Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 3



Vóc người thật soái.

Tề phủ không tiên phong đạo cốt giống tiêu chuẩn thế gia gì đó, trái lại năm bước một hiên, mười bước một các, cực kỳ giống lâm viên Giang Nam, phong cảnh đẹp đẽ.

Cái này cũng là một điểm tư tâm của Tề Thiên Dương, Giang Nam Tề gia trước khi kiến quốc là đại tộc, phát tài lúc loạn thế, sống qua hai triều Minh Thanh, có truyền thừa ngàn năm. Mãi đến tận thế hệ của ông nội bỏ bút tòng quân, sau này thành khai quốc công thần, công lao lớn hơn, không ai tính toán xuất xuất thân địa chủ của ông nữa, Tề gia bị đánh dấu làm phú nông, trốn khỏi phê bình tranh đấu, nhưng mà nhà cũ cùng tổ nghiệp cuối cùng không nhận được, mấy hậu nhân bọn họ muốn trở lại chốn cũ cũng phải mua vé trước.

Hưng suy vinh nhục, vốn không lâu dài, nghĩ đến cũng chỉ thêm sầu não.

Tề Thiên Dương rũ mi, ánh mắt hơi tan rã, e rằng, e rằng cậu mãi mãi cũng không trở về được, cái thời đại cậu từng oán, từng hận, từng mắng qua nhưng vẫn như cũ đặt trong lòng, người thân, bạn bè, có lẽ sẽ có thêm, nhưng chung quy... không như vốn dĩ.

“Nhị thiếu gia…” Âm thanh yếu ớt từ phía sau truyền đến, “Đứng ở chỗ này lâu rồi, thích bụi Ngọc Hoàn Thảo này sao?”

Tề Thiên Dương quay người, thấy Ngôn Húc Phong từ khi kết giới mở ra vẫn đi theo mình, đầu ong ong lên.

Ma Tôn đại nhân cầu bình thường!

Một phần tiêu chuẩn của tiểu thuyết ngựa giống thăng cấp là phải có boss to to nhỏ nhỏ, chương 10 đẩy một tiểu boss, chương 100 đẩy một boss là yếu tố cơ bản nhất của sảng văn, thân là boss lớn nhất của truyện này, đồng chí Ngôn Húc Phong trước chương 300 miễn cưỡng làm người qua đường, là người theo hầu bên cạnh nam phụ, che dấu thân phận là Ma tôn tái thế.

Cho dù không ai rõ điểm này hơn cậu, nhưng khi nhìn Ma Tôn đại nhân tương lai lộ ra loại biểu tình rụt rè giống y thỏ trắng bé nhỏ... Thật sự rất buồn nôn có được hay không!


Ngôn Húc Phong yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía nhị thiếu gia của mình, ánh mắt không tự chủ được lại đặt lên bộ còng tay, trong lòng tê rần.

Mười lăm tuổi Luyện Khí đỉnh cao, mười bảy tuổi tu sĩ Trúc Cơ, hai mươi sáu tuổi chân nhân Kim Đan, thiên chi kiêu tử, bất quá cũng chỉ như vậy.

Nhị thiếu gia như vậy, lại cố tình... Từ nhỏ trông cho tới bây giờ, hài nhi yếu đuối trở thành thiếu niên cao lớn, không có ai hiểu người trước mắt này hơn hắn, hắn sợ cậu, khiến cậu đau lòng chăng?

Tề Thiên Dương mặt đầy gân xanh nhìn Ngôn Húc Phong đầu tiên một mặt nhát gan, sau phảng phất như bị xúc động gì đó, ánh mắt dần dần kiên định, tiếp đó, cẩn thận hướng cậu dời một bước nhỏ, cười gượng: “Nhị, nhị thiếu…”

Có vẻ cái tên này đang bổ não gì đó…

Tề Thiên Dương nắm chặt nắm đấm khống chế dục vọng đánh người của mình lại, cắn răng: “Còn không dẫn đường?”

