Thiều Quang Mạn

Chương 144: Hỏi



Chương 144: Hỏi

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Ngoài tên tiểu tử này ra thì các ngươi ra ngoài hết đi."

Lý thần y buông ra một câu nói khó hiểu rồi nhìn Kiều Chiêu, sau đó lại nhìn Thiệu Minh Uyên một chút, rốt cục phức tạp nói: "Thôi ngươi cũng ở ngoài đi."

Mấy người lui ra ngoài, mơ mơ hồ hồ.

Dương Hậu Thừa nhịn một chút rồi nói: "Đình Tuyền, sao ta cứ thấy ánh mắt Lý thần y nhìn huynh có vẻ gì đấy kỳ quái chứ? Ánh mắt nhìn Lê cô nương cũng rất kỳ quái –"

Thiệu Minh Uyên nhìn nhanh Trì Xán rồi thờ ơ nói: "Chắc huynh nhìn nhầm rồi."

"Không thể thế được. Không phải khi nãy suýt nữa thì để huynh ở lại sao?"

"Thế bây giờ người đứng đây là ai?" Trì Xán tức giận nói.

Nếu bệnh nhân cần dưỡng mắt thì cũng phải chọn chàng chứ không phải chọn Thiệu Minh Uyên!

Lão già kia chắc mù rồi!
"Cũng phải." Dương Hậu Thừa gãi đầu, thở dài: "Những người có bản lĩnh lớn tính cách cũng thật cổ quái, chả biết nghĩ gì mà lần."

Chàng nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ nhìn Thiệu Minh Uyên, nghĩ tiếp: Nói thế thì Đình Tuyền cũng có bản lĩnh rất lớn, khắp kinh thành làm gì có ai so được với thân thủ của huynh ấy. Nhưng mà như thế thì hâm mộ thôi còn chưa đủ ấy chứ, Đình Tuyền được trời phú tài năng, sinh ra đã là mầm non võ thuật rồi.

May là tính cách Đình Tuyền bình thường.

Trong phòng.

Lý thần y há hốc mồm nói: "Nó –"

Lão nhìn Kiều Chiêu, lại sửa lại: "Cháu –"

Kiều Chiêu khóe mắt vẫn vương nước mắt, nhoẻn miệng cười: "Lý gia gia muốn nói gì vậy?"

"Ta –" Phải, lão muốn nói gì nhì? Lão muốn nói nhiều thứ vô cùng!

Sao lúc ấy lại bị giặc Tề bắt được? Khoảnh khắc chết đi cảm thấy thế nào? Tại sao lại thành người khác rồi? Thân thể có gì bất thường không?
Dù là dưới góc độ một vị trưởng bối hay là một người đại phu, lão đều có vô vàn câu hỏi muốn đặt ra, lại bị cái tên tiểu tử xuất hiện ở cửa làm rối tinh lên!

Cái tên khốn nạn kia đã gϊếŧ Chiêu nha đầu. Chiêu nha đầu gặp lại tên tiểu tử khốn kiếp ấy thì sẽ nghĩ gì chứ?

"Chiêu nha đầu, nó... biết thân phận của cháu rồi à?"

Vẻ thận trọng của Lý thần y khiến Kiều Chiêu bật cười: "Tất nhiên là không rồi ạ."

Nàng mím môi, nhìn về phía cửa đã khép, thờ ơ nói: "Sao cháu phải nói cho huynh ta chứ? Cháu với huynh ta cũng chỉ là hai người xa lạ thôi."

Nếu không phải do Lý gia gia phó thác khiến cho bọn họ tự dưng nhập nhằng dây dưa, cái người đấy với nàng chỉ là hai kẻ vô cùng xa lạ mà thôi.

"Người xa lạ à –" Lý thần y lặp lại lần nữa, nghĩ một chút rồi hỏi: "Cũng không hận nó à?"
Vấn đề như vậy, Kiều Chiêu nghĩ có lẽ cả đời này cũng chỉ bị hỏi một lần mà thôi, vậy nên nàng nghiêm túc trả lời: "Cũng không ạ. Lý gia gia chưa từng đến đất Bắc nhỉ, thật ra thì giặc Tề còn tàn nhẫn đáng sợ hơn nhiều so với truyền thuyết. Khi ấy cháu đã rơi vào tay bọn chúng, có được kết cục như vậy âu cũng là may mắn rồi."

Nếu thật sự bị đám cầm thú ấy thay nhau làm nhục đến chết, cho dù có được mở mắt tỉnh lại lần nữa, nàng cũng không thể nào có tâm trạng từ từ chỉnh đốn bản thân, đối diện với tương lai.

"Chỉ là nhìn huynh ta thì sẽ dễ nghĩ đến chuyện không vui." Kiều cô nương nói ra những lời nói, có chút tủi thân mà chính nàng cũng không nhận ra.

Nhưng Lý thần y lại thấy được, xoa nhẹ đầu của nàng, an ủi: "Như thế cũng là bình thường, làm sao có thể không thấy ngăn cách chút nào được. Chiêu nha đầu không cần vội vàng, chờ thêm mấy năm nữa, tên tiểu tử khốn nạn kia sẽ không chịu nổi hàn độc rồi chết vì đau thôi, đến lúc đó không chướng mắt cháu nữa."

"Lý gia gia –" Kiều Chiêu dở khóc dở cười.

Đừng nói là nàng không hận người ta, cho dù có hận, cũng không hy vọng Tướng tinh hạ phàm của Đại Lương chết đi như vì sao sà xuống đất như vậy, nếu thế thì chính là đại nạn cho Đại Lương, đại nạn cho hàng trăm hàng vạn cô nương như nàng.

