Thiều Quang Mạn

Chương 134: Chỗ trú mưa



Chương 134: Chỗ trú mưa

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên nhanh chóng đan xong cái mũ thứ hai, đưa cho Băng Lục.

Băng Lục nhận lấy mũ, nước mắt suýt trào quanh khóe mắt.

Quan Quân Hầu tự tay đan nón lá cho một tiểu nha hoàn như nàng. Chuyện này làm gì có ai tưởng tượng ra nổi!

Ôi ôi ôi. Đột nhiên cảm thấy Quan Quân Hầu biết đan nón lá lại thích hợp với cô nương nhà nàng hơn là Trì công tử tuấn tú đẹp đẽ, ít nhất trời mưa quên ô cũng không sao!

"Lê cô nương, hai người đứng đây chờ một chút." Trong làn mưa, chân mày đuôi mắt của Tướng quân trẻ tuổi vương vấn nước mưa như châu như ngọc, làm gương mặt càng trắng hơn, mặt mũi trắng như băng, dưới mắt lại có quầng thâm xanh xao.

Kiều Chiêu nghĩ: thời tiết như thế này, chắc cũng khó mà thoải mái được phải không?
Nàng không nói gì, chỉ nhìn người kia đi về phía cỗ xe ngựa đã tan tác, cúi người nhặt lên một tấm ván.

"Cô nương, Quan Quân Hầu định làm gì thế ạ?" Băng Lục nhìn theo động tác của Thiệu Minh Uyên, không khỏi che miệng hít một hơi: "Ôi chao, chẳng lẽ định sửa xe ngựa luôn ư?"

Quan Quân Hầu vừa biết đan nón lá, lại còn biết sửa xe ngựa, nàng cũng phải cảm mến thay cô nương nhà nàng mất.

Không ai trả lời nàng.

Băng Lục quay đầu, kinh hãi: "Cô nương, người làm sao vậy?"

Kiều Chiêu đau đớn đè bụng lại, miễn cưỡng buông một câu: "Hơi lạnh."

Cái cơ thể này quá yếu ớt, cho dù có chữa được phần nào bệnh dạ dày, vẫn ốm yếu như vậy.

Thiệu Minh Uyên nghe tiếng vội ngẩng đầu, dừng việc trên tay, nhanh chóng bước lại.

"Sao vậy?"

Chàng rất cao, lúc cúi đầu xuống hỏi, hạt mưa như trân châu chảy xuống gò má, lặng lẽ biến mất sau cổ áo.
Kiều Chiêu ôm bụng, mồ hôi lạnh và nước mưa lẫn vào nhau rơi xuống, môi tái nhợt không nói nửa lời.

Băng Lục khóc: "Hầu gia, cô nương nhà nô tỳ kêu lạnh."

Thiệu Minh Uyên nhìn đăm đăm thiếu nữ, chẳng nói câu nào.

Thần thái thế này chàng rất quen thuộc, chắc hẳn lúc này Lê cô nương không chỉ lạnh, còn rất đau.

"Nhịn thêm một chút." Thiệu Minh Uyên quay người đi về phía xe ngựa, lủng xủng loảng xoảng một hồi rồi buộc chặt càng xe bị gãy.

Chàng quay lại, nói một tiếng "Đắc tội" rồi cúi người ôm Kiều Chiêu đi về phía xe ngựa.

Băng Lục ngẩn người, nhấc chân đuổi theo.

Thiệu Minh Uyên đặt Kiều Chiêu vào trong xe.

Lúc này thành xe ngựa vỡ tan đã được Thiệu Minh Uyên nhấc ra, trở thành chiếc xe không có nắp, giống như xe bò của nông dân.

Thiệu Minh Uyên nhìn Băng Lục, hỏi: "Có thể tự đi được không?"
Băng Lục tưởng như trong mơ, gật đầu liên tục.

Quan Quân Hầu đặt cô nương vào xe ngựa làm gì? Làm gì còn ngựa đâu.

Rồi sau đó, Băng Lục giật mình che miệng, trơ mắt nhìn Thiệu Minh Uyên hai tay kéo xe ngựa đi về phía trước, được mấy bước rồi mới hoàn hồn mà đuổi theo.

Kiều Chiêu bụng đau như bị vặn xoắn, yên lặng nhìn người kéo xe, tâm trạng phức tạp.

Nam tử cúi đầu kéo xe này, với nam tử lạnh lùng vô cảm không một lời bắn chết nàng hôm ấy, tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng lúc này đây hai bóng dáng ấy dần dần l*иg vào nhau.

Thiệu Minh Uyên trên chiến trường, Thiệu Minh Uyên lúc này đây, mỗi mặt đều là thật, chẳng qua tình huống khác nhau thì lựa chọn khác nhau mà thôi.

Mà nàng từ khi sinh ra đến giờ chỉ có hai lần chật vật, lần trước, người này gϊếŧ nàng; lần này, người này cứu nàng.

Kiều cô nương mơ mơ màng màng nghĩ: có lẽ nàng có thể thật sự tha thứ cho người này.

Xe ngựa được kéo ra khỏi đường lớn, men theo đường nhỏ hẹp dần, chẳng mấy chốc không đi được tiếp.

Thiệu Minh Uyên dừng lại, chậm rãi đặt xe xuống, đi đến trước mặt Kiều Chiêu.

"Lê cô nương, trước mắt không xa có một căn nhà, ta đưa cô nương đến đó trú mưa trước, đợi khi nào mưa tạnh thì đi tiếp."

