giám:

"Tiểu Đặng Tử, vậy ngươi đi nhé?"

"Vâng..."

Tiểu Đặng Tử mặt cúi lưng thẳng như một võ vệ, không mặc phục y cho thái giám sợ là sẽ chẳng ai nghĩ hắn làm hoạn quan cả, nghe được lời dặn dò, hắn cúi nhẹ mình rồi quay đầu đi.

...

Nhờ chuyến hồi kinh lần này, Võ Tương Diệp nhận ra cơ không ít việc biến đổi nhanh đến chóng mặt, Lý - Chung một thời thống lĩnh triều thần, đứng đầu các nhà quan lạy quyền quý, vậy mà bây giờ một người càng già càng không nên thân, chỉ biết hưởng lạc làm thế lực suy quệ, người vốn lại thì binh lực dần suy yếu đi đáng kể, cộng thêm ngày càng có nhiều nhà quyền quý võ gia khác nổi lên áp chế lại những thế lực cũ.

Không chỉ tiền triều mà kể cả ở hậu cung cũng khác trước, Lý hoàng hậu ở mãi trong cung lầm lì không muốn gặp ai, Chung phi bệnh mãi không dứt.

Hai thế lực mạnh nhất ở hậu cung lẫn tiền triều bây giờ đều đang mất bóng, bây giờ ở triều đường Hà Khắc Bảo vừa được thăng nhị phẩm, Tần tướng ngày một nắm nhiều binh quyền, trong cung đình Hà phi và Diêu phi tạm thời tiếp quản sự vụ nội cung, Tần Thục dung một tay giành hết thánh sủng về phía mình.

Thời thế đúng là xoay chuyển đảo điên...

Không thể trơ mắt nhìn cục diện như vậy tiếp diễn, sau khi thỉnh an Thái hậu và cùng hoàng đế tán dóc đôi câu xong, Võ Tương Diệp quyết định xuất cung một chuyến đi gặp ân sư.

"Lý Tể tướng gần đây khá là... bận rộn, không biết có chịu gặp vương gia ngài hay không đây nữa..."

"Ông ấy không muốn gặp ai, ta càng phải đi xem thử, rốt cuộc con đàn bà kia có bản lĩnh gì mà khiến cho tể tướng đương triều phải thần hồn điên đảo,

Đám nữ nhân hồng nhan hoạ thủy làm trì trệ, hắn hận chỉ muốn một lần dùng gươm chém sạch, không để lại hậu hoạ gì nữa...

Kể cả buổi tiếp đón mình sáng nay ở điện Cửu Long, Lý Lâm cũng cáo bệnh mà viện cớ ở lại Lý phủ, càng làm Võ Tương Diệp thấy mất kiên nhẫn thêm.

Đi qua khu vực gần hậu hoa viên, Võ Tương Diệp thấp thoáng nghe thấy một vài tiếng đàn tiếng sáo, một hồi sau lại tắt ngũm, nhớ ra sắp tới ngày lễ vạn thọ rồi, có lẽ là các hậu phi nào đó đang tập luyện đàn nhạc để biểu diễn góp vui trong ngày trọng đại đó.

Ở bên góc thủy đình có ba nữ nhân nói cười vui vẻ, từ xa xa có thể nhận ra họ hình như là cung tần phi thiếp, vừa lúc có một thái giám từ phía đó tiến ra, Võ Tương Diệp ra hiệu, thủ hạ lập tức bước ra chặn đường:

"Này! Thuận An vương điện hạ có việc muốn hỏi ngươi!"

Tiểu Đặng Tử đang trên đi phục mệnh cho chủ nhân lại bị chặn đường, hồi đầu chỉ nghĩ là vị quý nhân nào đó thôi, không ngờ đối phương lại là Thuận An vương, hắn thốt hoảng lùi về sau, trên mặt xẹt qua một tia kinh hãi.

"Ngươi sợ cái gì chứ?" Thủ hạ nổi giận quát, hất hất mặt về phía thủy đình:

"Vương gia muốn hỏi ngươi, đằng đó là những ai vậy?"

Lồng ngực Tiểu Đặng Tử run run, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp:

"L... là chủ tử của chúng nô tài... Anh Lương Viện cùng... Tô Tiểu Nghi và Nam Tiệp dư..."

"Nam Tiệp dư?" Võ Tương Diệp tròn mắt hỏi, đưa mắt nhìn qua đó quan sát kỹ lưỡng, tay huơ huơ ý bảo lui xuống.

Có cơ hội chuồn đi, Tiểu Đặng Tử vội vã phóng chân thật nhanh, chừng chục bước lại quay đầu ken nhìn vị vương gia kia một lần, thầm cảm thấy người này như đang có

Võ Tương Diệp vẫn còn nhìn tròng chọc về ba nữ nhân, họ còn đang cười cười nói nói quên hết thế sự, chẳng mảy may biết tới nguy hiểm ở cận kề...

"Là nữ nhân Nam thị, vương nữ nước Vạn Nam hai năm trước đã tiến cung sao?"

"Ngoài nàng ta ra còn ai mang họ Nam nữa chứ?" Tên thuộc hạ bật cười.

