Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 18



Đốc Lãnh cho tới bây giờ cũng chưa từng vui vẻ như vậy. Người bác sĩ Trầm thật mềm mềm thơm thơm như thấm vào tâm can, nàng híp mắt hít một hơi, cảm thấy tâm can tan hết ra.

Trầm Thước Hi nghiêm trang đạp xe, chẳng qua là không biết tự dưng nhớ ra cái gì đó, khóe miệng của nàng nhếch lên. Càng về sau, Đốc Lãnh càng hưng phấn còn khẽ hát nho nhỏ, lại còn từ trong túi xách móc ra kẹo mút ăn ngon lành.
Hạ Nhân nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt như sắp bốc lửa. Lòng của nàng đơn giản là khổ sở muốn chết. Nàng vốn vẫn cho là Trầm Thước Hi đối với nàng và những người khác không giống nhau. Ôn nhu của nàng, nụ cười của nàng, những lời nhỏ nhẹ dịu dàng của nàng, cho tới nay, Hạ Nhân cũng chỉ cho là chỉ đối với riêng nàng một người, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải..........Trầm Thước Hi không chỉ đối với Đốc Lãnh ôn nhu, lại còn để cho nàng ta ôm sau lưng, chủ yếu nhất là Trầm Thước Hi mua cho Đốc Lãnh kẹo mút.........nhưng là nàng thì ngay cả đường cục cũng không có a !
Không thể không nói, đạo diễn hiện trường phát huy hết sức năng lực bản thân, vốn là hắn thiết định tạo CP nam nữ nhưng giờ là vô dụng, không sao, bách hợp đại pháp ở hiện tại không phải cũng vô cùng được ưa thích sao.
Đến cuối cùng cũng đổi phương tiện đi lại.
Bốn người, hai chiếc xe, chẳng mấy chốc đã chạy vào núi.
Bởi vì là tập đầu tiên của chương trình, nhóm diễn viên còn chưa có quen thuộc, nên tổ đạo diễn cũng không có yêu cầu quá nghiêm túc, để cho mấy người nghỉ ngơi một chút trước khi ban đêm cắm trại ngoài đồng.
Trầm Thước Hi ngồi xe có hơi mệt, nàng ngồi bên suối, khí trời có chút oi bức, nàng đem tóc gỡ ra để tản ra sau lưng, co một chân ngồi, gió trời thổi vào mặt, thổi đến rối loạn tóc của nàng.
Đạo diễn nhìn qua ống kính rồi nhỏ giọng cùng phụ tá bên cạnh:
- Vừa nhìn vào bác sĩ Trầm cũng biết đây là người trong lòng có chuyện, trong mắt đều là u buồn.
Hạ Nhân nhìn chằm chằm vào màn hình, nghe lời nói của đạo diễn, nháy mắt thở dài một cái. Nếu nàng đoán không có sai, cái tên bác sĩ si tình ngu ngốc kia trong lòng chắc chắn đang nhớ đến mối tình đơn phương của nàng ta. Nhìn Trầm Thước Hi như vậy, nàng có chút không đành lòng, cau mày hỏi:
- Thế nào mà ngay cả nơi nghỉ ngơi căn bản cũng không chuẩn bị?
Đạo diễn nuốt nước miếng,
- Hạ tổng, chúng ta nhưng là quay chương trình hoạt động dã ngoại.
Hạ Nhân không vui,
- Như vậy cũng không thể quá hà khắc, lần sau chú ý một chút.
Đạo diễn: ..........
Ống kính chuyển một cái, Đốc Lãnh sâu kín ngồi ở bên người Trầm Thước Hi, nàng từ trong túi xách móc ra chai nước hoa,
- Bôi lên đi, ban đêm sẽ có nhiều muỗi.
Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười, ôn nhu nói:
- Cảm ơn.
Hạ Nhân nhìn chằm chằm màn ảnh, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cắn răng nghiến lợi nhìn đạo diễn:
- Không phải chúng ta là hoạt động dã ngoại dựng trại ngoài trời sao? Chính là muốn khảo nghiệm năng lực thích ứng với hoàn cảnh ! Ai bảo nàng ta mang nước hoa đi? !
Mọi người: .........
Chuẩn bị cơm tối cũng là phương diện dễ khai thác, tổ đạo diễn lại có yêu cầu, yêu cầu 4 người dựa vào mị lực của bản thân đi vào trong thôn trang tìm thôn dân để xin nguyên liệu nấu ăn. Hơn nữa, hướng dẫn viên du lịch của tổ chương trình cũng ngay trước ống kính vô cùng khách quan mà thông báo với 4 người rằng tổ chương trình lúc trước cũng không có cùng thôn dân chào hỏi qua, mọi người phải tự túc dựa vào năng lực bản thân. Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm vào hướng dẫn viên du lịch, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn. Hướng dẫn viên du lịch ho khan một tiếng, tuyên bố hành động.
