Thiều Quang Mạn

Chương 112: Gỡ đám tơ vò



Chương 112: Gỡ đám tơ vò

Editor: Ha Ni Kên

Cờ trắng treo trên lầu Xuân Phong vẫn phất phới bay theo gió. Tửu khách hồn nhiên ra vào mà không biết tiệm rượu nổi tiếng kinh thành này đã lặng lẽ đổi chủ từ lúc nào.

Lần này Thiệu Minh Uyên vào bằng cửa sau, thậm chí không đi qua mặt tiền của tửu lâu mà đi thằng đến một căn phòng tại hậu viện. Hai thân vệ đi theo chàng lẳng lặng đứng canh ở cửa.

Căng phòng bài bố sáng sủa gọn gàng. Trên chiếc bàn gần bậu cửa sổ có một bầu rượu cổ. Trên khung cửa sổ có một chậu hoa thược dược nở rực rỡ.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, cũng không rót rượu, chỉ yên lặng ngồi chờ.

Chừng hai khắc sau, cửa mở, Thiệu Tri dẫn một hán tử trung niên vào.

"Tướng quân, Lâm phó tiêu đầu đến rồi."

Thiệu Minh Uyên nhìn Lâm Côn.
Viễn uy tiêu cục đã thành lập tại kinh thành từ lâu, thậm chí còn mở một vài phân cục ở các thành lớn khác. Là phó tiêu đầu của tiêu cục, cũng coi là một nhân vật có tiếng.

Nam tử trung niên có vóc người không cao lắm nhưng cơ thể rất vạm vỡ. Trên gương mặt dầm sương dãi nẵng là đôi mắt sáng ngời tràn trề tinh thần.

"Lâm phó tiêu đầu." Thiệu Minh Uyên lên tiếng trước.

Ánh mắt Lâm Côn nhìn Thiệu Minh Uyên như thiêu như đốt, đột ngột quỳ xuống: "Ra mắt Tướng quân!"

Đôi tay hắn run run, như thể là đang chịu việc gì rất kích động.

Thiệu Minh Uyên hơi bất ngờ, đỡ Lâm Côn dậy: "Lâm phó tiêu đầu không cần đa lễ như vậy –"

Lâm Côn đứng dậy, đôi mắt sáng lên, trong mắt ngập tràn nhiệt huyết dành cho người hắn sùng kính.

Thiệu Tri tức giận nghĩ: cái kẻ này cố tình đòi gặp Tướng quân mới nói không phải chỉ vì muốn có cơ hội thấy mặt Tướng quân nhà hắn một lần đấy chứ?
Nghĩ vậy, Thiệu Tri nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt tay Thiệu Minh Uyên của Lâm Côn.

Hừ, còn chưa buông tay à!

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hơn Thiệu Tri rất nhiều.

Chàng đã gặp ánh mắt như vậy ở phương Bắc nhiều lần rồi.

"Thiệu Tri, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Nếu người này muốn gặp tận mặt chàng rồi mới nói, tức là hắn không muốn nói cho người ngoài nghe.

"Tuân lệnh." Thiệu Tri liếc Lâm Côn rồi yên lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Thiệu Minh Uyên và Lâm Côn. Thiệu Minh Uyên rút tay về, chỉ bầu rượu sứ màu trắng trên bàn: "Lâm phó tiêu đầu có muốn uống một ly không?"

"Không, không cần." Trước mặt Quan Quân Hầu danh chấn thiên hạ, một tay áp tải tầm thường như Lâm Côn hiển nhiên rất kích động. Nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn ngay trước mặt mình, hắn không kìm được mà nói: "Chắc Tướng quân không biết, khi tiểu dân còn trẻ đã nghe đến sự tích về ngài rồi. Tiểu dân sùng kính ngài vô cùng –"
Thiệu Minh Uyên: "..."

Chàng cúi mắt, lần lượt rót đầy hai chén rượu rồi đưa qua, giọng ôn tồn: "Vin hạnh cho ta rồi."

Ngón tay đυ.ng vào rượu lạnh như băng, Lâm Côn mới sực tỉnh, ngẩn ngơ.

Hắn có vừa nói linh tinh gì không nhỉ?

"Rượu này tên là "Túy xuân phong", chắc chắn Lâm phó tiêu đầu đã từng uống rồi."

"À, uống rồi, từng uống rồi." Lâm Côn nhận chén rượu, ngẩng đầu uống cạn.

Thiệu Minh Uyên không cảm thấy buồn cười, mà lại thấy chạnh lòng.

Người dân trăm họ chính là như vậy. Ngươi bảo vệ họ, họ sẽ để ngươi vào lòng, cho dù có là hán tử bình thường đầu đội trời chân đạp đất cũng có thể lộ ra tính khí của đứa trẻ như vậy.

Không phải là tranh đấu giữa các đảng phải, không phải là kiêng kỵ bên này bên kia, những tình cảm mộc mạc như vậy mới chính là động lực giúp chàng tiếp tục cố thủ tại phương Bắc.

Thiệu Minh Uyên hiểu tâm tình của Lâm Côn nên cũng không đi thẳng vào vấn đề chính, mà chỉ tán gẫu vài câu như đám bạn tụ tập với nhau. Đến khi thấy tâm tình hắn đã hồi phục như cũ, chàng mới nói: "Hẳn Lâm phó tiêu đầu cũng đã biết, ban đầu thê tử của ta rơi vào tay giặc thát là vì đi nhầm đường."

Vẻ mặt Lâm Côn hơi biến sắc, hắn đặt bình rượu xuống nghiêm mặt: "Dạ."

