Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 298





Trong biệt thự, Vương Tú tức giận cầm chổi đuổi đánh Tần Minh.

“Đúng thế, mẹ con là một người phụ nữ nông thôn, văn hoá không cao, không có năng lực.

Nhưng mẹ con làm người làm đến nơi đến chốn, chưa bao giờ giở trò bịp bợm.

Không kiếm tiền trái với lương tâm, dù bị người ta coi thường như thế nào đi chăng nữa thì mẹ con cũng có thể diện ngẩng cao đầu để đối mặt.

“Con thì sao? Ham mê hư vinh, chế nghèo mê giàu, vì một cô gái nhà giàu mà bỏ rơi Lý Mộng có phải hay không? Bằng không trước đây, tiền ở đâu mà con gửi về nhiều như vậy? Đều là xin con gái nhà người ta đúng không? Con là một người đàn ông đấy, có thấy xấu hổ hay không hả?" “Hôm nay con chế Lý Mộng nghèo khổ, vứt bỏ con bé.

Sau này, con sẽ chế mẹ nghèo, sẽ đuổi mẹ ra khỏi nhà.

Mẹ còn trông chờ con phụng dưỡng sao? Tần Minh, mới ba năm thôi mà con đã bị tiền tài che mất mắt, con có nói thật hay không?”
Tần Minh lớn tiếng đáp: “Mẹ, con không có lừa mẹ, biệt thự này của con thật mà.” “Bốp.
Vương Tú quất cây chổi tới, bà tức giận nói: “Nói vớ nói vẩn, mẹ con có ngu dốt, không có năng lực đi chăng nữa thì mẹ cũng biết nhà ở thành phố lớn này, ít nhất cũng trên mấy chục nghìn tệ một mét vuông.

Loại biệt thự xa hoa này, con nhìn cách bày trí trong nhà, sao cũng phải ba bốn triệu.


Thành thật mà nói, sao con có thể kiếm được tới ba bốn triệu, khai báo không rõ ràng nhất định là gạt người.
Tần Minh yếu ớt nói: “Biệt thự này, giá trị ít nhất cũng sáu bảy chục triệu, một số trang hoàng và bày biện bên trong càng đắt hơn.

Mẹ, mẹ nói thế là ít rồi.”
Vương Tú tức giận, một tay chống nạnh: “Vậy con nói đi, sao con kiếm được sáu bảy chục triệu tệ? Đây thật sự là một con số khổng lồ, ba con kiếm mười đời cũng không kiếm nổi, sao con tiện tay là kiếm được?" “À.." Sao Tần Minh có cảm giác tự lấy đá đập chân mình thế này nhỉ?
Tần Minh bế tắc, anh không thể không thắng thắn: “Được rồi, mẹ à, con nói thật với mẹ.

Con không có làm ra vẻ, giấu giếm chuyện như này với người nhà mình cũng không hay.

Con thừa nhận, trước kia con cứu một ông trùm, còn chăm sóc ông ấy cả một tháng trời.

Sau này ông ấy mắc bệnh ung thư, sắp chết, nhưng bởi vì ông ấy có lí do đặc biệt, cho nên ông ấy liền để lại tất cả di sản cho con.

Của cải cực kỳ nhiều, không thể nào tưởng tượng ra đầu.
Vương Tú bỗng nhiên “A” một tiếng rồi lại đau lòng rơi lệ.

Bà chỉ vào Tần Minh, mắng: “Con là thằng nhóc thổi, cũng tới lúc này rồi, con còn không nói thật với mẹ, còn bịa cái cớ mà đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin đi gạt mẹ.

Vừa nãy bịa ăn một cây kem Dubai hết bốn trăm nghìn, bây giờ lại bịa ra chuyện thừa kế di sản của ông trùm.

Ngành con học là kinh tế học, không phải là văn học.

Con bịa chuyện như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi?”
Được thôi, nói thật vẫn không tin thì Tần Minh cũng đành chịu.
Tần Minh gãi đầu xấu hổ, anh nói: “Mẹ, con đã từng viết nhưng mà cũng phá sản, độc giả không đặt mua, con sẽ thành thái giám mất, vẫn là giao đồ ăn thì kiếm nhiều tiền hơn." “Con, con...” Vương Tú tức giận ngồi trên sofa, vỗ ngực thở dốc.
Tần Tổ Tổ đi ra, vội vàng vội vã nói: “Anh, đã đến nước này rồi thì anh nói thật đi chứ? Cho dù là có thuê thì bố mẹ cũng không trách anh đâu.