"Lý gia gia không định loại bỏ hàn độc cho huynh ta à?"

Lý thần y cười híp mắt: "Thế phải dựa vào ý của Chiêu nha đầu. Nếu Chiêu nha đầu muốn thì ta sẽ giải trừ hàn độc cho nó. Nếu cháu không muốn thì ta mặc kệ nó chết."

Kiều Chiêu: "..." Lý gia gia vẫn tùy hứng như thế!

Vứt chuyện này cho nàng quyết, cứ cảm thấy quái dị.

Kiều Chiêu tính tình rộng lượng, nếu đã không hận Thiệu Minh Uyên, tất nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ, thoải mái nói: "Hay là Lý gia gia chữa hàn độc cho huynh ta đi. Huynh ta còn sống thì dân chúng mới có thể tiếp tục cuộc sống thanh bình được."

Lý thần y nhìn nàng, than thở: "Nha đầu cháu ấy, thế mà lại học hết theo tổ phụ cháu."

Nghèo thì giữ mình trong sạch, có được rồi thì lo lắng cho cả thiên hạ.

Lão bạn tốt cao cả rộng lượng không chấp nhặt điều gì, dạy nha đầu này quá tốt, khiến lắm khi lão không chịu được thấy tủi thân thay cho con bé, muốn tóm cổ tên tiểu tử chết tiệt đang đứng ngoài kia mà hỏi một câu: ngươi gϊếŧ đứa trẻ tốt đẹp như vậy, không thấy hối hận, không thấy khó chịu à?

Làm sao lão chỉ có thể yêu cầu đơn giản như vậy, chỉ bắt tên nhãi khốn nạn kia chăm nom quan tâm đến Chiêu nha đầu được? Nếu Chiêu nha đầu chính là Kiều nha đầu, thì đến lượt thằng oắt kia phải moi hết tim phổi ra mà đối xử thật tốt với con bé, có cho cả cái mạng ấy cho con bé cũng là chuyện phải làm.

Biết được thân phận thực sự của Kiều Chiêu, chút ít oán hận của Lý thần y đối với Thiệu Minh Uyên lại rục rịch manh nha trở lại.

Tiếc là không thế nói ra, đúng là làm lão nghẹn chết mất! Nếu lão không thoải mái thì lão cũng không thể để tên nhãi ranh kia thoải mái ngay lập tức được.

"Lý gia gia?"

Lý thần y liếc Kiều Chiêu một cái, hừ hừ: "Vội cái gì. Chờ khi nào ta từ phía Nam quay về thì nói tiếp. Không muốn chữa trị gương mặt của ca ca cháu à?"

Kiều cô nương tự dưng lại bị trách móc.

Nàng không vội mà, tất nhiên phải chữa mặt cho ca ca trước.

Nghĩ đến hàn độc của Thiệu Minh Uyên, sẽ hơi thấy đáng thương. Nhưng vừa nhắc đến gương mặt của huynh trưởng, sẽ đau đớn vô cùng.

Chưa kể, hàn độc của Thiệu Minh Uyên chỉ có chút phiền phức thôi, cần tốn một chút thời gian để loại bỏ, nàng cũng có thể làm được. Còn vết bỏng của huynh trưởng thì nàng có cố cũng không chữa được. Nếu sau này Lý gia gia không muốn chữa cho Thiệu Minh Uyên, nàng có thể lựa cơ hội để giúp. Tất nhiên nếu Lý gia gia tự tay chữa luôn thì nàng bớt được một chuyện phiền phức.

"Lý gia gia, gia gia đi đến phía Nam phải cận thận đấy, nhất là khu vực duyên hải kia, nghe nói có cướp biển hoành hành, không yên ổn chút nào."

"Ta biết rồi. Ta sẽ đem theo Diệp Lạc, còn có một tên phu xe thân thủ rất tốt nữa, đều là mấy người có năng lực tên tiểu tử kia tìm đến cho ta."

"Hai người thì có ít quá không?" Kiều Chiêu vẫn không thấy yên tâm.

Lý thần y khoát tay: "Không ít, ta là một lão già không tiền không sắc, chỉ cần ra khỏi thành là sẽ không ai biết được thân phận, thế thì còn ai nhìn chằm chằm nữa? Mang theo hai người như thế là đủ rồi, mang thêm có khi lại còn gây chú ý cho người khác, phiền phức!"

Kiều Chiêu biết tính tình cố chấp của Lý thần y, cũng không khuyên thêm, chẳng qua thầm nghĩ chốc nữa sẽ nhắc Thiệu Minh Uyên một chút, phái thêm mấy người nữa âm thầm đi theo bảo vệ là được.

"Chiêu nha đầu, thân thể cháu bây giờ yếu hơn nhiều so với trước, ta dạy cháu Ngũ cầm hí rồi nhớ mà luyện, không được lười biếng."

"Dạ." Kiều Chiêu cười khan.

Quả thật nàng không có thiên phú gì ở mặt này. Nhưng để tăng cường sức khỏe, tốt nhất là nên kiên trì.

Lý thần y gật đầu: "Ngày mai ta sẽ rời kinh. Nhưng mà nếu đã biết cháu là Kiều nha đầu rồi thì lát sẽ sửa soạn vài thứ cho cháu."

Lý thần y nói xong lại hỏi tiếp chuyện dầm mưa. Kiều Chiêu nói hết mọi chuyện cho lão.

Lý thần y nghe xong, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hỏi: "Giờ vẫn chưa thấy cháu về, chắc là Lê phủ phải đi tìm rồi chứ?"

Chương 145: Chọn cháu rể