Kiều Chiêu chịu đựng khó chịu, nhẹ nhàng gật đầu.

Dựa vào tình trạng thân thể của nàng bây giờ, có chống đỡ hết mức về kinh thành cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Thiệu Minh Uyên cúi người bế Kiều Chiêu lên thêm một lần nữa, gật đầu với Băng Lục, đi về phía trước.

Ba người đi dọc theo đường núi, quả nhiên có một căn nhà thấp thoáng trong đám cỏ cây xanh um.

Căn nhà kia cũng không lớn, dưới mái hiên treo một chuỗi ớt khô bị gió đánh tán loạn, còn có một chuông đồng lớn tầm miệng chén đung đa đung đưa, tiếng gió mưa át tiếng chuông đinh đang.

Kiều Chiêu ngửa đầu nhìn Thiệu Minh Uyên, vì nói chuyện mất sức nên chỉ chớp mắt một cái.

Thế mà Thiệu Minh Uyên lại giống như hiểu được nàng đang nghĩ gì, giải thích: "Có lần đi qua con đường này vô tình thấy phản chiếu."

Chàng nói ngắn gọn, nhưng Kiều Chiêu hiểu ngay trong nháy mắt.

Người ở gần kinh thành có một thói quen, nếu sống ở nơi thưa người, nhất là nhà của một số thợ săn, bình thường sẽ treo một chiếc chuông đồng trừ tà khắc chữ phúc ở mái hiên.

Hôm nào trời đẹp, chuông đồng được mặt trời chiếu rọi sẽ phản chiếu ánh sáng, Thiệu Minh Uyên trong lúc đi ngang qua lơ đãng thấy ánh sáng phản lại giữa núi rừng, từ đó đoán được nơi này có nhà.

Người này đúng là thận trọng, cũng không biết tại sao hôm nay lại gặp thế này?

Chẳng lẽ, người này đi đến Đại Phúc Tự, một mình?

Kiều Chiêu rũ mắt, che giấu suy nghĩ trong lòng.

Dù có là một căn nhà xập xệ, khi Thiệu Minh Uyên ôm Kiều Chiêu đến trước cửa nhà, vẫn cất giọng hỏi: "Có ai ở đây không?"

Một lát sau, cửa mở ra, một hán tử trung niên vóc dáng cường tráng xuất hiện ở cửa, giọng đề phòng: "Có chuyện gì?"

"Tại hạ..." Thiệu Minh Uyên chần chờ một chút rồi nói: "Tại hạ và xá muội đến Đại Phúc Tự bái phật, không ngờ trở về lại gặp mưa lớn. Thân thể xá muội yếu ớt, không chịu được mưa to, mong rằng huynh đài có thể giúp đỡ, cho chúng ta có chỗ trú mưa sưởi ấm."

Chàng nói xong thì lôi một khối bạc vụn trong hà bao đưa qua.

Hán tử trung niên mắt sáng lên, nhận lấy bạc vụn, lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày gì mà lại đi bái phật cơ chứ, vào đi."

Ba người Thiệu Minh Uyên đi vào, phát hiện bên trong còn có một nam tử khá trẻ.

Người nọ đứng lên.

Hán tử trung niên mở lời: "Đây là huynh đệ của ta, đây là chỗ chúng ta nghỉ chân khi săn thú."

Vừa nói, hắn vừa gật đầu với nam tử trẻ tuổi: "Bọn họ đi ngang qua đây trú mưa."

Người trẻ tuổi cười một tiếng, ánh mắt đưa đẩy từ cả người ướt đẫm của Băng Lục rồi sang Kiều Chiêu.

Thiệu Minh Uyên nghiêng người ngăn cản tầm mắt, lãnh đạm nhìn hắn.

Người trẻ tuổi gãi đầu một cái, lộ ra vài phần thật thà: "Chỗ này chúng ta còn một ít y phục khô ráo, các ngươi có muốn thay ra không? Nhưng mà không có y phục của cô nương đâu."

Hán tử trung niên phụ họa nói: "Phải, nếu không chê thì trước cứ thay ra đi. Ta đi đốt lửa, nấu chút canh nóng đến."

"Thế thì đa tạ."

Hán tử trung niên dẫn ba người Thiệu Minh Uyên vào phòng, lấy từ trong chiếc tủ sần sùi thủ công ra hai bộ y phục và một cái khăn tay bẩn thỉu: "Chỉ có hai bộ --"

Thiệu Minh Uyên nhận lấy đưa cho Băng Lục, nói: "Đa tạ, huynh đài nếu được thì hãy bán cho tại hạ da hổ treo trên tường bên ngoài đi, xá muội dầm mưa đã lạnh cóng rồi."

Thiếu nữ trong ngực càng lúc càng lạnh buốt như băng khiến chàng cảm thấy lo lắng, càng ngoài dự đoán của chàng, mặc dù thiếu nữ run lẩy bẩy như vậy nhưng vẫn an tĩnh vô cùng.

"Được, không thành vấn đề. Chỉ là da hổ này cũng không tiện nghi –"

"Không sao. Như thế này thì đủ rồi chứ?" Thiệu Minh Uyên đưa một thỏi bạc.

"Đủ rồi, đủ rồi. Vậy các ngươi cứ làm trước, ta đi nấu canh." Hán tử trung niên siết chặt bạc trong tay đi ra ngoài.

Chương 135: Tiếp tục sống