Thiều Quang Mạn

Chương 8: Áp diễn đồ



Chương 8: Áp diễn đồ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

*Áp diễn đồ: Tranh đàn vịt dưới nước

Tiểu cô nương nghiến răng, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật nốt ruồi son phía đuôi mày, như cây hạnh gió thổi hoa rơi, phủ lên gương mặt hồng hào một làn tuyết mỏng khiến người khác không khỏi thương tiếc.

Có điều Trì Xán không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, chàng liếc Kiều Chiêu, tức giận: "Hỏi bây giờ thì còn tác dụng gì?"

"Trì đại ca không tiện nói à?" Kiều Chiêu thản nhiên hỏi lại.

Người này đến bái phỏng phụ thân. Dựa theo tuổi tác, tất nhiên không thể là vì việc công. Như thế thì tám phần liên quan đến việc chàng đến đây từ ba năm trước.

Nếu là vì vậy thì nàng có thể giúp chàng thực hiện tâm nguyện. Không phải là khoe khoang thể hiện, mà nàng chỉ muốn báp đáp công ơn cứu giúp của chàng.
Còn về tính tình sáng nắng chiều mưa của chàng thì ... Khụ khụ, nàng không thể tính toán với một kẻ bất thường được.

Kiều Chiêu nói Trì Xán là một kẻ bất thường, cũng không có ý mắng chửi.

Nàng không biết nhiều người trong kinh thành, Trì Xán là trường hợp ngoại lệ. Tất nhiên là vì Trì Xán từng đến bái phỏng tổ phụ, nhưng lý do quan trọng hơn là chuyện về cha mẹ chàng ở kinh thành được rất nhiều người truyền miệng.

Trường Dung Trưởng Công Chúa là thân muội của Đương kim Hoàng Thượng, từ nhỏ đã được Thái Hậu và Hoàng Thượng yêu thương. Đến tuổi kết hôn, Trưởng Công Chúa đích thân xem xét kỹ lưỡng, chọn cho mình một sĩ tử hàn môn tuấn lãng vô song.

Theo như lời Trưởng Công Chúa năm ấy, vị sĩ tử hàn môn này không huênh hoang như đám con cháu nhà quyền quý, rất đáng tin tưởng.
Y như lời Trường Công Chúa, sau khi kết hôn, hai vợ chồng hết mực tôn trọng lẫn nhau. Mười năm trôi qua, một trận cãi vã nhỏ cũng hiếm khi xảy ra. Công chúa luôn giữ được phong thái tôn quý, một phần cũng nhờ Phò mã luôn nhường nhịn bao dung.

Thời điểm ấy, có biết bao nhiêu người hâm mộ đôi thần tiên hiệp lữ này. Đám người hồi trước không hiểu được lựa chọn của công chúa chỉ có thể chắp tay bái phục quyết định sáng suốt của nàng.

Nhưng thoại bản cũng có lúc phỏng theo cuộc đời, mà cuộc đời thì vô thường.

Phò mã đột ngột mất. Trường Dung Trưởng Công Chúa đau khổ

đến chết đi sống lại. Đúng lúc này thì một nữ nhân dắt theo hai đứa con tìm đến phủ, hóa ra chính là ngoại thất của Phò mã.

Công chúa càng khó chấp nhận hơn khi biết, hai đứa con kia cũng lớn gần bằng con trai độc nhất của nàng là Trì Xán.
Mười năm hạnh phúc viên mãn, khi ấy vẽ nên bao nhiêu ngọt ngào trên mặt, giờ tan thành bấy nhiêu bỏng rát đắng cay. Ê chề xấu hổ cùng đau thương thống khổ bủa vây lấy nàng. Thế nhưng người nọ đã chết rồi, nàng còn biết tìm ai để trút giận?

Không bao lâu sau, Trường Dung Trưởng Công Chúa ngang nhiên nuôi dưỡng nam sủng. Phủ Trưởng Công Chúa tiệc tùng hàng đêm.