Đốc Lãnh cùng Trầm Thước Hi đương nhiên là đi cùng nhau. Đốc Lãnh có chút khẩn trương cùng bất an:
- Không có chào hỏi trước? Nơi này hoang sơn dã lĩnh nào có người nào biết chúng ta.
Trầm Thước Hi nhàn nhạt nói:
- Cô yên tâm đi, hướng dẫn viên du lịch là nói láo, mới vừa rồi trong khi nói những lời này, ánh mắt của hắn luôn luôn nhìn thẳng 4 người chúng ta nhưng trong ánh mắt có chút gượng ép, mục đích làm như vậy chính là để cho chúng ta tin tưởng.
Đốc Lãnh nhíu mày một cái:
- Không thể đi? Đạo diễn sao có thể đồng ý?
Trầm Thước Hi cười,
- Tôi xem hướng dẫn viên du lịch có cái tai lớn, dáng dấp thật sự là một người đàng hoàng, điều này có thể xảy ra cũng là do chính đạo diễn yêu cầu.
..........đang nhìn chằm chằm vào màn hình của đạo diễn, Hạ Nhân cũng không nhịn được nở nụ cười, đúng không, dáng vẻ phúc hắc xấu xa này mới chính là dáng vẻ mà Trầm Thước Hi nên có.
Hổ Nha cùng Phong ca hành động tương đối mau, đã tiến tới gõ cửa nhà thôn dân đầu tiên nhìn thấy nhưng tất cả nhận được chỉ là một cái mặt đen lớn không quan tâm và đóng ngay cửa lại.
Đốc Lãnh nhìn thấy một gia đình đang để mở cửa định tiến vào lại bị Trầm Thước Hi kéo lại.
Đốc Lãnh nghiêng đầu kì quái nhìn nàng, Trầm Thước Hi hướng nào khiêu mi, nhìn vào khuôn mặt bất thiện của nữ chủ nhà:
- Nhà này không thích cô.
- Tại sao?
Đốc Lãnh sờ sờ mặt mình, nàng khuôn mặt xinh đẹp thế này, vì sao sẽ không thích?
Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười,
- Cô nhìn biểu lộ của nam chủ nhà.
Đốc Lãnh theo lời Trầm Thước Hi chỉ mà nhìn sang, chỉ thấy nam chủ nhà hai mắt giống như là được lắp đèn chiếu sáng, không nháy một cái nhìn chằm chằm Đốc Lãnh, cực kỳ giống thư sinh bị hồ ly tinh câu mất hồn.
Đốc Lãnh:.........
Có Trầm Thước Hi ở một bên chỉ điểm, tổ nữ rất nhanh có tiến triển.
Hai người đầu tiên là ở một gia đình xin mấy cây bắp cải, lại rất ngạc nhiên khi thấy có mấy đứa nhỏ đuổi theo đưa tới mấy quả bí đỏ lớn. Đốc Lãnh vừa cười vừa ôm lấy quả bí đỏ, hướng về phía mấy đứa nhỏ ném một cái mị nhãn:
- Cám ơn các bạn nhỏ a~, tỷ tỷ yêu chết các ngươi a~
Mấy đứa nhỏ trơ mắt nhìn chằm chằm vào túi của nàng, Trầm Thước Hi cười cười,
- Kẹo so với cô mị lực lớn hơn nhiều.
..........
Cuối cùng, Đốc Lãnh đành đem mấy cái kẹo mút trong túi xách ra cống hiến hết cho bọn trẻ.
Trên đường về chỗ cắm trại, Đốc Lãnh vẫn là không hiểu nổi,
- Bác sĩ Trầm, làm sao cô biết những hài tử đó muốn gì? Mà làm sao bọn chúng lại biết được trong túi xách của tôi có kẹo mút?
Trầm Thước Hi kiên nhẫn giải thích:
- Thật ra lúc ban đầu khi trông thấy bọn nhỏ đã vô ý thức đưa tay xuống sờ túi, muốn đem kẹo mút ra trao đổi lấy đồ ăn, bất quá là cuối cùng không có chịu nổi, hơn nữa miệng túi của cô nông vậy đều bị bọn nhỏ nhìn thấy hết rồi. Chưa kể mỗi lần cô sờ túi đều phải muốt nước miếng một cái, cũng quá mức rõ ràng đi. Bây giờ bọn nhỏ đều khôn như khỉ, hơn nữa dáng dấp của cô lại khả ái vô hại, bọn nhỏ dĩ nhiên là đi theo tới đây.
Khả ái vô hại.........
Đốc Lãnh nhìn chằm chằm bí đỏ trong ngực cười lớn lên.
