Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2146: Thương Long xuất thiên hạ vô song



Lúc này một cái đạo bóng ảnh, nhanh như thiểm điện từ một lầu các bay ra, bàn tay xuất chưởng đánh ra một đạo chưởng lực, bức thân ảnh nam tử kia lùi lại, kịp cứu vài nhân sĩ võ lâm.

Người này không ai khác là Sở Lưu Hương, hắn xuất thủ bởi hắn xưa nay đều không phải một cái thấy chết mà không cứu người.

Hắn ưa thích quản việc không đâu, nhưng hắn lại khác rất nhiều người trên giang hồ, là một người vô tiền khoáng hậu ở điểm, đó là không bao giờ giết người.

Sở Lưu Hương tuy thân tại giang hồ, nhưng lại có tín niệm vào sự trang nghiêm của luật pháp.

Sở Lưu Hương cho rằng mạng người không thể do cá nhân tuỳ tiện quyết định sống chết mà buộc phải có một hệ thống nghiêm cẩn quyết định. Vì vậy luật pháp có thể vẫn còn sơ hở nhưng cần phải được tôn trọng.

Và từ khi đi vào giang hồ đến giờ Sở Lưu Hương thực sự chưa bao giờ giết người, thậm chí có lần anh chấp nhận chết chứ không giết người.

Sở Lưu Hương cũng đại diện cho hình tượng hiệp đạo lịch lãm cao nhã, và cho rằng tôn trọng người khác trước hết phải tôn trọng bản thân mình.

Vì vậy khác với những nhân vật giang hồ phong trần, Sở Lưu Hương rất coi trọng ăn mặc và phong thái.

“ Kẻ đến xưng tên” Đế Thiên An thân ảnh lùi lại, hờ hững nói.

Sở Lưu Hương nhìn nam tử tuấn lãng phía trước, trong lòng thầm khen tốt một bộ túi da, nói : “ Sở Lưu Hương”

Đế Thiên An nghe xong, cười nói : “ trước đây không lâu ta giết một tên sát thủ đến giết ta, sau đó có một tên không tệ đến tìm ta trả thù cho y, ngươi là đến báo thù cho Hồ Thiết Hoa và Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng”

Sở Lưu Hương nhìn vô số óng ánh chi khí từ bốn phương tám hướng, từ các cổ thi thể đổ vào người nam tử kia, da thịt những người chết xệp xuống, gương mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết, : “ trời có đức hiếu sinh, tìm chổ khoan dung mà độ lượng”

“ Ha ha ha ha” Đế Thiên An cười lên một tràng lớn, thanh âm vang vọng khắp cả không gian, ngừng cười nói : “ khoan dung độ lượng, nói hay lắm, hay lắm”

Loan Loan tiếp lời, châm chọc : “ trước đây không lâu cũng tại Túy Nguyệt lâu này, Thiếu Lâm, Tàng Kiếm sơn trang, Thiết Kiếm môn, Lưu Ly cốc, Thanh Hà phái, Nga Mi phái, Võ Đang phái, Cái Bang phái còn có không ít cao thủ vây công công tử nhà ta.”

Ngừng một chút, thân ảnh nàng uyển chuyển đi lại gần, Loan Loan nói tiếp : “ bây giờ cũng vậy, đám bọn họ đợi công tử quyết chiến xong công lực hao hụt, vây giết, khoan dung độ lượng, Đạo Soái nói thật hay”

“ Một lũ dối trá, cho mình là chính đạo, chì toàn một lũ tiểu nhân” Chúc Ngọc Nghiên bồi tiếp, nàng bây giờ chính là bỏ đá xuống giếng, nếu như người kia đối với chính đạo có ác cảm thì chính là chuyện nàng cầu không được.

Đế Thiên An cười nói : “ Lý Tầm Hoan, Kiều Phong, còn có mấy kẻ khác ra hết đây, lén lén lút lút cái gì, đơn chiến xa luân chiến ta đều tiếp, các ngươi không phải muốn vây công giết ta sao? Bây giờ ta ở đây không chạy không trốn”

Bước lên một bước, Thừa Ảnh lại ra khỏi vỏ, lớn tiếng : “Đế Thiên An ta ở đây một người một kiếm, đến một ta giết 1, đến 1 vạn ta đồ 1 vạn, chính giáo cũng được ma giáo cũng xong, đến bao nhiêu ta đều giết.”

“ Công tử cứ thể vô song” một thanh âm hung hậu vang lên, Kiều Phong đạp không bay ra từ gian nhà, mang theo một vò rượu : “ đại trượng phu ở đời đỉnh thiên lập địa, công tử phong thái Kiều mỗ ngưỡng mộ, kính công tử”

“ Được” Đế Thiên An đem tay đem vò rượu bay đến ngửa đầu uống một hơi lấy, nước rượu xối xả tuôn vào cuống họng cũng như tràn ra ngoài, tẩy đi máu huyết bám lên.

“ Choang” Kiều Phong đem vò rượu uống xong, đập vở, cất lên một tràng cười đầy hưng phấn, chắp tay rồi nói : “Lần trước Cái Bang đệ tử vây công, Kiều mỗ xấu hổ vô cùng, ngày khác Kiều Phong tất bái phóng công tử, so bề cao thấp”

Đế Thiên An uống xong, đem vò rượu đập vở, nói : “ ta lấy 5 môn nội công là chưởng, quyền, trảo, chỉ, cước cùng với 5 môn ngoại công là đao, thương, kiếm, kích, bổng. Mỗi một môn đều luyện đến đăng phong tạo cực, rồi dung hợp thành Thương Long Chân Công”

“ Chưởng của ta ngươi đã nhận, kiếm đã thấy, quyền đã xuất. Còn lại các môn đủ sức ngạo thị quần hùng, mười môn dung hợp Thập Phương Vô Địch, ngươi không cần rời đi sớm, đám gà đất chó sành mà thôi, bản công tử muốn đến ai có thể cản, muốn đi trăm quân vạn mã nào ngăn.”

