Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1043: Phong động




Lão Kim kê cười khổ, nói:

- Không biết a, tuy nhiên bây giờ là chúng ta và bốn đại tông môn liên thủ, nhưng bên trong chúng ta không có bền chắc như thép, nói không chừng, sẽ bị Linh Tiêu Điện dùng thủ đoạn, làm cho liên minh tan rã.

- Cho nên, Linh Tiêu Điện căn bản không có quan tâm tới sự tồn tại của liên minh này!

- Không nên quản cái khỉ gió là bọn họ có quan tâm hay không, thành lập liên minh, cũng không có làm chúng ta mạnh hơn!

Lão Kim kê cũng là thở dài, nói ra:

- Về phần có làm được một bước kia hay không, phải xem tạo hóa!

- Đúng vậy a, phải xem tạo hóa!

Nhìn thấy bóng lưng của lão Kim kê rời đi, Chu Báo cười cười nói ra.

Đại Tấn, năm Vĩnh Bình thứ bốn lăm.

Một trong ba đại tông môn là Minh Nghĩa Kinh Viện của Đại Tấn bị cường giả thần bí hủy diệt, trụ cột lớn nhất của triều đình Đại Tấn bị hủy tất cả đại thế gia đều xuất hiện dị động, Đại Tấn thế như mặt trời giữa trưa, lúc này xuất hiện biến hóa quỷ dị.

Lần Minh Nghĩa Kinh Viện này bị hủy diệt khác xa so với lần Chu Báo phẫn nộ xông vào Minh Nghĩa Kinh Viện, lần đầu tiên là Chu Báo phẫn nộ xông vào Minh Nghĩa Kinh Viện, đánh bại toàn bộ cường giả trong nội viện, làm cho Tán Tiên của Minh Nghĩa Kinh Viện phải ra tay đẩy lui Chu Báo, tuy mặt mũi của Minh Nghĩa Kinh Viện bị tổn thất, nhưng đại thế không mất, nhưng hiện giờ lại không giống, toàn bộ Tán Tiên của Minh Nghĩa Kinh Viện bị người ta chém giết, mất đi căn cơ, mà cường giả trong Minh Nghĩa Kinh Viện, cũng đều tổn thương bỏ trốn, sinh ra xu thế tan đàn xẻ nghé.

Minh Nghĩa Kinh Viện ngã xuống, cả Đại Tấn mọi hướng đều hỗn loạn.

Đây cũng không phải là một bang phái giang hồ bình thường, cũng không phải là một tông môn lánh đời, Minh Nghĩa Kinh Viện có qua lại với triều đình quá sâu, mấy ngàn năm qua, đã nằm trên thổ địa của Đại Tấn, bốn chữ Minh Nghĩa Kinh Viện đại biểu cho danh phận đại nghĩa, chính là chân lý, võ không nói, thậm chí trước khi có Đại Tấn xuất hiện, ở trên mảnh đất này, tất cả văn thần, cơ hồ đều xem Minh Nghĩa Kinh Viện là một vùng đất thánh, quỳ bái.

Vô số đại nho, học giả, đều xuất thân từ Minh Nghĩa Kinh Viện, vô số học sinh đều lấy việc được nghe giảng ở Minh Nghĩa Kinh Viện làm điều vẻ vang, cho dù là triều đình hiện tại, ba người thì có hai người là đệ tử của Minh Nghĩa Kinh Viện, còn có lục bộ, các đốc phủ, có thể nói, trọng thần trong nội các, cho tới các tiểu quan lại, có tới tám phần những người này xuất thân tử Minh Nghĩa Kinh Viên, trên người đều đánh lạc ấn của Minh Nghĩa Kinh Viện.

Mà bây giờ, thánh địa trong suy nghĩ của bọn họ đã ngã xuống, Minh Nghĩa Kinh Viện sụp đổ, đã làm cho Đại Tấn đều rơi vào hỗn loạn, tất cả đều sôi trào lên.

