Thiều Quang Mạn

Chương 106: Đưa nhầm



Chương 106: Đưa nhầm

Editor: Ha Ni Kên

Đưa nhầm thiệp rồi.

Phong thư này không phải là thiệp mời nàng đến làm khách phủ Thượng Thư, mà là giấy mời Lê Kiều ra khỏi xã.

Kiều Chiêu nhìn thiệp một lát, nghĩ một chút. Nhìn qua phong thư, quả nhiên thấy viết là Nhị cô nương Lê phủ thân mến.

Như thế tức là, vẫn còn một tấm thϊếp khác rơi vào tay Lê Kiều, tấm thiệp dành cho nàng.

Từ sau khi thư pháp tiên sinh xin nghỉ dạy lớp nữ học Đông phủ, lại thêm chuyện Lê Kiều bị mất mặt trong lớp cầm nghệ nên không muốn học tiếp; lớp nữ học đã ngừng mấy ngày nay, Kiều Chiêu cũng chưa gặp lại Lê Kiều. Thế mà cái người đưa thiệp lại gây ra cái chuyện nhầm lẫn này xui xẻo này, khiến cho nàng không thể không đến Đông phủ một chuyến. Nếu không dựa vào thái độ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng của Lê Kiều, không thể nào trông mong vào việc Lê Kiều sẽ quy quy củ củ trả lại thiệp cho nàng.
Kiều Chiêu khoác lên người tấm áo treo trên bình phong, phân phó Băng Lục: "Đi đến Đông phủ thôi."

Tất nhiên Băng Lục hoàn toàn không biết chuyện thiệp bị đưa sai, buồn bực hỏi: "Cô nương à, đến Đông phủ làm gì thế ạ?"

"Đây là thiệp cho Nhị cô nương."

"Cái gì? Cho Nhị cô nương?" Băng Lục kinh ngạc, ánh mắt dè bỉu nhìn tấm thiệp trong tay Kiều Chiêu: "Sớm biết như vậy nô tỳ đã ném vào nhà vệ sinh rồi!"

Kiều Chiêu: "..." Thấy không, nàng mà chậm chân chút nữa, chắc chắn kết cục tấm thiệp của nàng cũng là như vậy đấy!

Kiều cô nương nghẹn một nỗi trong lòng nhanh chóng đi đến Đông phủ với nha hoàn.

Bốn vị cô nương Tây phủ đều ở cùng đại viện với mẫu thân. Hòn ngọc quý của Đông phủ là Lê Kiều lại có một sân riêng, đặt tên là "Thiên Hương quán".

Lúc này ở Thiên Hương quán, Lê Kiều nắm chặt phong thư mời Tam cô nương Lê phủ đến phủ Lễ bộ Thương Thư làm khách của Tô Lạc Y, lửa giận bừng bừng.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Đưa thiệp mà cũng sai được. Lại còn đưa thiệp của Lê Tam đến đây, muốn làm ta tức chết à!" Lê Kiều càng nói càng căm giận. Vì trong phòng đều là tâm phúc nên không cần lo lắng việc mất hình tượng, đá văng cái ghế con lăn kềnh ra đất.

Hai nha hoàn thϊếp thân là Hàm Châu và Phương Nhị một mực không dám lên tiếng.

Gần đât tâm trạng của Nhị cô nương càng lúc càng kém, tính tình càng lúc càng khó chịu. Nha hoàn thϊếp thân như các nàng tốt nhất là không nên chọc vào.

"Thật la xui xẻo!" Lê Kiều đưa thiệp ném thiệp cho Hàm Châu: "Đem đến Tây phủ đi, đừng để đây làm chướng mắt ta!"

"Dạ!" Hàm Châu nhanh chóng cầm thiệp chạy ra ngoài.

"Khoan đã –" Lê Kiều gọi với một tiếng, mắt phượng híp lại, ra lệnh: "Đưa thiệp lại đây!"