Anh có năng lực kiếm được tiền, dư dả một chút cũng hợp lý.
Vương Tú cả giận: “Có tiền vậy không bằng giữ để cưới vợ, thuê biệt thự làm cái gì? Phá của! Tổ Tổ à, anh con học hư, lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, tiêu tiền của con gái, đây không phải là bám váy sao? Có phải sau này, con còn không biết xấu hổ mà đến nhà người ta ở rể luôn hay không?"
Tần Minh nói: “Con không tới nhà họ Nhiếp ở rể.

Mẹ, mẹ đừng suy đoán lung tung.

Giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà này nẻ, tên của con ở phía trên đấy, không phải đã chứng minh là của con rồi hay sao? Con đi lấy nó đến cho mẹ.
Tần Minh tìm lung tung một trận, tìm thấy giấy chứng nhận bất động sản, kết quả giấy chứng nhận bất động sản bị hai con gà ỉa lên một đống cứt, còn dùng móng xé nát.


Tên của anh ở mặt trên đã không nhìn thấy nữa rồi, chỉ còn lại tên của Mộc Tiêu Kiều.
Nội tâm của Trần Minh lúc này sụp đổ: “Con...!Chậc, mẹ, đây thật sự là nhà của con, sao mẹ lại không tin con của mẹ kiếm được tiền chứ?”
Tần Minh vội vàng nháy mắt với Tống Dĩnh.
Tổng Dĩnh lập tức lúng túng, chợt trong lúc đó, sao cô ta lại che giấu cho Tần Minh chứ?
Nhưng mà đây cũng không làm khó được vị thư ký toàn năng này, Tống Dĩnh lấy cái máy tính cứng nhắc ra thao tác một hồi.
Chưa quá nửa phút, di động của Tần Minh vang lên một giọng nói nhân tạo: “Tài khoản Alipay nhận được mười nghìn tệ.
Đột nhiên, hai mẹ con Vương Tú và Tần Tổ Tổ đều nhìn về phía Tần Minh, Trần Quốc Chí vừa nãy bắt đầu gật gà gật gù ở trong phòng ngủ cũng chạy đến ló đầu ra nhìn xung quanh.

Âm thanh này quá êm tai, nếu có thể nghe thêm mấy lần thì tốt quá.
Ngay sau đó di động Tần Minh lại vang lên giọng nhân tạo: ”Tài khoản Alipay nhận được năm chục nghìn “Tài khoản Alipay nhận được sáu chục nghìn...!“Tài khoản Alipay nhận được bảy chục nghìn...
Tần Minh cầm điện thoại, khoe khoang nói: “Mẹ, mẹ xem, con lại kiếm được tiền này, kiếm tiền dễ dàng biết bao nhiêu.

Mỗi tối con đi ngủ cũng có thể kiếm được đó, một tháng mức hàng bán ra được trên cả triệu ấy!"
Vương Tú nghe giọng nói này, giống như cái giọng nói thường phát ra trong điện thoại của ông Vương trong chợ tâm cả kia.

Nhưng trong di động của ông Vương chỉ ting ting chỉ hơn mười mấy hai mươi tệ, mà Tần Minh lại là trên mười nghìn, quá doạ người, bà có hơi khó tin.
Tần Tổ Tổ tò mò hỏi: “Anh, anh bán cái gì vậy? Thật là lợi hại.
Tần Minh đáp: "Hợp đồng tương lai, vàng, cổ phiếu, mỗi loại một chút.

Mẹ, bây giờ có nhiều tài chính thì kiếm tiền dễ dàng lắm, động một chút là cả trăm tỷ đổ vào như nước chảy.

Đây là dự án con đầu tư với ông chủ của chúng con.

Số tiền kiếm được so với ông chủ con thì cũng chỉ là con số nhỏ thôi.

Con thật sự không gạt mẹ mà, con không tiêu tiền của người khác.