Sau sôi trào là thế nào? Mọi người đã phát hiện, lực lượng giữa vua và dân biến hóa rất quỷ dị, các đại thế gia trước kia bị áp chế đều nhao nhao ra tay, các thế lực địa phương, nhưng quan viên bản địa có qua lại với Minh Nghĩa Kinh Viện, tất cả đều bị bắt, mà các chức quan còn trống này đều được quan viên của các thế gia đưa vào, đồng thời, chín đại thế gia lớn nhất liên minh dâng lên một tờ tấu chương, trong nội dung tấu chương trực chỉ Minh Nghĩa Kinh Viện, nói Minh Nghĩa Kinh Viện dùng thuyết pháp tà giáo đầu độc thiên hạ, cho nên trợ giúp thủ tiêu, trong triều thần, có nhiều dư nghiệt của Minh Nghĩa Kinh Viện, leo lên địa vị cao, bụng dạ khó lường, cần phải loại bỏ để đổi mới, hỏi tội, trong đó nói rõ và liệt kê trong Tam Công, Lục Bộ, Tứ Bộ, tất cả nha môn, đốc phủ địa phương, tổng cộng hơn một ngàn hai trăm người, làm cho thiên hạ chấn động.

Thời điểm thiên hạ náo loạn thành một đoàn, ở phía Tây Bắc của Đại Tấn, cũng biến thành một mảnh hỗn loạn, nơi này trước kia được gọi là vùng đất hoang vu, lúc này đang phát sinh biến hóa cực lớn, mỗi ngày đều có vô số xe ngựa vận chuyển hàng hóa, vô số người cả đàn cả lũ đi tới Vũ Dương Lĩnh, ở bên ngoài thành Vân Châu, có một quan đạo nối thẳng tới Vũ Dương Lĩnh, mà con đường này, chính là một kỳ tích lớn nhất trong ngàn năm qua của Đại Tấn, con đường rộng mười trượng, dài đến mười mấy vạn dặm, cứ cách ba dặm, sẽ có một dịch trạm, mà cả con đường có tới hai ba vạn dịch trạm, chuyên môn dùng để tiếp dẫn người đi tới Vũ Vương Lĩnh.

Cho nên, con đường này được gọi là Vũ Dương Đạo.

Đây là con đường dài nhất cả Đại Tấn, thậm chí cả Trung Thổ, cũng là con đường dài nhất so với bảy Thần Vực, đồng thời, cũng là con đường an toàn nhất, chỉ cần đi trên con đường này, An Viễn Đường sẽ bảo đảm ngươi được an toàn, nếu như ngươi là lưu dân, ngươi không nhà để về, ngươi biến thành tên ăn mày, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi đi trên con đường này, có ý đầu nhập vào Vũ Dương Lĩnh, An Viễn Đường sẽ cam đoan ngươi tới được Vũ Dương Lĩnh, trở thành trở thành một phần của Vũ Dương Lĩnh, không cần biết ngươi có năng lực và sở trường hay không, chỉ cần chịu được khổ, nguyện ý làm việc, ngươi sẽ có thể tìm được một công việc đủ để sống, thậm chí còn có thể thành gia lập nghiệp, điều này đối với những người không nhà để về, trôi giạt khắp nơi mà nói, chẳng khác gì là một thiên đường, chỉ cần có nhà để về, thì có chuyện gì tốt hơn sao?

Cho nên, sau khi con đường này được xây dựng xong, người đi trên con đường này từ từ nhiều lên, vào khi bắt đầu, lấy thương nhân làm chủ, đối với thương nhân Đại Tấn mà nói, Tây Bắc Vũ Dương Lĩnh không thể nghi ngờ là một khối bảo địa, chỗ đó hoang vu thì hoang vu, nhưng lại sản xuất ra nhiều quặng mỏ mà Trung Nguyên không có, đặc biệt là một ít quặng mỏ hiếm thấy, ở Tây Bắc cực kỳ phong phú, hơn nữa trọng yếu nhất là, đối với thương nhân mà nói, đi trên con đường này, có được an toàn, lại có thể kiếm tiền, chuyện như vậy, ai không muốn làm chứ?

Cho nên, cho tới nay, con đường này vẫn lấy thương nhân làm chủ, thẳng đến hai tháng trước, Đại Tấn xuất hiện biến hóa, Minh Nghĩa Kinh Viện bị cường giả thần bí hủy diệt, cửu đại thế gia liên danh thượng tấu, yêu cầu thanh trừ, diệt dư nghiệt, làm cho các nơi trên Đại Tấn không yên tĩnh, thế gia áp chế quan viên có quan hệ với Minh Nghĩa Kinh Viện, nhưng đương nhiên quan viên địa phương cũng không chờ chết, Minh Nghĩa Kinh Viện có căn cơ rất sâu ở Đại Tấn, muốn nhổ tận gốc là một chuyện không dễ dàng gì, cho nên, xung đột của song phương thăng cấp, biến thành chiến loạn, thời gian hai tháng, các nơi của Đại Tấn đề có chiến loạn, chiến loạn khắp nơi, mà người đầu nhập vào Vũ Vương Đạo càng ngày càng nhiều.