Hàm Châu đã quá quen với tính khí vui buồn vô cớ của chủ tử, vội vàng đưa thiệp lại.
Lê Kiều nhón hai ngón tay nhấc thiệp lên, liếc qua phong thư.

"Gửi Tam cô nương Lê phủ thân mến."

Chữ đẹp đến như vậy, lại khơi lên ngọn lửa bùng cháy trong lòng Lê Kiều.

Rốt cục Lê Tam gặp cái vận may khỉ gió gì vậy? Tại sao bị bắt cóc xong không những không bị người đời phỉ bang, mà thanh danh lại vọt đến tận trời, hết lần này đến lần khác nổi tiếng. Bây giờ lại còn đến lượt Tô Lạc Y?

Trong số mấy vị phó xã trưởng Phức Sơn xã, Lan Tích Nồng tôn nữ Lan thủ phụ là kiêu ngạo nhất. Hứa Kinh Hồng tôn nữ Hứa thứ phụ là lạnh lùng nhất. Thất cô nương Chu Nhan phủ Thái Ninh Hầu là yên lặng nhất. Giang Thi Nhiễm khuê nữ độc nhất của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là cay độc nhất. Còn Tô Lạc Y tôn nữ Lễ bộ Thương thư là người si ngốc nhất.

*Si ở đây là si mê đến ngốc nghếch, ý chỉ chơi cờ.

Các nàng người nào người nấy đều có sở trường riêng, đều là những nhân vật quan trọng ở Phức Sơn xã, không ai là không có gia thế hiển hách hay thế lực gia tộc vanh danh thiên hạ. Nếu ai đấy lọt vào mắt một người trong số họ, danh tiếng trong đám quý nữ kinh thành chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ bị bắt cóc lại có tác dụng làm người ta trở nên may mắn hơn? Có phải Lê Tam đang âm thầm muốn chen chân vào Phức Sơn xã đúng không?

Lê Kiều không ngốc. Tuy tấm thiệp này chỉ mời Tam cô nương Lê phủ đến phủ Thượng Thư làm khách, nhưng một khi Lê Tam lọt vào mắt của Tô Lạc Y, bước tiếp theo chính là gia nhập Phức Sơn xã.

Lê Kiều càng nghĩ càng bất bình.

Nàng ngày ngày chăm chỉ luyện tập, năm ngoái vì được cao tăng Đại Phúc Tự lựa chọn kinh thư nên mới đủ tư cách vào Phức Sơn xã. Lê Tam dựa vào đâu mà có thể dễ dàng gia nhập Phức Sơn xã như vậy?

Những người đó rõ ràng còn chưa nhìn qua chữ của Lê Tam!

Không đúng. Nếu Lê Tam được mời vào xã vì chữ của nó, tấm thiệp này không phải bây giờ mới được gửi tới.

Lê Kiều nhìn tấm thiệp trong tay đến xuất thần.

Nương đã dặn đi dặn lại nàng rằng, gặp chuyện xảy ra không được hấp tấp nóng nảy, phải tĩnh tâm hạ hỏa mới có thế bớt được sai lầm.

Lê Kiều điều chỉnh nhịp thở, cố gắng tĩnh tâm, đầu óc nhanh chóng vận hành.

Chẳng lẽ có nguyên nhân khác nên Tô Lạc Y mới nảy ra hứng thú này, chứ không phải là do mấy vị phó xã trưởng thống nhất sau chuyện kinh Phật kia?

Như vậy—

Nàng nhìn xuống nét chữ màu hoa hải đường trên tấm thiệp.

*hoa hải đường màu hồng...

"Hàm Châu, đem kéo đến đây!" Tròng mắt Lê Kiều ánh lên tia dữ tợn, cao giọng.

Hàm Châu ngẩn người, nhưng trước cơn giận của chủ tử thì vội vàng gật đầu: "Dạ!"