Chăm chú nhìn thêm một lần cuối, Võ Tương Diệp cất bước đi tiếp con đường mà mình đang muốn đi, lẩn thẩn bảo:

"Là cầu nối nối hoà hữu giúp hai nước chấm dứt binh đao khói lửa suốt ba mươi năm, không ngờ bản vương lại có diễm phước thấy được nàng ta ở đây."

Tên thuộc hạ tiếp lời:

"Nam Tiệp dư kể ra Nam thị vào cung cũng hai năm rồi, nô tài nghe nói cô ta bấy lâu luôn an thân thủ phận, bệ hạ cũng không triệu hạnh lần nào..."

"Còn muốn có thân phận gì nữa chứ? Giữ được cái mạng đến tận bây giờ là may mắn rồi." Võ Tương Diệp hừ nhẹ tỏ ra khinh thường.

Còn nhớ hai năm trước, khi mà hoàng đế đưa ra ý định muốn hoà thân với Vạn Nam, Võ Tương Diệp sinh ra trong lòng vô số bất mãn, lúc hai còn nước giao tranh, hắn thường tận dụng thời điểm loạn lạc mà thu về khoản ít quan ngân trong kho lưu trú, tiến nạp không ít thuộc hạ, chỉ vì sự xuất hiện của ả mà làm bao nhiêu mưu tính vỡ tan nát hết, còn bị đày ra biên giới.

Thời gian qua vì chữ Nam thị này mà khổ sở trăm bề...

"Một đám tiện nhân..."

Thấy được vẻ căm phẫn của ngũ vương gia, thuộc hạ ngước tới thủy đình đằng xa, nhỏ giọng:

"Nghe nói bệ hạ mời cả sứ giả nước Vạn Nam tới dự buổi lễ vạn thọ này, thái hậu muốn tổ chức long trọng."

"Sứ giả nước Vạn Nam sao?" Võ Tương Diệp sau cùng môi mỉm nhẹ:

"Thật tốt..."

____________

Ba chị em tập luyện đến tận chạng vạng sập tối mới ai về nhà nấy, Hải Nghi ngoài mặt cười nhưng bên trong mang theo một bụng biết bao nhiêu tâm tư, lo lắng, thấp thỏm, sợ hãi, tất cả đều có...

Thuận An vương hồi kinh, nàng không biết đây là tin tốt hay xấu, nàng biết rõ hắn với hoàng đế đối địch, nhưng lần trở về này khó mà có thể nói trước, nếu thù ghét giữa họ vẫn như xưa thì tốt rồi, cứ tận dụng việc đó mà đánh sâu vào làm anh em họ đấu đá người sống kẻ chết.

Nhưng nếu lỡ như tâm tình hắn thay đổi quy thuận hoàng huynh, thế thì gây go to, dưới tay Thuận An vương có mười mấy vạn quân, chưa tính tới giao hữu trong quân đội Vạn Thành, không ai biết được quân lực hắn rộng thế nào.

Nếu không phải Hoàng đế kết nạp thêm Ôn tướng nắm giữ năm mươi vạn quân trải dài khắp các vùng biên giới áp chế lại được tình hình triều cương bất ổn, sợ y khó mà có thể áp chế được tên hoàng đệ kia.

Nàng biết ngày xưa hắn là một trong những người đứng ra phản đối kịch liệt chuyện mình được nhập cung nhất, còn cùng hoàng đế lời qua tiếng lại cực kỳ gây gắt, hy vọng rằng lý tưởng của hắn trước nay không thay đổi, vẫn đối với nàng nhất mực căm ghét, vậy thì đỡ lo hơn rồi...

Mới đây Hải Nghi còn nghe được, nước Vạn Nam mời một sứ giả đến tham dự lễ vạn thọ kỳ này, nghĩ lại, tính ra lâu lắm rồi, lâu lắm rồi nàng mới gặp lại một người từ mẫu quốc, nhất thời thấy tâm tình được thả lỏng.

"Chủ nhân..."

Tiếng nói quan thuộc truyền tới, Hải Nghi nhìn thấy Linh Sang đang hối hả chạy vào từ bên ngoài, Hải Nghi biết đại sự đã thành công, chờ khi nó đóng hết cửa nẻo xong nàng nói hỏi:

"Làm sao rồi? Lấy được không?"

"Dạ rồi?" Linh Sang lấy trong tay áo ra một mảnh giấy.

"Gần đây Tô Tiếu nghi lòng sinh buồn chán nên rất hay luyện chữ nghiên cứu thơ văn giết thời gian, nô tỳ nhờ lấy lý do đem hoa quả tới Đông Mai viện đã thừa dịp lấy về không ít giấy thơ có bút tích của Tô Tiểu Nghi..."

Giựt lấy mấy mẫu giấy mà Linh Sang trộm về được, Hải Nghi nhìn kỹ rồi mới an tâm gật đầu:

"Đây đúng là nét bút của Mộc Lan, trước khi rời đi có sắp xếp đồ đạt lại cẩn thận không đấy?"

"Dạ có, mọi thứ đều như cũ, chỉ một vài mảnh giấy thôi, chắc Tô Tiểu Nghi không phát hiện ra đâu..."