Mà nhiều khi, con đường rộng mười trượng này, dài mười mấy vạn dặm này, Vũ Dương Đạo biến thành nơi tị nạn.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì ở trên Vũ Dương Đạo không cho phép xảy ra xung đột và chém giết lẫn nhau, mà đây là quy củ thuộc hàng thiết tắc trên Vũ Dương Đạo, cũng chính là thiết tắc của đệ nhất cường nhân trên Đại Tấn, là con rể của đương kim hoàng thượng, Vũ Dương Hầu Chu Báo thiết lập, không người nào có thể trái lời, cho dù là cửu đại thế gia đang xung đột với Đại Tấn, cũng sẽ không dám động võ đuổi giết người trên con đường này, cho nên, con đường này được các bình dân Đại Tấn gọi là con đường thái bình, con đường bồ tát.

Bởi vì dù ngươi là ai, có bao nhiêu khó khăn, ở trên con đường này, trên cơ bản là không có họa sát thân.

Nghe có chút vớ vẩn, nhưng trên thực tế chính là như vậy, thời điểm ban đầu, còn có người không phục, có mấy nhà trợ giúp bọn cướp tiến hành cướp bóc, nhưng chỉ sau mấy ngày, ở đây con đường này chồng chất đầu của bọn cướp, mà người nhìn thấy liền cả kinh, bởi vì ở trong đó có đầu của cao thủ Lục phẩm, không có ngoại lệ, không có thương cảm.

Về phần tộc nhân thành viên của các đại thế gia, ở trên con đường này cũng phải thật cẩn thận, cho dù là đệ tử của đệ nhất thế gia, cũng không dám gây chuyện trên con đường này, bởi vì không ai dám gánh chịu rủi ro.

Nhưng mà, vài ngày hôm nay, sau khi mặt trời mọc lên được ba giờ, thiết luật này đã bị người ta đánh vỡ.

- Giá giá giá giá...

Năm sáu con Liệt Mã từ Vân Châu chạy như điên ra ngoài, móng ngựa đạp lên Vũ Dương Đạo, làm bay lên một đám tro bụi.

- Tránh đường, tránh đường, Tần gia làm việc, người không phận sự tránh đường!

Tốc độ Liệt Mã rất nhanh, cho nên không có nhìn người, mà trên con đường này, hiện tại đúng là có dòng người đang gấp gáp, cho nên chỉ một lúc sau, có người bị ngựa đụng trúng, có người bị ngựa đạp trúng, bởi vì thanh thế quá mức kinh người, cho nên người ở phía trước biết được đằng sau có tình huống không đúng mà tránh ra, bởi vậy, sau khi sáu con ngựa đụng vào mười ba người, phía trước đã xuất hiện một lối đi.

Vốn bọn họ cho rằng cứ thế mà đi thẳng xuống dưới, nhưng sau khi đi được nửa canh giờ, bọn họ đã bị chặn lại.

Bị cản đường là việc hết sức bình thường, bởi vì người cản đường là một nam tử, hình như đã luyện qua võ công, nhưng nhìn tu vi nội khí cũng chỉ đạt tới Nhất phẩm, cũng chính là vì có chút tu vi nên nam tử này mới ngông nghênh như vậy, đúng ở trung tâm đường, mặt âm trầm như nước, ngăn đường tiến lên của bọn họ.

- Tần gia làm việc, nhanh tránh ra mau!

Người kỵ sĩ dẫn đầu nhìn thấy tình huống phía trước, biến sắc, hét lớn một tiếng, giơ roi da trong tay lên, thời điểm cách nam tử kia ba trượng đã giơ lên, bóng roi biến thành màu đen, đánh về phía nam tử áo xám này.

Nam tử áo xám biến sắc, thò tay đưa lên đón đỡ, nhưng đã muộn.

Thời điểm tay của hắn đưa tới bên hông, roi da đã quất lên người của hắn, bóng roi da màu đen như linh xà cuốn lấy, cuốn thân thể của hắn, sắc mặt nam tử đại biến, lộ ra thần sắc thống khổ, sau đó, liền cảm thấy thân thể nhẹ đi, bị roi da ném lên không trung, bay cao và rơi xuống mặt đất cách đó mười trượng, giãy dụa hai cái, liền ngất đi.

