Thiều Quang Mạn

Chương 114: Bên ngoài cửa sổ



Chương 114: Bên ngoài cửa sổ

Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu như cảm nhận được, ngước mắt lên nhìn lại.

Từ cửa sổ đối diện bên đường, một nam tử trẻ tuổi mông lung nhìn lại. Đôi mắt như bao phủ một lớp ánh trăng mỏng, ẩn chứa bí mật không ai đoán được. Hai gò má đỏ rực như lửa càng khiến vẻ bề ngoài của người đó chói mắt hơn.

Là Thiệu Minh Uyên.

Sao người này lại có mặt ở đây? Phố Tây trước giờ vẫn là nơi quan văn ở cơ mà?

Chẳng lẽ Lý gia gia lại bắt hắn làm gì đó khó khăn rồi?

Kiều Chiêu lặng lẽ nhìn Thiệu Minh Uyên, âm thầm lắc đầu.

Cái người này hàn độc đã thấm sâu vào thân thể, lại còn dám uống nhiều rượu như vậy. Rốt cục là không hiểu tình trạng bản thân hay là không thèm để ý?

Nếu không biết, chẳng lẽ Lý gia gia không nói ư?
Nếu không để ý, người trẻ tuổi lại có tiền đồ vô hạn, sao phải như vậy?

Kiều Chiêu nghĩ xa nghĩ xôi, nghĩ đến tận những tháng ngày nàng không quá hài lòng trải qua tại chốn Hầu môn.

Thật ra, từ khi nàng được gả vào phủ Tĩnh An Hầu, đồ dùng ăn mặc của nàng đều là thượng đẳng. Mẹ chồng là phu nhân Tĩnh An Hầu thậm chí còn chủ động miễn nàng đến thỉnh an hàng ngày. Hạ nhân trong phủ thì đối xử với nàng khách khí vô cùng.

Có thể nói hai năm ấy, nàng không hề có cảm giác liên quan gì đến phủ Tĩnh An Hầu, tựa như nàng không phải Nhị thiếu nãi nãi của phủ Tĩnh An Hầu, mà giống chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong l*иg son hơn.

Nàng từng nghĩ, có lẽ do Thiệu Minh Uyên không ở kinh thành, nàng vẫn là tân nương mới gả, còn chưa gặp tân lang một lần. Dưới góc độ mẹ chồng, chắc bà hy vọng nàng uy củ một chút, trách gây điều tiếng.
Nhưng dần dần, nàng phát hiện có điều không đúng.

Mẹ chồng của nàng là phu nhân Tĩnh An Hầu dường như không mấy nhơ nhung người con trai thứ hai đang vào sinh ra tử nơi phương Bắc xa xôi. Điều này càng rõ rệt hơn trong những buổi tiệc đoàn viên vào dịp Tết hay Trung thu. Chính xác hơn, nàng phát hiện rõ rệt rằng, trên dưới Hầu phủ cũng quen điều này rồi.

Chỉ có cha chồng là Tĩnh An Hầu mới thường xuyên nhắc đến con trai thứ, thúc giục Hầu phu nhân gửi quần áo y phục cho người gửi đến Bắc địa đúng hẹn. Cho dù Hầu phu nhân có đáp ứng, lạnh nhạt vẫn không che giấu được nơi đáy mắt.

Nàng và cha mẹ cũng là bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều như vậy. Nghĩ lại một chút thì tình cảm giữa mẫu thân và huynh trưởng có chỗ sâu đậm hơn chút thật, thậm chí kể cả những lúc ở bên thứ muội, người cũng lộ ra những thân mật tự nhiên hơn nhiều so với khi ở cạnh nàng.
Có lẽ, xa cách thật sự rất đáng sợ.

Sau đó, mẹ chồng nói sẽ đưa nàng đến phương Bắc, mang cả khẩu dụ của thiên tử ra, khiến nàng không thể từ chối. Khi ấy, nghĩ đến việc được thoát khỏi nhà tù là Hầu phủ, nàng còn có chút chờ mong.