Căng thẳng trong lòng Hải Nghi hạ xuống, nàng kẹp chặt ba mảnh giấy lại, đưa về cho Linh Sang:

"Bây giờ mỗi ngày ngươi đem nét chữ này ra nghiền ngẫm rồi bắt chước theo cho thật giống, sau đó hãy viết một lá thư đưa tới cho Tiểu Cát Tử, nói với hắn rằng đợi khi nào được xuất cung hãy mang gửi tới Tô gia ở Chấn Nam, hiểu chứ?"

"Nô tỳ hiểu rồi..."

Linh Sang đáp, nhanh tay cầm lấy mấy tờ giấy gấp lại cẩn thận rồi nhét vào túi áo, hành động cẩn trọng như đang giấu bảo vật.

____________

Lý Lâm chính là người mà Võ Tương Diệp muốn gặp nhất trong lần trở về này, từ lúc bước chân vào kinh thành hắn đã loáng thoáng nghe được không ít tiếng lành của Tể tướng đại nhân đương triều, rằng bây giờ ông ta bê tha thác loạn thế nào, nhưng hắn tuyệt đối không tin!!!

Tai nghe không bằng mắt thấy, đến bây giờ Võ Tương Diệp vẫn sững sờ trước những gì ở trước mắt, người ân sư mà từ trước tới bây giờ bản thân luôn kính trọng lại có một ngày tàn tạ thế này, ông ta sao cô thể...

"Quốc lão... ngài..."

Lý Lâm tay ôm mỹ nhân, một tay cầm rượu uống ừng ực rồi lại há to chờ được mỹ nhân đút nho từng trái cho vào miệng, thấy Thuận An vương xuất hiện trước mặt ông ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, dù gì tin tức ông nhận được trước cả hoàng đế tận một tháng, cười sảng khoái nói:

"Ngài trở về thật đúng lúc, trên triều có một số kẻ nghĩ rằng lão họ Lý này bây giờ bất lực rồi, muốn tìm cách lật đổ ta càng sớm càng tốt, sự trở về của ngài thật sự đã gỡ được biết bao nhiêu rắc rối đấy..."

Thấy Võ Tương Diệp cứ nhìn chằm chằm nữ nhân ở cạnh mình, Lý Lâm cười khẽ, hất hất mặt:

"Vương gia, đây là nhị phu nhân của ta, Liễu Tú Tú...,

"Nhị phu nhân?" Võ Tương Diệp nhìn con ả lẳng lơ kia, ném cho nữ nhân họ Liễu kia một cái nhìn không mấy thiện cảm:

"Ngài lập một tiện nữ lầu xanh làm nhị phòng phu nhân sao?!? Vậy đại phu nhân hiện tại..."

Nghe thấy có người xúc phạm sủng thiếp của mình, Lý Lâm không vui ra mặt: "Cái gì mà tiện nữ lầu xanh? Nàng là hoa khôi Hồng Lạc viện, bán nghệ chứ không bán thân, trước nay không một tên đàn ông nào có thể chạm tới, là ta trăm công ngàn sức mới khiến nhất đại mỹ nhân lung lay tâm ý đấy!"

"Ngài..."

Hết cách cứu chữa, Võ Tương Diệp xua tay:

"Thôi bỏ qua ả đi! Ta gặp ngài là để bàn bạc tình hình đang diễn ra trên triều bây giờ, quốc lão, thế lực của hoàng huynh bây giờ ngày một mạnh, có Nghĩa Thân vương, có Tần tướng cùng Ôn tướng cùng với đám ngôn quan có không ít tiếng nói trên triều, tình hình đi đến bước đường rồi mà ông vẫn còn có tâm tình hưởng thụ sao?"

"Ngài học cái thói nhát gan ở đâu thế?" Lý Lâm cười cợt hỏi, quyền lực và mỹ nhân ông ta có hết, đối với một vài việc lặt vặt ông không mấy bận tâm.

"Ta mới lấy được vợ, tạm thời không muốn bỏ công vào chuyện bên ngoài, trước mắt ngài tạm thời thay ta quan sát việc trên triều đi..."

Nói rồi, ông ta nựng nịu cánh mũi cao trắng nõn của Liễu Tú Tú:

"Đúng không mỹ nhân?"

"Dạ phải, ngài đã hứa với thiếp rồi, thời gian này người chỉ thuộc về một mình thiếp thôi!" Liễu Tú Tú ôm chặt lấy lão già, nhìn tới Thuận An vương bằng con mắt ứa lệ:

"Ngài không được cướp tướng công của ta đi..."

"Tiện nhân câm miệng lại! Ở đây tới lượt ngươi lên tiếng sáo?!?"

Võ Tương Diệp gầm lên khiến ả họ Liễu sợ sệt ngậm chặt miệng.

Hình tượng ân sư trong mắt phút chốc tan theo mây khói, Võ Tương Diệp cắn răng bất lực, không cam tâm nhìn ân sư tới lui thêm một lần từ trên xuống dưới, chỉ biết lắc đầu, giậm chân hừng hực bỏ đi mà không thể làm gì khác.

____________

"Sao rồi?"

Thấy Tiểu Đặng Tử quay về, Thiện Lâm mở cờ trong bụng, đứng dậy gấp gáp hỏi:

"Có động tĩnh gì không?"