- Hừ, thật lớn mật, dám cản đường của người Tần gia chúng ta!

Người cầm đầu thu hồi cây roi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nam tử áo xám một cái, sau đó tốc độ của ngựa không giảm, nhanh như tên bắn mà lao đi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, bọn họ không biết sau khi bọn họ rời đi, đã làm cho sắc mặt của những người đi đường xung quanh cổ quái.

- Nghe gì không, những người này có địa vị thật lớn, nhưng đúng là lớn mật mà!

- Đúng vậy a đúng vậy a, chẳng những phóng ngựa trên Vũ Dương Đạo đả thương người, ngay cả người của dịch trạm Vũ Dương Đạo cũng dám đánh, những người này đúng là không biết chết là gì mà?

- Hắc hắc, có trò hay để xem rồi, bọn họ đúng là không may!

- Vậy thì cũng chưa biết chừng, ngươi không có nghe bọn họ la hét sao, là người Tần gia đó? Nam Lĩnh Tần gia, cũng là một trong cửu đại thế gia ở Đại Tấn chúng ta, nói không chừng bọn họ thật sự có chuyện quan trọng muốn làm a.

- Thôi đi... Cửu đại thế gia là cái rắm gì, cũng không nhìn là ai đã xây con đường này à, quy củ do người nào định ra sao?

Một người khác cười lạnh nói ra:

- Chẳng phải lúc đó Vương gia đã xung đột với cửu đại thế gia sao? Vị kia ngay cả mặt mũi người ta cũng không thèm cho, ngay cả địa bàn của người ta cũng nuốt đi!

- Hừ, ngươi bớt tranh cãi thì cũng không ai nói ngươi bị câm đâu, ai nói cho ngươi là vị kia nuốt địa bàn? Đó là vì địa bàn kia hoàng thượng đã ban cho hắn a!

Trò chuyện tranh luận, bắt đầu từ đề tài này tới đề tài khác, kế tiếp, là một hồi thảo luận rất náo nhiệt a.

Không nói tới từng đợt thảo luận trên đường, chỉ nói tới sáu tên kỵ sĩ, sau khi đả thương người áo xám, tiếp tục đi về phía trước, sau khi đã chạy như điện ba mươi dặm, bỗng nhiên lúc này, tên kỵ sĩ cầm đầu biến sắc, ghìm dây cương lại.

Con Liệt Mã dưới háng của hắn lắc một cái thật mạnh, sau đó phát ra tiếng hí thật dài, sau khi nó đá loạn vài cái, vào lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Mà năm tên kỵ sĩ đi theo phía sau, cũng làm ra động tác giống như vậy, sau khi mấy người này dừng ngựa lại, sắc mặt lộ ra một chút ngưng trọng.

Bởi vì nơi này chính là Vũ Dương Đạo náo nhiệt, bây giờ ngay cả một bóng người cũng không có, gió thổi qua, thổi qua mặt đất trống trải của Vũ Dương Đạo, lộ ra thập phần thanh lệ, khắc nghiệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Thần sắc sáu tên kỵ sĩ âm trầm, dù không có nhìn thấy người, nhưng bọn họ đều cảm thấy trong không khí truyền tới từng cơn sát khí thổi qua.

Vị trí hiện tại của bọn họ là một sơn cốc trong một tòa núi thấp.

Phải biết rằng tuy xây dựng cái Vũ Dương Đạo này vô cùng rộng rãi, nhưng bởi vì bắt đầu tử Vân Châu, đi thông tới Tây Bắc, cũng không phải là một vùng bằng phẳng, trên đường cũng phải đi qua một ít sơn mạch nhỏ, hồ nước, thậm chí sông lớn, tuy cái sơn mạch này không có khổng lồ như sơn mạch ở Mãng Thương Sơn, nhưng trước kia khu vực này là vùng hoang vu không có người ở, mà bây giờ, vị trí của sáu tên kỵ sĩ chỉ mới đi được một canh giờ!

Trừ chính giữa quan đạo ra, hai bên đều là dãy núi thấp bé, tuy những dãi núi này không cao, nhưng muốn giấu người thì rất đủ chỗ, thời điểm trước kia, đạo phỉ trên con đường này, đều ẩn nấp trên các ngọn núi này, nhưng mà, không phải nói đạo phỉ trên Vũ Dương Đạo bị tiêu diệt toàn bộ rồi hay sao?