Cũng như bao kẻ khác, ông ta hết hỏi han về chứng bệnh rồi lại làm vẻ mình sẽ chữa được sau đó thì kê thuốc, làm đủ kiểu.
“Chữa được thì nói, không chữa được thì thôi, đừng có bày ra đủ trò cuối cùng lại không được. Bản cung... sẽ giận lắm đó.”
Một câu nói của Chung Phi nói ra khiến Trần Thái Y rợn tóc gáy, run rẩy tâu:“hạ quan đã kê nhiều phương thuốc nhưng cũng chưa dứt, hay là để hạ quan bắt mạch thử cho nương nương.”
Chung Phi không nói gì khác ngoài gật đầu nhẹ,đặt tay lên bàn cho ông ta bắt mạch.
Ông ta đang kiểm tra mạch tượng, bỗng dưng sắc mặt biến đổi, quỳ xuống:“ nương nương, mạch của người rối loạn, không ổn định.”
“Tỷ không cần phải lo lắng. Dù hậu cung hiểm ác, Chung Phi đáng sợ thế nào đi nữa muội cũng sừng sững như núi. Dù có phải đấu một trận một mất một còn với con hổ cái Chung Phi muội cũng chẳng sợ!”
“Nhưng chỉ tiếc là muội chỉ là một cung nữ, ngày ngày gặp ả đều phải hạ mình. Hơn nữa chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công thì có ít lợi gì?” Nam Hải Nghi đứng lên bước tiến đến gần Thiện Lâm:
“Nếu muốn đấu một trận không cân sức thì ít ra muội phải có một chức vị gì đó trong hậu cung, có một chỗ dựa vững chắc. Còn không dù có một trăm người như muội cũng chẳng là gì với Chung thị.”
“Ý của tỷ là...”
Nam Hải Nghi để hai tay lên vai Thiện Lâm:“ muội hãy nghe lời tỷ, mau chóng trở thành phi tần, mau chóng tìm một chỗ dựa vững chắc đi.”