Tiểu Đặng Tử đi một khoảng đường dài về đây rất mệt, hắn thở hồng hộc, lấy lại hơi rồi mới trả lời:

"Bên Càn Tường cung vẫn vậy, gác cửa chỉ bảo Quý phi bệnh nặng không ra ngoài được, nô tài cũng không tra ra được cái gì..."

Tiểu Đặng Tử bây giờ ngoài là người hầu hạ ra còn trở thành cả chân sau vặt làm những việc tuyệt mật cho Thiện Lâm.

Thời gian qua cứ cách một ngày là nàng lại cho Tiểu Đặng Tử lấy cớ làm cung vụ mà đi qua đi lại giám sát phía bên ngoài cái Càn Tường cung khả nghi kia.

Trước kia hậu cung có Ngô Hiền phi bệnh tật quanh năm, nàng ta vừa chết thì lập tức Chung phi thay thế cái vị trí siêu thuốc hậu cung đó, Giang viện phán chỉ bảo nàng ta khí huyết không ổn định, cộng thêm bị cảm mạo từ những ngày mưa dạo trước nên mới bạo bệnh.

Nhưng cảm mạo gì mà qua nửa tháng vẫn chưa khỏi, các phi tần có một số người muốn vào thỉnh an cũng bị khước từ không tiếp, cũng chẳng thấy nàng ta ra ngoài tản bộ.

Rõ ràng là người trong đó không dám ra ngoài, giống như là sợ ánh sáng mặt trời vậy, đến đại cung nữ là Lan Châu cũng chỉ ra vào được một lần duy nhất.

Sau cái đêm thất thứ bảy của Ngô Ngọc Huệ, không còn ai nhìn thấy Chung phi xuất hiện nữa, người trong cung bàn tán nói nàng ta sợ tới bệnh rồi nên mới kiệt quệ như thế, mọi người ban cũng dần xem đó là sự thật.

Thiện Lâm không thể nào quên Ngô Hiền phi trước lúc chết từng bảo nhà họ Chung hại cả nhà mình bị diệt môn, bao nhiêu lời nguyền rủa oán hận đều nhắm tới Chung thị, không lẽ đêm đó vong hồn Ngô thị thật sự trở về doạ Chung phi không còn hồn vía gặp ai?

Chắc chắn có việc gì đó xảy ra vào đêm hôm ấy mà không ai biết...

"Tiểu chủ có nghe đến việc Thuận An vương hồi kinh hay chưa?"

Tin lớn như vậy tất nhiên từ lâu cũng đã tới tai Thiện Lâm, nàng nhận ra sắc mặt Tiểu Đặng Tử đang lo âu, liền hỏi:

"Có vấn đề gì sao?"

Tiểu Đặng Tử hạ mắt nghĩ ngợi, nói:

"Người nên cẩn thận một chút, lúc người và hai vị tiểu chủ tập luyện ở hoa viên, ngài ấy... Thuận An vương có đi ngang, còn dùng ánh mắt sắc như dao nhìn tới..."

Thuận An vương...

Tên nam nhân này ngày xưa nổi tiếng hống hách ngang tàn, mẫu thân hắn là Vân phi của tiên hoàng có từ nhà môn đệ cao quý ở đằng sau, đó cũng là lý do hắn vốn không hề xem vị hoàng huynh có người mẹ xuất thân thấp kém như hoàng đế vào mắt, nhưng cái khuyết điểm nóng nảy kia chính là thứ khiến hắn không được chọn làm thái tử, bị tên hoàng huynh thấp kém vượt mặt, hắn ghi thù là việc phải lẽ.

Bây giờ vô tình lọt vào tầm ngắm của đối phương, Thiện Lâm thoáng thấy bất an, dù sao hắn vẫn là kẻ địch của hoàng đế, nàng bằng một cách hiển nhiên cũng thấy không vừa mắt tên Thuận An vương đấy...

Nghe nói lúc trước hắn từng ở Nội Các phản đối việc cho Nam thị tiến cung, còn cãi nhau một trận với hoàng đế gây ra không ít sóng gió, vừa rồi Tiểu Đặng Tử nói hắn dùng ánh mắt sắc như dao phóng tới, chắc hẳn phần lớn là dành cho Nam Hải Nghi...

Nhắm chặt mắt mình lại, từng nghi hoặc, từng vấn đề lần lượt lướt qua làm Thiện Lâm không thể nào sắp xếp lại hết.

Đầu tiên là thân phận thật và cái chết của Ngô Hiền phi, nhân chứng hai mươi năm trước liên quan tới sự diệt tộc của Ngô gia là Mục Tuyết cũng chết, Chung phi lâm bệnh đáng nghi, thủ đoạn nham hiểm của Lý hoàng hậu, lời cảnh báo của Tần Lập về Hải Nghi, nay lại thêm Thuận An vương hồi kinh.

Bao nhiêu lo lắng làm Thiện Lâm trăn trở không thôi, chắc là đêm nay sẽ không ngủ được mất...

Tay nàng đặt lên mặt bàn, vô thức chạm vào bức hoạ mà mình vừa mới lấy ra ban nãy.