Bắc chinh Tướng quân đứng đầu quân đội, chinh chiến qua bao nhiêu năm tháng mệt mọi đất Bắc. Phần lớn phu nhân các tướng lĩnh cao cấp đều theo quân, các nàng sẽ ở lại chốn trời cao bể rộng phương Bắc như người bản địa, thậm chí còn sinh con đẻ cái ở đây luôn.

Nàng cũng không tìm hiểu quá sâu chuyện đời trước, nàng chỉ rõ một điều rằng: nếu tổ phụ đã qua đời của nàng quyết định mối hôn sự này, chắc chắn người sẽ mong chờ nàng và Thiệu Minh Uyên cử án tề mi, nương tựa lẫn nhau.

*Cử án tề mi: (nâng khay ngang mày): vợ chồng tôn trọng lẫn nhau

Nếu vậy thì nàng bằng lòng đi một phen.

"Nhìn cái gì vậy?" Bên cửa sổ xuất hiện thêm một bóng người.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, người kia đẹp đến mức chói mắt, Kiều Chiêu vô thức nheo mắt lại.

Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Bây giờ hạ mành cửa xuống có kịp không?

Hiển nhiên là không kịp. Trì Xán vừa thấy rõ ai đang đứng ngoài cửa sổ, vội làm ra một động tác mà tất cả mọi người kể cả chàng cũng không kịp chuẩn bị tinh thần để hiểu.

Chàng kéo Thiệu Minh Uyên lại, rồi đóng mạnh cửa sổ.

Kiều cô nương: "..." Có thể nàng xuất hiện sai chỗ rồi!

Thiệu Minh Uyên cũng không đề phòng bạn tốt, chàng mặc kệ Trì Xán lôi kéo cánh tay mình, cơn say đang trào dâng vội lặn xuống, con ngươi khôi phục lại vẻ bình thản lạnh lùng.

Chàng lặng lẽ nhìn bạn tốt ngay trước mặt, đầy thắc mắc.

Dương Hậu Thừa hỏi thẳng: "Sao vậy?"

Chàng vừa nói vừa đứng lên, đi đến cạnh cửa sổ, chuẩn bị mở cửa ra: "Gặp ma giữa ban ngày à?"

"Dương Nhị! Huynh bỏ cái móng vuốt của huynh ra!" Trì Xán lạnh lùng quát một tiếng, quát xong lại tự thấy chột dạ khó hiểu.

Nhất định là chàng đã uống quá nhiều rồi, sao nãy tay lại nhanh như vậy cơ chứ? Nha đầu kia đứng bên ngoài thì sao đâu?

Trải qua vài lần như vậy rồi, mà Dương Hậu Thừa uống cũng không ít. Men rượu xông lên, làm sao chàng còn bị mấy lời uy hϊếp cỏn con của tay bạn thân đe dọa. Lòng tò mò nổi lên làm chàng mở cửa sổ ra, ngó đầu nhìn.

"Không có gì cả, chẳng thấy ai hết." Dương Hậu Thừa ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lẳng lặng chờ ở cách đó không xa.

Lúc này một tiểu nha hoàn mặc váy áo màu xanh lá mạ ôm một vò rượu nhanh chóng chạy về phía xe ngựa. Dương Hậu Thừa a một tiếng, quay đầu hưng phấn nói: "Là Lê cô nương đấy!"

Thấy cả ba người bạn tốt đều chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn chàng chằm chằm, Dương Hậu Thừa chả hiểu gì: "Sao các huynh lại nhìn ta làm gì? Là Lê cô nương đấy, để ta gọi muội ấy lên!"

Chàng nói xong cũng chẳng thèm để ý biểu tình của ba người còn lại, nghiêng đầu chuẩn bị ngoác miệng gọi thì bị ai đấy kéo lại.