Ngôn Húc Phong bị ngữ khí tràn ngập sát ý này chấn động, đầu thỏ mới vừa duỗi ra được một chút xíu lại rụt trở về, yếu ớt nói: “Nhị thiếu gia… Thuộc hạ biết rồi.”

Không phải Tề Thiên Dương không nghĩ tới chuyện tạo mối quan hệ cùng boss tương lai, tăng độ yêu thích và vân vân, thật sự là không có nhẫn nại.

Không nói tính cách Ngôn Húc Phong là một trong những loại cậu ghét nhất, chính là cái tính tình đứng thứ hai trong ba tính tình đáng ghét*, bảo cậu thuận theo người khác thậm chí ra vẻ lấy lòng, so với muốn mạng cậu còn khó chịu hơn. (Chỗ này chém: 就是他自己那副天老大地老大他老三的脾气)

Vòng qua mái hiên lại đi thẳng một đoạn, đã đến chỗ ở của Tề phu nhân, bức hoành chữ vàng treo trên cao, trên đề bốn chữ lớn Phượng Tê Ngô Đồng, nét chữ phóng khoáng rõ ràng, bảy phần tiêu sái ba phần nhu tình.

Tề Thiên Dương bỗng dừng lại, đây là bút tích của cha cậu, cậu nhận ra được.

“Đến rồi sao không tiến vào?” Giọng nữ quen thuộc vang lên, cơ thể Tề Thiên Dương càng cứng đờ, cậu chắc chắn không nghe lầm! Đây chính là giọng mẹ cậu!

Như bị cái gì dẫn dắt, Tề Thiên Dương cất bước, sải bước vào ngưỡng cửa, thị nữ hướng cậu hành lễ, dẫn cậu đi tới phòng trong.

Tề phu nhân đang dựa vào mỹ nhân tháp hờ hững thiêu thùa may vá, chất vải màu minh cẩm, cách thêu chữ lùi, hoa văn tinh xảo từ phía mép chậm rãi kéo dài đến trung tâm, kết đoạn cuối là một sợi tơ màu sắc rực rỡ ghép thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Tề Thiên Dương bỗng nhiên trầm mặc, chữ thư pháp của cha còn nói được, Tề gia đời đời thư hương, cậu và đại ca cũng là luyện từ nhỏ, nhưng bắt chước đường thêu chữ thập của mẹ cậu cũng quá sức rồi, sợ là cả đời cũng không thêu được loại màu sắc hoa văn này.

Chung quy, không phải ban đầu.

Tề phu nhân có mỹ mạo vô cùng đoan trang, lẳng lặng dựa vào nơi đó giống như một bức tranh mĩ nữ, muốn nói có chỗ nào không giống với mẹ cậu, chính là khí chất, tuy rằng mẹ Tề bảo dưỡng không khác cô gái đôi mươi là mấy.

Trong lòng Tề Thiên Dương chẳng thoải mái, nhưng không hiểu sao có chút an ủi, một mặt bởi vì biến cố đột nhiên xuất hiện mà kháng cự, một mặt lại cảm thấy sau khi chuyển kiếp còn có thể thấy mặt người nhà thật sự là một chuyện may mắn, xoắn xuýt một hồi, mở miệng gọi: “Mẫu thân.”

Đây là cách gọi theo thói quen lúc bình thường của nam phụ, quả nhiên Tề phu nhân cũng không nhận ra có gì không đúng, đưa tay gọi cậu lại: “Thử một chút xem, hợp hay không.”

Tề Thiên Dương hơi run, thấy là một bộ bao cổ tay, phản ứng lại, mặc cho Tề phu nhân nhẹ nhàng thay bao cổ tay bị cấm võ xiềng xích mài đến cũ kỹ trước kia.