Vẫn là khung cảnh nam nhân không mặt thổi sáo dưới trăng, Thiện Lâm ngẩn người, tay bây giờ gần như hồi phục, cũng nên đến lúc hoàn thành nó theo ý muốn của y...

____________

Lễ vạn thọ cho đương kim thánh thượng năm nay có thể xem là sự kiện long trọng linh đình nhất của Vạn Thành quốc trong mười năm đổ lại, như Cao thái hậu nói, bà ta muốn yến tiệc này phải tạo ra uy chấn quần phương, để thiên hạ chúng sinh có thể nhìn thấy được uy nghi dũng mãnh của hoàng đế Vạn Thành, thậm chí lan xa ra cả các buộc chư hầu.

Từ trước ba ngày diễn ra thọ yến, cả hoàng thành Đại Trì bị bao phủ bởi một màu vàng tươi sáng, từ Ngọc Quang đài cao nhất hoàng cung trải dài đến khắp các cung phòng đều được treo cờ cùng lụa vàng kim chói mắt.

Các cung các viện từ ban sáng đã treo đèn kết hoa rực rỡ đủ sắc, trước cửa mỗi nơi còn dán đầy những mảnh giấy đỏ ghi lại những lời chúc phúc

Sơ lược về danh sách những quan khách tham dự, đương nhiên các hoàng thân quốc thích, từ thân vương, quận vương, tôn giả đến hoàng tử, công chúa và quận chúa dĩ nhiên phải có mặt.

Phía triều thần có các đại thần như Lý Lâm, Chung Tuấn, Ôn Lãi cùng cả Tần Bình.

Về hậu cung, lý ra những yến tiệc long trọng thế này theo thông lệ những người tham dự đều có quy định rõ ràng về chức vị, nhưng vì để hoàng đế được vui, thái hậu mở lời cho phép cả các phi tần chức thấp như bát phẩm, cửu phẩm tham gia, chủ yếu là biểu diễn cả tiết mục góp vui.

Còn cái gọi là nâng cao uy phong Vạn Thành mà Cao Thái hậu nhắc đi nhắc lại nhiều lần chính là gửi lời mời tới các sứ thần từ khắp những nước đến tham dự, từ Đại Tuyên, Minh Sở, Tây quốc... kể cả Vạn Nam quốc.

Dù gây ra xôn xao không nhỏ, nhưng để tránh làm mất thiện danh mà Vạn Thành luôn xây dựng, các bộ đều phải dốc hết sức khoản đãi, thông thường nước chủ nhà thường không được biết trước danh tính của sứ giả, vậy nên tạm thời không thể biết đại diện từ Vạn Nam phái tới là ai.

.....

Cùng Hải Nghi và Mộc Lan tập luyện hợp tấu hơn nửa tháng, cuối cùng cả ba cũng có thể tạm xem là diễn được nhuần nhuyễn, chỉ chờ tới lúc thể hiện trước mặt thánh thượng, nghĩ đến đây thôi là Thiện Lâm thấy tê tái hết cả tay chân, căn bản chưa bao giờ nàng biểu diễn ở buổi tiệc long trọng đến vậy cả.

Lần trước bị hoàng đế bóp đến vỡ một thanh sáo, nàng nay đã thay cây khác, chất liệu lần này tốt hơn nhiều, thử cho người bóp nhiều lần rồi mà vẫn không thấy gãy nên mới an tâm dùng, thâm tâm nàng cũng sợ lỡ như hôm nào y tới lại bóp sáo làm bị thương tay mình nữa thì đúng là không tốt.

Những việc khác nay xem như lo liệu xong, chuyện cuối cùng Thiện Lâm cần làm bây giờ chính là trang điểm làm tóc để đi dự yến tiệc tối nay.

Bao nhiêu ngày dưỡng thương, Thiện Lâm không có thời gian đâu mà sửa soạn gì cả, vậy nên từ cách ăn mặc đến làm tóc đều quá qua loa, hôm nay đi dự tiệc, còn phải diện thánh nên càng không thể sơ sài như mọi khi được, bị chê cười như thế là quá đủ rồi.

Chức vị nàng chỉ là một bát phẩm cỏn con, các đãi ngộ như cung phục trang sức đều đơn giản không quá cầu kỳ, tùy tiện chọn một bộ gấm ngọc vân màu lam, tuy nghe nói lỗi thời từ mấy năm trước rồi nhưng miễn thấy đẹp là được, mấy cái khác không cần bận tâm.

Lúc còn đang phân vân không biết nên cài hoa hay trâm ngọc lên đỉnh đầu, thì từ qua gương đồng Thiện Lâm thấy được một bóng dáng nữ nhân đứng đằng sau.

"Mộc Lan?"

Mộc Lan hôm nay quá là xinh đẹp, càng lớn càng trổ mã, mặt nhỏ chúm chím ngày nào giờ nở rộ như một đóa hướng dương, tươi tắn như đoá mộc lan, đúng với cái tên nàng.

Nàng ta bận lễ phục màu cam nhạt bắt mắt, trên thân quấn tấm lụa màu cam sẫm, váy thêu hình một dàn hồ điệp đủ dạng uốn lượn, trên người nàng hình như còn có rắc phấn thơm, đứng cách mấy bước đã nghe rõ được mùi hương nồng nàn.