Đạo diễn cùng nhân viên tổ chương trình cũng đều bị chọc cười,
- Đoán chừng đến lúc chương trình được phát song không chỉ có bác sĩ Trầm mà cả Đốc Lãnh nhân khí cũng sẽ thẳng tắp thăng cao, tấn thăng thành nữ vương kẹo mút.
Dọc theo đường đi, bằng vào những phân tích chính xác của Trầm Thước Hi, hai người rất nhanh liền tìm ra được những người được tổ chương trình an bài, thu hoạch nguyên liệu. Đến cuối cùng, Đốc Lãnh nặng nề giơ lên hai cánh tay đang xách nặng trĩu đến không thể giơ ngón cái lên:
- Bác sĩ Trầm, cô thật là lợi hại.
Ngay sau đó nàng tò mò hỏi:
- Cô lợi hại như vậy, sau này người thích cô sẽ phải chịu nhiều áp lực lắm, một động tác nhỏ gì không phải cũng sẽ bị cô nhìn thấy sao?
Trầm Thước Hi thở dài,
- Người tôi thích sao? Có lẽ là người ngoài hành tinh đi.
Lời này để cho những người của tổ chương trình đang vây xem đều nhìn về phía Hạ tổng, từ khi Hạ tổng mới bắt đầu nhận lấy công ty, những nhân viên kỳ cựu đều nói nàng không phải người trái đất, không đi con đường của người bình thường.
Mà giờ phút này, Hạ Nhân đang chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, nhìn khuôn mặt thanh tú của Trầm Thước Hi, trong mắt hiện lên hoàn toàn là si mê, căn bản không để ý đến ánh mắt của những người khác.
.........
Đến lúc nấu bữa tối, mọi người đem nguyên liệu thu thập được góp lại với nhau, dù sao cũng ưu tiên nữ trước, 2 vị nam sĩ trước hết thu thập sắp xếp mọi thứ, Trầm Thước Hi cũng là đang ngồi nghỉ ngơi.
Đốc Lãnh ngược lại hăng hái cầm lên thái đao.
Mọi người đều như ngừng thở.........
Một giây sau, trước ống kính là một mảnh thê thảm đến không nỡ nhìn........
Chỉ thấy Đốc Lãnh giơ lên thật cao thái đao, lấy phương thức đốn củi, một nhát, hung tợn kết thúc sinh mạng của cây bắp cải.
Hổ Nha và Phong ca quay mặt nhìn nhau, 2 người lúng túng cười, quay đầu cầm lấy đồ của mình bận rộn chuẩn bị.
Một mực xuất thần Trầm Thước Hi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn Đốc Lãnh cũng một đống bừa bãi, lắc đầu một cái, đứng dậy bắt đầu nấu cơm.
Tay nghề của Trầm Thước Hi cũng đã được kiến thức qua, một mỹ nữ như nàng nhưng nhìn qua cũng lộ ra là người có tay nghề tốt, nhưng nàng làm cơm lại đều đâu vào đấy. Tay áo hơi vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay nhẵn nhụi trắng nõn, biểu lộ cũng là nghiêm túc giống như đang làm giải phẫu, Đốc Lãnh ở một bên len lén nhìn thức ăn rồi nuốt nước miếng.
Mấy món ăn cuối cùng cũng lên bàn, Trầm Thước Hi xoa xoa mồ hôi trên trán, hướng Đốc Lãnh phất phất tay:
- Lãnh Lãnh, tới~
Đốc Lãnh cắm đầu cắm cổ chạy tới, trơ mắt nhìn Trầm Thước Hi.
Trầm Thước Hi hướng về phía nàng nhu nhu cười:
- Tôi không ăn cơm tối.
- Cho nên........
Đốc Lãnh kích động đến nước mắt cũng muốn chảy ra,
- Những thứ này đều là cho tôi sao?
Trầm Thước Hi gật đầu một cái, bị bộ dạng của nàng chọc cười, 2 vị nam sĩ bên cạnh cũng bật cười. Đồ ăn Trầm Thước Hi làm không chỉ có sặc mà còn có vị, hương thơm xông thẳng vào mũi, mặn mặn thơm thơm. Nhất là món sốt chua ngọt, nước sốt trong suốt mượt mà, chua chua ngọt ngọt, Đốc Lãnh ăn đến không ngẩng đầu lên nổi. Đến cuối cùng 2 khách mời nam cũng không chịu nổi hấp dẫn mà tiến lại, 4 người vừa cười vừa trò chuyện, 1 người còn mở một chai bia, không khí thật tốt.
Cơm nước xong thì trời cũng đã chuyển tối, bời vì Trầm Thước Hi đã làm cơm cho nên 3 người còn lại nhận nhiệm vụ dọn dẹp.