Vương Tú nghe cái gì mà tài chính, hợp đồng tương lai, bà hoàn toàn không hiểu, bà hỏi: “Con không đóng thuế hả?"
Tần Minh trả lời: “Đương nhiên là đóng thuế chứ, con có thể làm chuyện trái pháp luật sao?”
Lúc này Vương Tú mới hơi tin tưởng, lộ ra sự vui vẻ.

Xem ra đứa con này thật sự có triển vọng rồi, bà lại hỏi: “Ô, vậy vừa nãy, sao mẹ của cô gái kia lại nói như vậy?”
Tần Minh nói: “Mẹ cô ấy không thích con, muốn chia rẽ chúng con.
Vương Tú hỏi: "Vậy con thật sự thích cô gái kia hả? Cái cô bé họ Mộc trước đó chẳng phải cũng được sao? Mẹ thích.
Tần Minh rối rắm nói: “Không, con chỉ thích người ở bên ngoài thôi.”

Vương Tú sờ sờ quần áo trên người mình rồi nói: “Tổ Tổ, lấy bộ quần áo sạch sẽ nhất lại đây cho mẹ.
Chỉ một lát sau, Vương Tú đã thay một bộ quần áo sạch sẽ bình thường, giống như những bác gái ở ngoài quảng trường.

Đây là bộ quần áo đến năm mươi tệ quý nhất của Vương Tủ, bình thường gặp người ngoài bà mới mặc.
Vương Tú nói: “Mẹ phải nói rõ ràng với bà ta.

Con trai mẹ có bản lĩnh, không lừa tiền của con gái bà ta.”
Tần Minh nói: “Mẹ, vấn đề hoàn toàn không phải là tiền, họ không quan tâm tới những đồng tiền đó.

Điều họ quan tâm là con không giàu có, bà ta muốn con gái gả vào nhà giàu, một gia đình giàu có bậc nhất.
Vương Tú ngẩn ra, thế này thì khó rồi, bà nói: “Con trai, sao con lại chọn một nàng dâu yêu cầu cao như vậy hả?”
Tần Minh đáp: “Nàng dâu thì không yêu cầu cao, nhưng ngược lại, mẹ vợ lại có hơi khó khăn.

Mẹ, mẹ ngồi đi, con đi ra ngoài nói cho, không có việc gì đâu ạ.
Vương Tú kéo Tần Minh: “Con ra ngoài thì mâu thuẫn không gay gắt hơn à? Không thấy mẹ nhà người ta đặc biệt nhắm vào con à? Để mẹ ra, mặc dù mẹ không có bản lĩnh nhưng đối phó với loại chuyện này thì mẹ vẫn làm được.

Con yên tâm ngồi đây đi, mẹ đảm bảo khiến con hài lòng.”
Lúc này ở cửa, đám người Hầu Khánh đã đợi hơn hai mươi phút nhưng vẫn trung thành ngồi chờ.
Thời tiết nóng nực, nhiệt độ cũng rất cao, có thể làm cho Hầu Khánh và Thích Minh Huy phơi nắng chờ, vậy thì người đó phải có tên tuổi đến cỡ nào chứ?
Nhiếp Hải Đường muốn vào trong nhưng bảo vệ Từ Đông Hổ ở cổng lại không chịu nhường bước.

Đây là nguyên tắc của anh ta.

Với tư cách là một người tài xế kiêm vệ sĩ, cho dù có là bạn gái của ông chủ thì cũng phải tuân thủ quy tắc.
Điều này khiến cho Nhiếp Hải Đường rất buồn bực.
Trong lòng Chương Dao lo lắng không yên, bà ta tiến lên hỏi: “Giám đốc Hầu, mọi người muốn tìm Tần Minh hả?”
Hầu Khánh chỉ cười cười chứ không hề trả lời: “Bà Nhiếp, không biết là ai ở bên trong vậy?”
Câu này khiến Chương Dao buồn bực, vậy không phải là vứt sự nghi ngờ về cho bà ta sao? Đúng là một lão cáo giá trên thương trường.
Lúc này, Tần Tổ Tổ dìu Vương Tú ra ngoài, còn Tần Minh lại không hề xuất hiện..