Thấy đứa em gái nhỏ ngày trước giờ trở thành thiếu nữ xinh đẹp, Thiện Lâm phấn khích không thôi:

"Ôi chao, đại mỹ nhân nào ghé tới nhà tôi đây này..."

Người đã lớn nhưng da vẫn mỏng, Mộc Lan ngại ngùng đỏ mặt:

"Đừng trêu em nữa mà..."

Trong khi Thiện Lâm với tinh thần phấn chấn định tự mình sửa soạn, mới vươn tay lên nàng lại nghe thấy đối phương nói một câu:

"Thiện Lâm... em... em có việc muốn nói..."

Ngưng tay lại, Thiện Lâm quay lại, thấy trên mặt Mộc Lan lộ hẳn hai chữ thổ thẹn, nàng ta có vẻ không muốn nói ra, nhưng rồi lại cắn môi, bảo:

"Chị... em xin chị... đừng ăn mặc hay sửa soạn quá nổi bật có được không?"

Cành...

Cây trâm trên tay rơi xuống bàn gỗ, sự háo hức mới vừa rồi vẫn còn, nhưng chỉ vừa sau một câu nói mà lại trôi đi đâu mất hết, Thiện Lâm quay mặt lại, thấy được Mộc Lan mới đó đã ấng lệ trên mẳt:

"Xin lỗi... em không phải muốn làm chị buồn nhưng... nhưng... đây là cơ hội duy nhất..."

Cúi gầm mặt xuống, lần này Mộc Lan muốn khóc nấc lên:

"Mẫu thân... mẫu thân của em..."

Bốn chữ ngắn ngủi thôi mà Thiện Lâm gần như đã nhận ra ý tứ của đứa em gái, người mẹ đó của Mộc Lan...

...bà ta đã từng vào cung chì chiết mắng nhiếc Mộc Lan một trận, chê trách nó chỉ vì vào cung hai năm rồi mà đến được triệu hạnh một lần cũng không được.

"Em không thể làm bà ấy thất vọng .. làm cho Tô gia thất vọng thêm nữa..."

Trông người mà nghĩ đến thân, nói tới người nhà, Thiện Lâm thần nghĩ có lẽ cha mẹ sớm không còn hy vọng gì vào đứa nữ nhi ở trong cung này nữa rồi, ngược lại nàng từ tin từ quê nhà nhận được chị gái nàng giờ đã gã cho quan tướng lục phẩm nhà họ Hứa, cả nhà được thơm lây, có được hậu đãi viên mãn, anh trai nàng thì hiện đang được một viên ngoại để mắt, sắp tới có thể sẽ ứng cử thi trạng nguyên, tiền đồ phải nói muôn phần phiền sáng lạn.

Còn đối với nữ nhi nhập cung, hiện tại có hay không cũng như nhau...

"Vào cung hơn hai năm với thân phận là phi tần, nay có thể xem lấy chồng rồi, nhưng mặt mũi của trượng phu mình em còn chẳng nhớ rõ, suốt hai năm qua em có thể thấy được mấy lần chứ?"

Giơ bàn tay mình lên đếm, Mộc Lan cười khổ:

"...không bằng được cả khi đếm ngón trên bàn tay."

Ngước mặt lên, mắt Mộc Lan giờ đã ngập ngụa trong lệ nhoà, nàng hít thở một cách khó khăn:

"Chị có còn nhớ hồi trước khi còn là Tài nữ, chúng ta từng có xung đột với Phương Chỉ Lôi rồi bệ hạ xuất hiện hay không? Đó là lần đầu tiên được gặp người, em từng nghĩ bệ hạ thật anh tuấn, lặn lội đường xa bao nhiêu ngày đường, không thời khắc nào là không nghĩ tới đấng trượng phu mình sẽ là ai, cho tới khi gặp người, có lúc em nghĩ giá mà bản thân có thể giống như Tần Thục dung thì tốt quá, xinh đẹp kiều diễm, âm hiểu ca múa, một tay thâu tóm hết thánh sủng làm nhà mẹ nở mày nở mặt..."

Hai bờ vai trĩu xuống, Mộc Lan trở nên vô hồn thất thần:

"Thiện Lâm à, em mệt rồi, rất mệt rồi, ở trong cung hai năm, sống luồng cúi hai năm, hoàng hậu hung dữ, Chung phi thịnh sủng, chịu đựng Phương Chỉ Lôi thị hống hách, sống cùng với Tần Thục dung kiêu ngạo, bao nhiêu liên hoàn sóng gió hậu cung trải qua trước mắt, em thì chỉ như con kiến thôi, cam chịu làm một đứa phi thiếp be bé thế này em không chịu nổi nữa..."

Nói rồi, Mộc Lan cầm lấy tay Thiện Lâm, mắt đỏ hoe sáng lên:

"Thiện Lâm, chị có phúc hơn em, chị còn được gặp mặt bệ hạ... có lúc em còn đố kỵ với chị, chị trở thành ngự tiền cung nữ, ngày đêm kề bên bệ hạ một cách dễ dàng, sau khi là phi tần thỉnh thoảng còn được ghé thăm, khi bị thương thì được nhận đãi ngộ vượt xa phẩm vị... em còn tự hỏi, sao người bị Ngô Hiền phi vu oan không phải là mình? Dù bị tàn phế cũng được, ít ra bệ hạ còn nhớ đến mặt mũi của em ra sao."

