Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 150: MỊ NHẤT, NHỊ, TAM



Bắc Nguyên quốc, Mị Nhất, đại thị vệ của Huyền Vương vừa kết thúc quá trình trị thương, giải độc, đang từ tốn li khai khỏi Tuyết Trì. Cảm giác của hắn lúc này chỉ cần một từ để mô tả “cóng”. Lạnh chết Mị Nhất rồi, hắn đã ngâm mình trong cái Tuyết Trì này suốt nửa tháng, lạnh thấu da thấu thịt, thấu xương thấu tủy, đã tuyết lại còn trì không lạnh mới là chuyện lạ.

Mị Nhất đại thị vệ tự thân vận động, mặc y phục chỉnh tề rồi rồi rời khỏi cấm địa Bắc Nguyên quốc, đón chờ hắn xuất hiện lại không một ai.

“Mị Nhị, Mị Tam, hai tên hỗn đản chết tiệt.” Mị Nhất hét ầm lên.

Rõ ràng nói với chủ tử là hộ tống hắn đi trị thương nhưng cả đoạn đường đi hai tên kia hết liếc mắt đưa tình, cử chỉ ái muội thì lại ngắm cảnh tình tứ, cứ như tình lữ đi du sơn ngoạn thủy. Bản thân hắn vừa bị trúng độc lại bị nhồi nhét cẩu lương đến ngập mặt. Đã nói rõ ràng sau nửa tháng giải độc xong xuôi, hai tên hỗn đản kia sẽ đến đón hắn trở lại khách điếm chờ vương gia và vương phi nhưng bây giờ đến cái bóng cũng chả có.

Trong khách điếm, tiểu thịt tươi Mị Tam đang ngủ rất say sưa, hôm qua đi dạo phố bản tính chưởng quỹ nổi nên nên Mị Tam có khảo sát một lượt các quầy hàng tại kinh thành Bắc Nguyên, tiện thể đến chợ đen xem đấu giá. Mị chưởng quỹ cũng mua được vào thứ khá ưng ý, dự tính mang về Ngự Tiền lâu bán lại kiếm lời. Đến khi trời đã tắt nắng, mò về đến khách điếm thì liền gặp ngay Mị Nhị, hai người kéo nhau đi uống rượu, uống liền một mạch đến giờ Sửu (1 giờ đến 3 giờ sáng).

Mị Tam tiểu thịt tươi đang ngủ thì Mị Nhị lại đang mò mẫm dưới bếp của khách điếm để nấu canh giải rượu, đúng lúc hắn vừa mang canh giải rượu vào phòng Mị Tam thì.

“Hai tên hỗn đản chết tiệt, lão tử cắn chết hai ngươi.”

Mị Nhất hung hăng tiến vào bên trong gian phòng, hỏa khí xung thiên, lao thẳng lên giường túm cổ Mị Tam đang còn mơ màng chưa tỉnh ngủ. Mị Nhị vội vàng đặt bát canh giải rượu lên bàn chạy đến giải nguy. Ba người vật nhau trên giường, tội nghiệp chiếc giường đáng thương, chịu trọng lượng của cả ba đại nam nhân mà rung lắc kịch liệt. Đúng lúc này, tiểu nhị của khách điếm mang nước ấm vào. Vừa thấy cảnh tượng trong phòng thì hắn liền hóa đá, mất một thoáng sau mới định thần lại.

“Ba vị tiếp tục, tiếp tục, ta không thấy gì cả, không thấy gì, làm phiền rồi, làm phiền.”

Nói xong tiểu nhị vẫn không quên nhiệm vụ, đặt thau nước ấm ngay ngắn gần cửa rồi nhanh chóng cúi đầu, lui xuống, thuận tay khép cửa lại trước lúc chạy biến đi mất, tiểu nhị còn để lại một câu.

“Ba vị, động thủ đừng nên quá kịch liệt, cẩn thân đồ vật trong phòng.”

Mị Tam mới sáng sớm đã bị túm quần túm áo, cực kỳ cau có, đẩy cả Mị Nhất và Mị Nhị ra quát lớn.

“Tên điên này, ông đây còn đang đánh cờ với Chu Công liền bị hai ngươi các ngươi nháo cho tỉnh. Nhìn xem, các người làm tiểu nhị hiểu lầm thành cái dạng gì rồi? Bắt gian tại giường à?”