Cấm võ xiềng xích luôn dùng để xích phạm nhân, hàn khí bức người, mang lâu sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với thân thể, trừ phi đến Nguyên Anh kỳ mới có thể xem nhẹ, vì thế Tề phu nhân luôn dùng gấm Vân Nam thốn lũ thốn kim làm bao cổ tay cho cậu.

Tề Thiên Dương không biết nên nói gì, nắm tay mím môi, đem tầm mắt chuyển sang chỗ khác.

Cậu không biết có ngày trở lại hiện đại hay không, trước lúc ấy, cậu sẽ làm một Tề Thiên Dương thật tốt, ít nhất, không để bọn họ lo lắng nữa.

Cổ tay, cổ chân được bao đến chặt chặt chẽ chẽ, hàn khí của xiềng xích giống như biến mất trong nháy mắt, khóe miệng Tề Thiên Dương khẽ nhếch, bị Tề phu nhân vỗ một cái vào đầu: “Cười cái gì? Cơn giận chỗ cha con còn chưa tan đâu, mẹ xem như đã hết lời ngon ngọt, còn lại, tự con giải thích đi.”

Tề phu nhân nói, mắt hạnh khẽ hất, liếc nhìn ngoài cửa, đây là muốn đuổi người.

Tề Thiên Dương bỗng bật cười, từ cổ chí kim, con đường người vợ luôn hữu hiệu nhất, dù cho thay đổi thế giới cũng giống y như vậy.

Rời khỏi nơi ở của Tề phu nhân, Tề Thiên Dương không đi tìm Tề cha, mà bảo Ngôn Húc Phong dẫn đường, đi tìm huynh trưởng của mình.

Không giống nam phụ, Tề Thiên Nhai thân là thiếu chủ Tề gia số lần ra trận phi thường ít ỏi, trên căn bản chính là người qua đường, mãi đến tận khi cậu viết xong hàng tồn, hàng này vẫn cứ an tĩnh làm mỹ nam tử của y. Bất quá đây không có nghĩa là có thể xem nhẹ y, Tề gia đời đời thiên tài lớp lớp, Tề Thiên Nhai thân là huynh trưởng của nam phụ giá trị vũ lực tăng mạnh, chỉ có mạnh hơn không có mạnh nhất, trước mắt thực lực là Nguyên Anh trung kỳ, là một trong chín đại đệ tử chân truyền của đại tông thượng giới Ngự Kiếm môn.

Căn cứ thiết định « Tiên đồ », toàn bộ giới tu chân, dưới Tam Thiên Giới số lượng nhiều nhất, nhưng linh khí mỏng manh, các tu sĩ tu vi đạt tới Kim Đan kỳ sẽ không thăng lên nữa, chỉ có thể thông qua con đường thành tiên đi đến trung giới, tiếp tục tu hành.

Ước chừng khoảng nghìn trung giới, do ngũ đại thế gia cùng tất cả tông môn lớn nhỏ cùng thống trị, tại trung giới muốn tiến thêm một bước có hai con đường, một là tu vi đạt đến Xuất Khiếu kỳ, chịu đựng thiên lôi, tự động được thượng giới nhét vào, hai là thông qua nhập môn kiểm tra, trở thành đệ tử tông môn thượng giới, Tề Thiên Nhai chính là ví dụ tốt nhất. Lúc hắn thiếu niên danh thiên tài truyền xa, sau đó trong một kỳ Lăng Tiêu phong hội năm trăm năm một lần đạt hạng nhất, được một trưởng lão Phân Thần Ngự Kiếm môn thượng giới vừa ý, mang về tông môn, tiến cảnh tiến triển cực nhanh.

Thượng giới không giống với trung, hạ giới, chỉ có một, tông môn như rừng, trong đó có bốn phe thế lực khổng lồ nhất Côn Lôn tiên tông, Ngự Kiếm Môn, Linh Sơn tự, Ngũ Thành Minh, không biết đã cho ra bao nhiêu tiên nhân phi thăng. Ngoài ra, thế lực ma đạo cũng không thể khinh thường, tuy những năm gần đây sa sút không ít, nhưng Tề Thiên Dương biết, một khi Ma Tôn trở về vị trí cũ, huy hoàng của ma tông lại trở về lần nữa. Suy cho cùng, tiểu thuyết của cậu chưa viết xong, không ai biết kết cục.