Thu tay về, Mộc Lan khịt khịt mũi, sự quyết liệt thể hiện vô cùng rõ ràng qua giọng nói:

"Em không muốn sống như vậy nữa, cũng không thể nhìn Tần thị giành lấy hết ân sủng giành hết lời lộc cho Tần gia, môn đệ Tô gia lúc đầu vốn cũng không kém ả, bây giờ cứ thế bị vượt mặt, em nhất định phải làm gì đó cho nhà họ Tô!!!"

Mộc Lan mà Thiện Lâm biết, là đứa nhỏ ngây ngô thuần khiết, lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ hơn nắng trưa, cái gì cũng cười, cái gì cũng nói, thời gian qua xảy ra bao nhiêu chuyện, nàng nhận ra đứa nhỏ ngày nào không chỉ trưởng thành hơn ở diện mạo, mà lối suy nghĩ cũng khác rồi.

Im lặng cả một lúc lâu, Thiện Lâm nhìn chằm chằm người em gái trước mặt, không biết nên miêu tả tư vị trong lòng thế nào, bao nhiêu đắng cay ngọt bùi xẹt qua, nàng hạ mắt xuống, nhả ra khỏi miệng một tiếng khó khăn:

"Thôi được... ta có cần nhắc Hải Nghi luôn không?"

"Không cần đâu..." Mộc Lan lắc đầu, cười tự giễu chính mình:

"Chị ta làm nữ nhân Nam thị, có đẹp hay không vẫn sẽ gây chú ý thôi, đó cũng là lý do em rất do dự khi lúc đầu nghe nói tới việc phải cùng chị ta biểu diễn, nhưng không sao, ta chỉ cần biết vị trí của mình ở đâu, rồi tận dụng nó để nổi bật là được, nếu thể hiện xuất sắc, đây vẫn sẽ là cơ hội cho em..."

Cũng phải, Hải Nghi là nữ nhân Nam thị, tiết mục có tầm thường hay không, có được sự xuất hiện của nàng ta cũng đủ để tập trung sự chú ý tới mình, bản thân nếu thể hiện đủ tốt làm hoàng đế chú ý, những cái khác không quan trọng nữa...

Gật đầu thay cho lời tán thành, Thiện Lâm cẩn thận cất mớ trang sức đi, chọn một bộ gấm Tứ Hàn màu xanh đơn giản hơn để làm lễ phục tối nay, thiết nghĩ trên tóc chắc chỉ cần cài một cây ngọc trâm, còn lại cài hoa là được.

"Thiện Lâm..."

Lại một tiếng gọi ở đằng sau, Thiện Lâm lại xoay người, lần này đứa em gái đã gạt đi hàng lệ, trên mặt sót lại sự mừng rỡ cùng tội lỗi lẫn lộn.

"Cảm ơn..."

Ghìm lại cảm giác cuồn cuộn nơi đáy lòng, nàng nhoẻn miệng ra một ý cười gượng:

"Không có gì đâu, em là em gái của ta, tiền đồ của em rộng mở, ta lại càng vui..."

____________

Mới giờ mùi mà kèn trống nổi lên in ỏi, cùng với đó là sự bận rộn của từ trên xuống dưới cung nhân hoàng thành đi tới đi lui cùng lúc vang lên những tiếng rềnh rập, phi tần trong cung đương nhiên đều muốn mình thành tâm điểm,

Có được cơ hội thể hiện trước ngự giá, biết đâu nếu may mắn được thánh thượng nhìn trúng, sau ngày hôm sau có thể sẽ leo lên cành cao lắm phượng hoàng, mọi người đều lũ lượt vắt đầu vắt óc nghĩ ra không biết bao nhiêu trò hay.

Đủ để thấy lễ vạn thọ đêm nay không chỉ là chỗ để các nàng khoe mẽ nét đẹp mà còn là cơ hội bung xoã ra tài mạo mà mấy bấy lâu bản thân che giấu, dự là sẽ có một trận lục quốc đại phân tranh không ai thua kém ai diễn ra...

Từ trước tới nay mỗi khi có những dịp lễ lộc thì Càn Tường cung sẽ là nơi rộn ràng nhất, gấm vóc lễ phục, trâm cài, hài ngọc cùng bao nhiêu thứ được lần lượt mang ra mang vào, bên cạnh đó là cảnh tượng Chung Quý phi đằm thắm sặc sỡ thay đủ loại trang phục từ hồng, đỏ, vàng, tìm,... biến bản thân thành một vườn hoa thu nhỏ diễm lệ lượn lờ vòng quanh.

Vậy mà giờ đây nơi cung son hào nhoáng lại quạnh quẽ không có bất kỳ một động tịnh nào, cũng không ai biết đêm tiệc vạn thọ này nữ chủ nhân cung Càn Tường có xuất hiện hay không.

Từ chuyện hồn ma của Ngô Hiền phi quay về đòi mạng sau thất thứ bảy, người trong cung đều dám đảm bảo rằng khả năng cao là bệnh của Chung phi có liên quan tới Ngô thị, một sự chột dạ dẫn tới hại thân sinh bệnh, hoặc đúng là đã bị oan hồn tới vì những chỉ bản thân nàng ta hiểu.