Mị Nhất hừ lạnh, liếc xéo Mị Tam, lên tiếng cáu gắt.

“Lão tử từ cấm địa Bắc Nguyên đi ra, kinh thành Bắc Nguyên có biết bao nhiêu cái khách điếm, hai ngươi thì hay rồi không đến đón ta, hại lão tử tìm hai người nhọc cả thân.”

“Ngươi lớn xác như vậy còn cần chúng ta đi đón?” Mị Tam bắt bẻ.

Mị Nhất chỉ tay vào Mị Tam và Mị Nhị.

“Hỗn đản, là ai đòi hộ tống ta đến Bắc Nguyên quốc, là ai nói sẽ chờ ta bên ngoài cấm địa.”

“Từ Tuyết Trì bước ra hàn khí lạnh lẽo, đi tìm khách điếm vận động nhiều một chút, tức giận sinh hỏa khí một chút, cân bằng cân bằng, có lợi có lợi.” Mị Nhị lên tiếng.

“Nhắc đến Tuyết Trì, lão tử lại thấy lạnh rồi.” Mị Nhất rùng mình nói.

Mị Tam nắm lấy cái chăn, quăn luôn lên người Mị Nhất, Mị Nhị cũng nhanh tay không biết hắn lấy ở đâu ra thêm một cái chăn nữa, cũng quấn lên người Mị Nhất. Mị Nhất ngồi trên giường bị quấn như đòn chả, đại thị vệ Huyền Vương phủ đảo mắt một vòng rồi hỏi.

“Vương gia và Vương phi khi nào đến?”

“Tháng sau.” Mị Nhị đáp.

“Lâu như vậy sao?”

“Bên Mạc Ly quốc có chút việc, Vương gia và Vương phi đều xử lý xong cả rồi, chỉ là có chút thương thế nên cần thời gian tịnh dưỡng, quan trọng là hôn lễ của tiểu thúc Vương phi sắp được cử hành.”

“Mị Nhị ý ngươi là hủy Vũ Quốc Hầu Phủ là chuyện nhỏ, hoàng thượng, thái tử, vương gia, vương phi bị thi nhân tấn công cũng là chuyện nhỏ.” Mị Tam híp mắt.



“Đương nhiên là nhỏ, dù có hủy luôn Mạc Ly quốc vẫn là chuyện nhỏ, chủ tử và chủ mẫu không gặp nguy hiểm thì đều là việc vặt.”

“Mị Nhị nói đúng, chỉ là thi nhân tấn công mà thôi, lũ người không ra người quỷ không ra quỷ đó đối với chủ tử không có nguy hiểm gì lớn, hơn nữa bản lĩnh của chủ tử các người đều đã thấy qua rồi.” Mị Nhất tán thành.

“Có chủ mẫu bên cạnh, thương thế của chủ tử cũng không phải vấn đề.” Mị Nhị nói.

Mị Tam gật gật đầu, rửa mặt xong cũng tỉnh táo hắn, vừa uống canh giải rượu vừa lên tiếng.

“Thời hạn một tháng này, chúng ta cũng không rảnh rỗi đâu.”

Mị Nhất nhướng mày, chờ đợi Mị Tam nói tiếp.

“Yên Trang của Vương Phi chuẩn bị được xây dựng ở kinh thành Bắc Nguyên quốc, Mị Nhị được phân công hỗ trợ rồi, còn có Vương Phi sẽ phái người đến, chính là một trong bốn hài tử đáng yêu hay xuất hiện bên cạnh Vương Phi, Tiểu Hũ.”

Mị Nhất xua xua tay.

“Thì đó là Mị Nhị bận, lão tử…”

“Ngươi cũng có việc.” Mị Tam cắt ngang lời của Mị Nhất.

“Đại hộ pháp thân mến, kinh thành Bắc Nguyên có một cửa tiệm Yên Trang của Vương phi thì làm sao thiếu được một Ngự Tiền Lâu của vương gia, việc này…ta và ngươi lo liệu.”

“Lão tử vừa mới khỏi bệnh đó, ta là trúng độc mà.” Mị Nhất phản kháng.

“Ngươi cũng vừa nói là khỏi rồi đó thôi.” Mị Tam nhún vai đắc ý.