Đến lúc đi ngủ, tổ chương trình có an bài hai cái lều cỏ, để giữa tỷ muội cùng huynh đệ lỡ có vô thưởng vô phạt nói đến một chút chuyện tư mật cũng không ảnh hưởng.
Có lẽ do Trầm Thước Hi vốn không phải là người trong giới giải trí, nàng tựa hồ cũng không có tâm tư đi nói chuyện cái gì.
Đốc Lãnh sau khi đơn giản rửa mặt qua liền chui vào trong chăn, nàng nhìn Trầm Thước Hi đang cầm sách ngồi một bên, sùng bái nói:
- Bác sĩ Trầm, cô thật là tiêu sái, có kiến thức có dung mạo, nói vậy người cô thích chắc cũng cùng là một loại hình giống như cô đi.
Đốc Lãnh nói đến đây tựa hồ có chút kết luận hơi sớm, ngồi bên ngoài nhìn vào màn hình thông qua ống kính máy quay mọi người đều giống như nín lặng, Hạ Nhân liếc mắt, nàng ấy thích một tên nhìn mặt nhận người thì làm sao có thể là người học cao?
Trầm Thước Hi đem sách đang đọc để qua một bên, rất lễ phép đáp lời:
- Không phải, người mà tôi thích ngược lại với tôi, con người của tôi quá mức an tĩnh, nếu như tìm thêm một người giống như tôi, ngày ngày trôi qua không khỏi quá mức nhàm chán đi.
Ánh mắt Đốc Lãnh như sáng lên:
- Nói như vậy cô thích người vui vẻ nghịch ngợm?
Trầm Thước Hi hơi cười:
- Cũng không phải.
Nàng suy nghĩ một chút, nhớ đến Hạ Nhân với cặp mắt đào hoa cùng dáng vẻ vô tội lúc giật mình, trong lòng của nàng mềm nhũn, người mình thích là dạng gì sao? Nàng liền thích Hạ Nhân như vậy, hết thảy của nàng ấy, nàng đều yêu.
Đốc Lãnh gật đầu một cái, dù sao cũng là ở trước ống kính máy quay, không tiện nói quá nhiều về vấn đề riêng tư. Nàng hứng thú quay ra hỏi tiếp:
- Bác sĩ Trầm, theo tôi thì người như cô làm việc này sẽ phải tiếp xúc với những người có chút cực đoan đi, nhưng tôi thấy cô từ sáng đến tối đều vẫn luôn giữ được khuôn mặt tươi cười, có phải hay không là đối với tất cả mọi người cô cũng luôn là cái dáng vẻ này?
Hạ Nhân liếc mắt một cái, khuôn mặt tươi cười? Đó là cô chưa nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng cùng ngôn từ lạnh lẽo của nàng ấy thôi, thật ngây thơ!
Trầm Thước Hi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:
- Ngược lại cũng không phải như vậy, thật ra thì đối với những người quen thuộc với tôi thì ngược lại tôi sẽ không như vậy.
- Thật?
Đốc Lãnh hết sức kinh ngạc. Trầm Thước Hi gật đầu một cái,
- Ân, nhất là khi tôi để ý ai đó, tựa hồ sẽ đối xử với người ấy hà khắc hơn một ít.
Mí mắt Hạ Nhân run lên, nhịp tim trong nháy mắt tăng đột ngột. Nàng có chút lúng túng hướng phụ tá bên cạnh nói:
- Đi lấy cho tôi một cốc café đá.
Trầm Thước Hi nhìn bộ dáng khó có thể tin của Đốc Lãnh, cười cười:
- Tôi mặc dù là bác sĩ tâm lý, nhưng cũng giống như những người bình thường khác, có hỉ nộ ái ố, giống như mấy ngày trước, tôi cùng với một bệnh nhân, trị liệu vốn đang tiến hành vô cùng tốt, người ấy lại đột nhiên lỡ hẹn, nói một ít lý do này nọ khách quan, đến cuối cùng rồi cũng quên luôn không thanh toán tiền, vì thế, mấy ngày nay tôi cũng có chút khó chịu.
Đốc Lãnh nháy mắt một cái:
- Không trả tiền lại còn lỡ hẹn? Thật ghê tởm, bác sĩ Trầm, tâm huyết cứ như vậy bị người lãng phí cô không thấy tức giận sao? Mấu chốt là người này đối với hành động của mình quá không chịu chịu trách nhiệm.
Trầm Thước Hi trong ánh mắt thoáng như có một đao xẹt qua,
- Dĩ nhiên là tức giận, người ấy tốt nhất đừng rơi vào trong của tôi lần nữa.
Một hớp cafe bị sặc lại trong cổ họng, Hạ Nhân chợt ho khan, dọa sợ đến những người bên cạnh đều phải quay lai nhìn nàng.