...

"Quý phi nương nương, bệ hạ nói tuy người bệnh nặng không thể ra ngoài, nhưng nghĩ tới đêm nay là lễ vạn thọ, người và thánh thượng ân tình nghĩa nặng mười năm nên cho phép người tham dự..."

Chung phi nhìn mình trước gương, nàng không tài nào nhận ra được nữ nhân phờ phạc xơ xác đối diện và Quý phi quốc sắc thiên hương là cùng một người, hai môi trên dưới bặm chặt, rít ra một tiếng nho nhỏ từ kẽ răng:

"Bản cung biết rồi..."

Người vừa lên tiếng nhắc nhở là Ô thị, một trong bốn lão nữ quan phụ trách canh chừng nhất cử nhất động của nàng mà theo hoàng đế nói là người hầu hạ mới dành riêng cho nàng.

Từ sau đêm hôm đó, hoàng đế hạ lệnh cấm túc nàng ở trong cung Càn Tường, nói với người bên ngoài là nàng lâm bệnh nặng không thể gặp mặt ai, cùng với sự giám sát nghiêm ngặt của bốn người và một dàn lính canh bên ngoài, đến một chút tia nắng cũng chẳng lọt vào được thẩm điện cung Càn Tường.

Bốn con mụ nữ quan kia đều là người dày dặn trong cung, có cặp mắt tinh tường, những ngày qua nàng luôn cố bày trò đủ trò để truyền tin ra ngoài cho phụ thân nhưng tất cả đều bị đám đàn bà đó nhìn thấu, một lượt đánh gãy mọi chuyện trước cả khi nàng kịp bắt đầu, để thuận tiện cho kế hoạch kế tiếp, thời gian này tạm thời nàng không dám bày ra thêm trò gì để họ phải buông lỏng cảnh giác với mình.

Dạo trước nghe Lan Châu nói ả có quan hệ thân thiết với tên thái y họ Tần, nàng giả vờ bệnh nặng để nó có thể ra ngoài gọi hắn tới, định lợi dụng hắn truyền tin ra ngoài nhưng có vẻ đã thất bại...

Bây giờ việc hầu hạ nàng chuyện lớn chuyện nhỏ đều thuộc về bốn mụ nữ quan, Lan Châu ngoài lần đó được chạy ra ngoài tìm thái y ra cũng chẳng có thêm cơ hội nào khác, căn bản bây giờ không còn ai đáng tin cậy để truyền tin cả.

Ngồi dật dờ như cái xác vô hồn để họ trang điểm làm tóc, cung trang lễ phục, trang sức trâm cài cùng điểm tô son phấn đều hoàn tất cả, không còn sót lại một tí nhợt nhạt nào trên gương mặt diễm lệ.

Chung phi bây giờ vẫn là sự lộng lẫy đó, vẫn vẻ đẹp như hoa, nhưng khí thế nay hao mòn hẳn, đâu đó trong đôi mắt nàng không còn sắc bén ma mãnh nữa, chỉ còn lại sự mệt mỏi chán chường.

"Xong rồi, đợi lát nữa tới giữa giờ thân chúng nô tỳ sẽ đưa người ra ngoài, lễ vạn thọ này thái úy đại nhân có tham dự, lâu rồi không gặp ông ấy, chắc là người sẽ nhớ thân nhân lắm, bệ hạ cũng muốn gia đình đoàn viên, mong là Quý phi đủ khỏe mạnh, đủ lý trí để gặp mặt thái úy, nếu lại sinh bệnh, tâm trí mơ hồ nói ra những việc hồ đồ thủ thật là không phải rồi..."

Nghe rõ được ý Ô thị đang ngầm nhắc tới bmình nên giữ mồm miệng trước mặt phụ thân, Chung phi không trả lời, nàng lại nhìn vào gương đồng, đăm chiêu miên man một hồi mới nói:

"Mấy năm trước bệ hạ có tặng bản cung một chiếc kết từ năm viên đá quý Tây quốc vô cùng quý giá, Tây quốc chỉ tiến cử tới tám viên thôi, ngày trọng đại thế này nên mang nó vào mới đúng không khí, Lan Châu à, ngươi đem tới đây "

Lan Châu thấy khó hiểu, bộ vòng đó mới tháng trước đã bị lỏng, sắp bung ra mặt đá ra, vốn định đem đi Ty Trân phòng sửa lại nhưng lại đụng vào mớ rắc rối này nên mới bỏ xó tới giờ, không biết sao chủ nhân lại muốn lấy cái thứ đó.

Bỗng đầu ả nảy lên, nhanh chóng hiểu ra đối phương muốn gì, vội đi lấy, nhưng rồi lại bị Chung phi gọi lại:

"Ngươi tới đây giúp ta chỉnh trâm cài trên đầu đi, để các cung quan lấy là được rồi..."

Lan Châu đáp "Dạ!", quay lại nói cho mấy vị lão nữ quan biết vị trí cất hộp vòng tay, bản thân thì ngồi xuống bên cạnh chủ nhân chờ được phân phó.