Từ khi còn nhỏ Trì Xán đã liên tục phải đối mặt với nhiều biến cố, lại còn phải chịu đựng những kẻ ra vẻ tử tế nhưng lời nói cắm đầy dao găm, dần dần chàng trở nên dở dở ương ương. Không chỉ vậy, tướng mạo chàng y hệt phụ thân, càng lớn càng phong nhã hào hoa vô cùng. Thái độ của Trưởng Công Chúa đối với người con trai này nóng lạnh thất thường, thêm cả đám tiểu nương tử ở kinh thành điên cuồng theo đuổi, tính tình chàng vốn đã chẳng ra sao lại càng thêm gàn dở.

Những điều ấy đều là mấy chuyện phiếm Kiều Chiêu nghe được sau khi đến phủ Tĩnh An Hầu. Nàng ngừng nghĩ, đồng cảm nhìn về phía Trì Xán.

So với chàng, phụ mẫu của nàng đúng là người bình thường!

Trì Xán vô cùng nhảy cảm, thấy nàng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, lạnh lùng: "Làm gì có chuyện ta không tiện nói!"

Chàng nhìn Kiều Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, không thèm che dấu khinh thường: "Nói với muội thì có ích gì!"

Kiều Chiêu vốn là người bao dung độ lượng, nếu là bình thường có lẽ sẽ tùy ý nói đùa vài câu để làm dịu không khí. Nhưng hiện giờ, người thân của nàng vừa gặp đại nạn, có rộng lượng đến mấy cũng không có lòng dạ nói chuyện phiếm. Thấy chàng không có ý muốn nói, cũng không cố kiên trì, thản nhiên nói: "Thế thôi." Sau đó nàng nhấc lại quân cờ Trì Xán vừa bỏ vào hộp, tiếp tục phá giải tàn cục nàng vừa cố tình tạo ra.

Trì Xán vốn đang chờ xem nàng đáp như thế nào. Kết quả chỉ nhận được hai chữ "Thế thôi". Tiểu cô nương sau đấy còn vui vẻ chơi cờ một mình, làm chàng nghẹn họng, không sao nuốt cơn tức xuống được, khuôn mặt tuấn tú đen xì lại.

"Thế thôi" chắc chắn là câu trả lời chàng ghét nhất, là câu trả lời chàng ghét nhất chứ không phải một trong số những câu trả lời mà chàng ghét nhất đâu! Trì Xán nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Chu Ngạn chứng kiến mọi chuyện, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: "Thập Hi, ta thực lòng xin lỗi. Nếu không phải là do ta muốn xem bức tranh Kiều tiên sinh tự tay vẽ, nó sẽ không bị hỏng, sẽ không hại huynh phải vượt ngàn dặm đi một chuyến xa xôi để rồi vô ích ---"

Trì Xán lại cực kỳ khoan dung đối với bạn tốt.

Chàng khoát tay: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Ta sẽ nghĩ ra cách khác."

"Cha ta có một bộ "Ngũ ngưu đồ" của Hàn đại họa sĩ --"

*Ngũ ngưu đồ: Tranh vẽ năm con trâu

Trì Xán ngắt lời Chu Ngạn: "Mẫu thân ta không có hứng thú với tranh của các vị danh họa tiền triều. Người chỉ thích tranh của Kiều tiên sinh."

Kiều Chiêu mắt lóe lên.

Trường Dung Trường Công Chúa thích tranh của tổ phụ?

Suy nghĩ của nàng nhanh nhạy. Ngay lập tức nhớ đến chuyện ba năm trước Trì Xán đến thỉnh cầu tổ phụ chỉ giáo đôi điều về họa kỹ. Hay mục đích chính của chàng là hỏi xin một bức tranh?

Mọi người truyền nhau là tổ phụ tuổi già sức yếu, sớm không còn tinh lực để dạy dỗ người khác. Người này thỉnh cầu tổ phụ chỉ giáo họa kỹ là giả, chủ yếu là muốn xin một bức tranh?

Xem xét đến địa vị và uy tín của tổ phụ trên văn đàn, nếu năm ấy Trì Xán trực tiếp xin hỏi một bức tranh, chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng cái người này lại lấy lý do thỉnh giáo dây dưa lằng nhằng với tổ phụ, cuối cùng tổ phụ phải lấy một bức tranh để tiễn khách.

Kiều Chiêu bất giác liếc nhìn Trì Xán.

Năm ấy người này mới mười lăm mười sáu tuổi, quả nhiên không phải người thường.