Hàm Châu nhanh chóng lấy ra một cây kéo trong hộp châm tuyến. Lê Kiều nhận lấy, cắn chặt môi. Đang lúc nàng chuẩn bị cắt tấm thiệp thì Phương Nhị đi vào bẩm báo: "Cô nương, Tam cô nương Lê phủ đến hỏi thăm ạ."

Lê Kiều dừng cây kéo trong không trung.

Lê Tam?

Nàng nhìn về tấm thiệp trong tay, không khỏi nhíu mày.

Lê Tam đến đây vì tấm thiệp này ư? Nó cũng nhanh gớm.

Hừm. Nếu người đã tới rồi thì cũng không cần vội vàng cắt thiệp.

Lê Kiều đặt kéo xuống, nhét thiệp dưới gối, giơ tay chỉnh chỉnh tóc mai rồi mới lạnh lùng nói: "Mời vào đi."

Hôm nay nàng sẽ chống mắt nhìn kỹ bộ dáng lòng như lửa đốt của Lê Tam, kể cả nó có quỳ xuống chân nàng van xin, nàng cũng không đưa thiệp cho nó đâu.

Lê Kiều vừa tưởng tượng đến đó, khóe miệng nhếch cười.

Kiều Chiêu ở bên ngoài chờ một chốc đã được mời vào. Nhác thấy nụ cười treo trên khóe miệng của Lê Kiều, nàng rõ ràng trong lòng: quả nhiên thiệp trong tay Lê Kiều.

Vẻ mặt đắc ý lại tràn đầy mong chờ của Lê Kiều làm Kiều Chiêu cảm thấy hơi buồn cười.

Chuyện thú vị thú vị ở điểm này: Nàng biết phủ Thượng Thư gửi đến hai tấm thiệp, một tấm ở chỗ nàng, một tấm trong tay Lê Kiều. Nhưng Lê Kiều lại không biết sự tồn tại của tấm thiệp còn lại.

"Sáng sớm Tam muội đã tới là có chuyện gì vậy?"

Thực sự Kiều Chiêu không có hứng thú với việc so đo cùng một tiểu cô nương, nàng nói thẳng vào vấn đề: "Ta có một tấm thiệp gửi đến từ phủ Lễ bộ Thượng Thư. Có phải nó đang ở chỗ Nhị tỷ đúng không?"

"Ở đây thì sao mà không ở đây thì sao?" Lê Kiều tựa vào giường, dương dương tự đắc nhìn Kiều Chiêu.

"Nếu ở đây thì mong Nhị tỷ đưa lại cho ta, ta cảm ơn trước. Nếu không có ở đây thì –" Kiều Chiêu lướt qua chiếc gối hơi xô lệch, mỉm cười: "Chắc hẳn Nhị tỷ cất xuống dưới gối rồi đúng không? Nhị tỷ thật thích đùa giỡn cùng muội muội."

Lê Kiều như vừa gặp quỷ: "Sao ngươi lại biết?"

Kiều Chiêu cười một tiếng.

Trên tủ đầu giường của Lê Kiều có một cây kéo. Nhìn vị trí có thể đoán được là vừa vội buông xuống. Nhưng vật có thể gây thương tích cho người nếu không phải không kịp cất đi thì không thể nào xuất hiện ở đó được.

Từ đó có thể đoán được, trong lúc nàng đang chờ người bẩm báo, Lê Kiều đang chuẩn bị cắt thiệp của nàng. Như vậy phía sau càng dễ đoán. Lê Kiều nhanh chóng buông kéo giấu thiệp, như thế thì làm gì còn chỗ nào thuận tay hơn là dưới gối cơ chứ?

"Nhị tỷ đúng là đang đùa giỡn với ta." Kiều cô nương xòe bàn tay trắng trẻo: "Vậy bây giờ Nhị tỷ có thể trả lại cho ta được không?"

Chương 107: Lấy lại