"Tử Triết, huynh kéo ta lại làm gì?"

Tiểu nha hoàn đã nhảy lên xe ngựa, xe từ từ di chuyển.

Dương Hậu Thừa hơi gấp gáp: "Xe ngựa đi mất bây giờ!"

Lúc này Chu Ngạn chẳng biết phải làm sao: "Trọng Sơn, ban ngày ban mặt mà tùy tiện to tiếng kêu tên một vị cô nương thì không hay."

Trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa màn xanh từ từ đi khuất, Dương Hậu Thừa bĩu môi bất mãn: "Mấy cái lời này, ban ngày không nói chẳng lẽ để đến lúc đêm hôm khuya khoắt kêu thì được chắc?"

"Ý ta không phải như vậy –" Chu Ngạn sờ mũi.

"Cũng quen biết nhau, chào hỏi một tiếng đâu có sao? Các huynh cổ hủ như thế từ khi nào vậy?" Dương Hậu Thừa liếc nhìn Trì Xán: "Còn Thập Hi nữa, đến mức cửa sổ cũng phải đóng lại à? Lê cô nương thấy vậy sẽ thương tâm biết bao."

Dương Hậu Thừa uống quá nhiều nên bỗng dưng trở nên lắm lời, chớp mắt nhìn Thiệu Minh Uyên chẳng nói chẳng rằng, lầm bầm: "Trong đám chúng ta bây giờ chỉ có Đình Tuyền là không biết Lê cô nương thôi. Nhưng làm gì có chuyện gì của chúng ta mà Đình Tuyền không được biết đâu?"

Trì Xán sa sầm mặt mày.

Cái ngọn cải trắng kia cũng biết thương tâm à? Đừng có đùa với chàng. Vừa rồi chàng tận mắt thấy nha đầu vô tâm kia đang tình chàng ý thϊếp nhìn Thiệu Minh Uyên đấy! Chỉ có mỗi Dương Nhị ngu ngốc không biết là Thiệu Minh Uyên đã được ăn thịt dê nướng tự tay nha đầu kia làm thôi.

Hừ, chàng mà không đến gần cửa sổ, nha đầu kia –

Trì Xán chợt cảm thấy giật nảy trong lòng, rồi tự cười giễu.

Hay là chàng đã uống nhiều rượu quá rồi? Nha đầu kia làm sao thì cũng có phải chuyện của chàng đâu?

"Ta phải biết chuyện gì?" Thiệu Minh Uyên cầm ly rượu lên.

Dường như Lê cô nương có mối quan hệ không bình thường với ba người bạn thân của chàng.

Trì Xán đang chán nản vì đầu óc tự dưng dở chứng của mình, bĩu môi không nói câu nào.

Chu Ngạn sợ Dương Hậu Thừa lại nói linh tinh, nói luôn: "Chúng ta gặp muội ấy vào lần đi đến miếu..."

Trước ánh mắt bình tĩnh trong suốt của Thiệu Minh Uyên, Chu Ngạn tự nhiên không thể nào nói tiếp được, áy náy cười: "Thật ra thì chúng ta gặp muội ấy trong chuyến đi về phía Nam. Không phải là muốn giấu huynh, chỉ là sợ tin này truyền ra thì ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy ..."

Chu Ngạn kể một mạch lại cuộc gặp mặt tình cờ với Kiều Chiêu.

Thiệu Minh Uyên lặng yên lắng nghe.

Hóa ra là như vậy. Chàng đã bảo mà, dựa vào hiểu biết của chàng với ba người bạn tốt này, nếu không có cơ duyên đặc biệt, làm sao có chuyện đối xử khác thường với cô nương nhà người ta như thế được.

Chu Ngạn kể xong, Thiệu Minh Uyên nhìn Trì Xán, như thể đang nghĩ gì đấy.

Chương 115: Rượu tàn