Nhớ lại lời đồn thổi, Kiều Chiêu ngờ vực.

Không phải là quan hệ mẫu tử giữa Trường Dung Trưởng Công Chúa và Trì Xán rất gượng gạo sao? Sao chàng lại phải tốn nhiều công sức chỉ vì một bức tranh mà Trưởng Công Chúa ưa thích đến như thế?

Kiều Chiêu nghĩ tới nghĩ lưu, lại thấy Dương Hậu Thừa vỗ trán hô lên: "Ta nhớ ra rồi! Cha ta cũng có một bức tranh của Kiều tiên sinh, là do Thái Hậu thưởng nhân dịp năm mới."

Dương Hậu Thừa là thế tử Lưu Hưng Hầu, mà phủ Lưu Hưng Hầu là nhà mẹ đẻ của Dương Thái Hậu. Tính ra, Dương Hậu Thừa gọi Thái Hậu là cô tổ mẫu.

Trì Xán nửa cười nửa không nhìn Dương Hậu Thừa: "Vừa mới nhớ ra à?"

Dương Hậu Thừa cười trừ: "Tại vì cứ nghĩ là có thể nhờ Kiều đại nhân vẽ lại một bức khác, nên ta mới không định xuống tay với bức tranh của cha ta. Tranh kia là Thái Hậu ban cho, lại còn là tranh của Kiều tiên sinh, bảo bối của cha ta đấy. Nếu cha mà biết ta lén lấy thì đánh gãy chân ta là cái chắc--"

"Nhưng Kiều đại nhân kỹ họa không tốt." Kiều Chiêu cuối cùng không nhịn được ngắt lời, đổi lấy ánh mắt ba người ập đến.

"Sao muội biết?" Trì Xán không vui vì nàng lại ngắt lời, bực mình hỏi.

Ánh mắt tiểu cô nương mở to, ngữ khí rất nghiêm túc: "Ta ngưỡng mộ Kiều tiên sinh nên không chỉ quan tâm đến tranh ngài vẽ mà còn cả chuyện liên quan đến ngài nữa. Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện Kiều đại nhân am hiểu vẽ vời."

Nàng nói còn ba người lại nhìn nhau.

Có vẻ đúng là như thế. Kiều đại nhân nhiều năm làm quan ở kinh thành cũng chưa từng lưu truyền ra một bức tranh nào. Bọn họ đơn giản nghĩ, đã là con trai Kiều tiên sinh thì Kiều đại nhân chắc chắn sẽ am hiểu hội họa. Cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

"Ta có thể xem bức tranh bị hỏng được không?"Kiều Chiêu hỏi.

Trì Xán liếc nhìn Chu Ngạn.

Chàng xin hỏi bức tranh kia để dành tặng mẫu thân. Bạn tốt của chàng muốn xem, tất nhiên chàng sẽ đồng ý. Nhưng giờ bức tranh đã hỏng thì cũng không còn giá trị.

Chu Nhạn cười khổ một tiếng rồi đi vào trong khoang thuyền. Không lâu sau quay lại cầm theo một chiếc tráp dài.

Thoạt nhìn đã biết chàng là người rất nâng niu tranh vẽ. Đầu tiên chàng mở tráp, sau đó dùng chiếc khăn tay trắng noãn cẩn thận lấy bức tranh bày ra trước mặt Kiều Chiêu.

Một hồ nước xanh biếc. Ánh nắng phủ lên non nửa mặt hồ, rọi xuống bóng dáng con cầu nhỏ cong cong. Bảy tám chú vịt vô cùng sống động, tưởng như chỉ cần động cánh là sẽ bơi ra khỏi bức tranh. Tiếc rằng đã bị một vết mực vấy bẩn.

Kiều Chiêu nhìn đăm chiêu.

Đúng là bức tranh tổ phụ đưa cho Trì Xán.

Năm ấy tổ phụ nổi danh với tranh vẽ vịt. Bức tranh ấy rất thu hút trẻ con nên từ đó nàng bắt đầu học vẽ, mà tranh nàng tự thấy tâm đắc nhất, cũng chính là vẽ chủ đề này.

Kiều Chiêu đã thấu hiểu ngọn ngành, nhân tiện nói luôn: "Ta có thể vẽ lại bức tranh này."

Chương 9: Hoài nghi