Hắn tận mắt chứng kiến cảnh phu nhân Tướng quân bị bắt đi, thế nhưng sao lại không biết là do đi nhầm đường?

Người trước mặt hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là người hắn kính trọng ngưỡng mộ đã lâu. Lâm Côn hạ quyết tâm trong lòng, nói ra suy nghĩ đã quẩn quanh đầu hắn bấy lâu: "Bẩm Tướng quân, tiểu dân cho rằng, khi ấy không phải đơn giản là do đi nhầm đường mà là do đám người tới đón phu nhân có vấn đề ạ!"

"Vậy nên ban đầu khi tướng lĩnh đến thay đề xuất đổi sang đường khác, Lâm phó tiêu đầu mới phản đối kịch liệt như thế phải không?"

"Không sai. Tướng quân chắc không biết chứ thực ra tiểu dân là người Bắc địa, bảy năm trước mới tị nạn đến kinh thành. Quê quán bây giờ thực ra là nhà ngoại của thê tử tiểu dân. Vậy nên người khác có thể không biết gì với tuyến đường kia, nhưng tiểu dân lại quá rõ ràng: từ chỗ ngã ba đấy đi tiếp, có một sơn đạo đặc biệt thích hợp cho việc mai phục."

Thiệu Minh Uyên cũng không ngạc nhiên khi biết Lâm Côn là người phương Bắc.

Khi chàng nghe Thiệu Tri bẩm báo tình hình, đã mơ hồ đoán ra được rồi. Vị này vì chuyện đổi đường đi mà đã không tiếc công cãi vã với Tô Lạc Phong. Nếu không phải trong lòng Lâm phó tiêu đầu có quỷ thì chắc chắn đã từng đến Bắc địa.

Thảo nào khi Hầu phủ yêu cầu, Viễn Uy tiêu cục đã phái vị Lâm phó tiêu đầu này đến bảo vệ người đến phương Bắc.

Thiệu Minh Uyên lại rót tiếp một ly đưa sang.

Có lẽ trút hết được cõi lòng, Lâm Côn không còn thấy bứt rứt, nhận lấy uống cạn.

Thiệu Minh Uyên nhìn hắn chăm chú rồi đột ngột đứng dậy, ôm quyền thi lễ: "Vậy Lâm phó tiêu đầu có thể cần thận nghĩ lại một chút, xem trước khi đội ngũ đổi đường thì có chuyện gì phát sinh không?"

Lâm Côn sợ hết hồn, đứng bật dậy, luống cuống: "Tướng quân, ngài làm tiểu dân tổn thọ mất!"

Hắn muốn đỡ Thiệu Minh Uyên nhưng cũng cảm thấy như vậy cũng không thích hợp lắm, luống cuống đỏ mặt bừng bừng.

Không nỡ tiếp tục làm khó hắn, Thiệu Minh Uyên lại ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Mời Lâm phó tiêu đầu nghĩ thật kỹ, chuyện này rất quan trọng với ta."

Lâm Côn nghe vậy thì vắt óc cố nhớ.

Một lúc lâu sau hắn mới chần chờ: "Cũng không phải là dị thường, nhưng mà –"

"Lâm phó tiêu đầu nói rõ hơn được không?"

"Chính là khi đi qua rừng Quỷ Khốc... Tướng quân có biết rừng Quỷ Khốc không ạ?"

Thiệu Minh Uyên tỉnh bơ rút ra một tấm bản đồ từ trong ngực, chỉ một chỗ trên đó hỏi: "Có phải chỗ này không?"

Ánh mắt Lâm Côn sáng lên, gật đầu liên tục: "Không sai, chính là chỗ này! Khi cả đoàn đi ngang qua đấy nghỉ chân thì tổng quản sự của quý phủ dắt mấy người đi, nói là muốn làm một bữa tiệc ngon nên phải đi vào rừng bắt heo rừng. Tiểu dân từng khuyên là không nên đi, nhưng họ kiên quyết nên cũng không nói được gì thêm. Chuyện đấy thực ra cũng không có gì kỳ lạ, người khác cũng không để ý, chỉ là khi ấy tiểu dân thấy khó chịu trong lòng thôi."

"Vì sao?"

Lâm Côn chỉ vào một chỗ gần rừng Quỷ Khốc trên bản đồ, thở dài: "Đa số người địa phương chỉ biết đến mùa hè trong rừng Quỷ Khốc sẽ có phát ra một loại chướng khí nào đó, mười người vào thì có tám chín người bỏ mạng bên trong, mùa đông thì không sao. Nhưng tiểu dân còn biết một chuyện khác, ấy là nếu đi dọc theo đoạn này trong rừng, có thể đi ngang qua một đoạn lòng núi, tiếp giáp với chỗ ở của giặc Thát.

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên co lại.

Hóa ra là như thế!

Đấy là đường tắt. Nếu đi đường bình thường chắc cũng phải mất bốn năm ngày mới đến.

Lâm Côn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thiệu Minh Uyên, vội nói: "Tiểu dân không có ý gì khác, chỉ là không muốn gây nhiều thị phi thôi. Con đường tắt ấy ít người biết. Đám người Thẩm quản sự đi cũng không lâu, lúc về còn đem heo rừng nướng lên, tiểu dân cũng được chia cho một miếng."

Ít người biết, không có nghĩa là không ai biết.

Mệt mỏi bải hoải và lạnh lẽo bao trùm cõi lòng, Thiệu Minh Uyên thản nhiên cười cười, nhấc bầu rượu lên: "Lại đây, uống rượu thôi."

Chương 113: Có không?