“ Bản công tử ở đây, dám hỏi kẻ nào dám chiến” Đế Thiên An lại trang bức thanh âm vang lên, ngón trỏ trái vươn ra, một mũi thương màu vàng ngưng tụ ra.

Nhất thời cả bầu không khí yên lặng.

“Chưởng, quyền, trảo, chỉ, cước, đao, thương, kiếm, kích, bổng, Thương Long Chân Công, Thập Phương Vô Địch” Thượng Quan Kim Hồng thì thào, con mắt nhìn người nam tử kia, rồi thở dài : “ ta không bằng hắn”

Thượng Quan Kim Hồng là người ngạo mạn, nhưng đối mặt với con người kia y còn ngạo mạn không chứ.

Đây là Đế Thiên An tư thế nào, 5 môn nội công, 5 môn ngoại công luyện đến đăng phong tạo cực, rồi dung hợp lại, đây là cở nào phách lực chứ.

Không chỉ hắn mà còn rất nhiều giang hồ cao thủ khác đều lắc đầu thở than, người tinh lực có hạn, ấy vậy mà nam tử kia đem 10 môn khác nhau luyện thành, rồi dung hợp lại, đây là cở nào thiên tài.

“ Đây...đây là nam nhân ta” Thượng Quan Tiểu Tiên ánh mắt ngơ ngác nhìn lấy, giờ phút này trái tim nhỏ nàng cũng đập nhanh hơn bao giờ hết.

“ Tên dâm tặc đó.. lợi hại như vậy ư?” Trương Tinh gò má đỏ bừng, ánh mắt say mê đứng trên một mái nhà quan sát.

Thiếu nữ nào không hoài xuân chứ, Đế Thiên An tuấn lãng dung mạo, từ lần trước trêu chọc nàng, để lại cho nàng dấu ấn không cách nào phai mờ, hắn tuy là ma giáo người, nhưng lại khí phách vô cùng.

Cộng thêm một màn vừa rồi chấn nhiếp nhân tâm, hình bóng của y đả cướp lấy phương tâm của nàng.

“ Trên đời.. còn có kẻ như y ư?”

“ Thương Long Chân Công”

“ 5 môn nội công, 5 môn ngoại công, đúng là tuyệt thế thiên tài”

Im lặng một hồi một tràng tiếng nghị luận vang lên.

“ Kẻ muốn giết ta, kẻ muốn trừ ta, kẻ muốn hại ta, lên hết một lượt” Đế Thiên An quát lớn : “Thương Long xuất thiên hạ vô song, Thập Phương Vô Địch”

Chỉ thấy quanh người Đế Thiên An hiện ra bảy cái tàn ảnh, đồng thời từ cơ thể hắn một cơn lốc khí xoáy xoay quanh, những thanh binh khí của đám người chết bay về thân ảnh Đế Thiên An.

Bảy cái tàn ảnh, mỗi một người thủ thế bất đồng, có kiếm, có kích, có chỉ, có bổng, có kiếm, có thương.. bảy loại tư thế bất đồng sinh động hiện ra, mặt đất dưới chân hắn cấp tốc nứt vở.

“ Ầm!!”

Theo bước chân hắn đi đến, mặt đất lún xuống, vang một tiếng nổ lớn.

“ Keng”

Không biết ai hoảng sợ vứt bỏ vũ khí, thân hình không ngừng lùi lại, bọn họ bị một màn máu tanh của Đế Thiên An giết trước kia cho sợ, bây giờ lại thấy y dũng mãnh như vậy, khí thế phi phàm làm sao mà không sợ cho được.

“ Hoàng Tuyền Chỉ, đoạn sinh tử”

Lời dứt, tàn ảnh ngưng tư thế chỉ bắn ra, một đạo màu vàng chỉ đạo bay thẳng.

“ Oanh”

Toái vở thanh âm vang lên, thân thể nam tử hùng tráng dưới đạo chỉ lực kia chia năm xẻ bảy, huyết nhục tứ tung, không chỉ thể còn xỏ xuyên qua ba tên tiếp theo rồi phát nổ, đem năm sáu người gần đó đánh cho hôn mê.

“ Hoàng Tuyền Chưởng, Toái Nhân Hồn”

“ Đoạn Phong Nhất Thương”

“ Kích Bình Đế Thiên An Hạ”

“ Côn Diệt Thương Sinh”

“ Nhất Côn Toái Đế Thiên An”

“ Nộ Phong Tróc Ảnh”

“ Long Trảo Vô Song”

Theo mỗi tiếng hét, đó là từng đạo quang ảnh bay đến, là thương, côn, bổng, đao, kích, chưởng, cước bay đến theo bất đồng phương vị bay đến đám người vây công hắn, sau đó là ầm vang tiếng nổ.

“ Thập Phương Vô Địch, đây chính là Thập Phương Vô Địch ư?” Tiểu Phi khàn khàn ánh mắt rung động nhìn tràn cảnh phát sinh.

Hắn giờ phút này lại sinh ra lòng sùng bái với gả nam tử kia, một người mà hắn biết rõ cả đời này bản thân mình không cách nào đuổi kịp, chỉ ở dưới ngắm nhìn hắn.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.