... Nhưng mà thiếu gia không muốn đi ôm đùi Ma tôn tương lai chút nào.

Tề Thiên Dương kéo kéo xiềng xích, lườm Ngôn Húc Phong đang lo sợ tái mét mặt mày một cái, vành mắt thỏ nhất thời đỏ lên: “Nhị, nhị thiếu gia...”

Nói chuyện nếu cũng gọi Tề Thiên Nhai là thiếu chủ rồi tại sao còn muốn gọi cậu là nhị thiếu gia! Trực tiếp gọi thiếu gia sẽ chết sao? Sẽ sao! Sẽ sao!

Nhị chết tiệt! Xuyên việt cũng không thoát khỏi!

“Nhị thiếu gia…”

“Câm miệng cho ta!” Tề Thiên Dương đột nhiên quay người, mắt hoa đào lửa giận rừng rực hoa đào chống lại một đôi mắt phượng hẹp dài, lời đột nhiên mắc trong cổ họng.

Ặc, người này thật đẹp trai.

Tề Thiên Dương sửng sốt một chút mới phát hiện mình rống sai người, Ngôn Húc Phong đang ngoan ngoãn rụt cổ lại cos thỏ.

Người đến mặc một bộ trang phục hộ vệ màu xanh nền bạch văn, vóc người cao to, cơ hồ cao hơn cậu một cái đầu, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, nhưng dáng dấp nghiêm túc thận trọng, rất có vài phần cấm dục.

Chớ hoài nghi, đây chính là thiết lập tính cách nam chính, thời đại này nam sắc cầm quyền, cái gì mà “Anh tuấn như thần mặt trời”, cái gì mà “Ngũ quan cường tráng” sớm đã lỗi thời, ngựa giống nam chính cũng phải thức thời.

Sở Hàn Phi bình tĩnh nhìn thiếu niên thân mang xiềng xích lại không giảm một chút tao nhã nào, vạn phần hi vọng chính mình nhận lầm người, nhưng không, cỗ thần thức quen thuộc kia giống như mê hương dụ người, khiến cho hắn không khống chế được muốn tiếp cận, lại muốn gần gũi.

Tề Thiên Dương cổ quái nhìn đầu gỗ trước mắt, người này lớn lên thật đẹp trai, nhưng đừng nói là đầu óc có bệnh đi? Kêu người ta lại không nói lời nào, thẳng mày đơ mắt chỉ biết nhìn cậu, nếu không phải lúc đi ra đã soi gương, biết mặt mình không thay đổi, cậu còn tưởng là cậu biến thành đại mỹ nữ nữa!

Nhận ra được Tề Thiên Dương không kiên nhẫn, Sở Hàn Phi bỗng nhiên hoàn hồn, bán ôm quyền cúi người hạ bái.

“Thuộc hạ Sở Phi, kiến quá nhị thiếu gia, đa tạ ơn tặng thiếp của nhị thiếu gia.”

Sở... Phi, hơi quen tai.

Nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Tề Thiên Dương suy nghĩ một hồi, dư quang thoáng thấy quần áo hộ vệ trên người vừa tới, cùng trường kiếm bám đầy bụi bên hông, nhất thời phản ứng lại.

Này mẹ nó không phải là nam chính dùng tên giả đó chứ!!!

Tề Thiên Dương hơi ngẩng đầu nhìn nam chính cậu không thích nhất, ghét bỏ cau mày.

Ơn tặng thiếp, danh thiếp đi đến kính Tam Sinh Tam Thế sao? Ha ha, mới vừa cùng em gái quần p xong trở về đi?