Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2172: Kiếm Thần ngả xuống



Mộ Dung Thu Địch nhìn xem hai người kia chi chiến, trong lòng sát ý muốn giết chết gả nam nhân kia lại sinh ra dao động.

Nàng không nỡ!

Nếu như nàng năm xưa nàng không gặp Tạ Hiểu Phong, nàng có lẽ cũng giống như những biểu muội của mình có một gia đình cho mình.

Nhưng nàng không thể, bởi nàng gặp gở Tạ Hiểu Phong, về sau đều bị cái này nam nhân để cho nàng từ yêu thành hận dày vò.

Nàng yêu hắn trao thân thanh bạch cho Tạ Hiểu Phong, để rồi hắn như lãng tử rời đi chỉ để lại bảy năm về sau lại đến tìm nàng.

Bảy năm đả qua nhưng không thấy, cho đến ngày nàng tái hôn, gia hỏa kia lại xuất hiện đem nàng mang đi.

Sau đó lại ném nàng một lần nữa, Mộ Dung Thu Địch không hận được ư, nàng hận hắn thấu xương.

Tạ Hiểu Phong là cái Kiếm Thần, kiếm pháp của hắn có lẽ thiên hạ vô song, nhưng về phương diện nữ nhân hắn chả khác so với Đoạn Chính Thuần là bao.

Yêu càng đậm hận càng sâu, Mộ Dung Thu Địch yêu Tạ Hiểu Phong bao nhiêu hận cũng không thua kém bấy nhiêu.

Loan Loan cũng chú ý đến Mộ Dung Thu Địch biểu hiện, lên tiếng : “ công tử một khi đả muốn giết ai, trời đất này ai có thể cản được, ta thật tò mò Mộ Dung tiểu thư rốt cục là muốn y chết hay là không?”

Hoàng Dung đem mắt chuyển qua, chặng đường đến Thần Kiếm sơn trang nàng cũng đả biết rõ về chuyện của Mộ Dung Thu Địch và Tạ Hiểu Phong, trong lòng có mấy phần thương cảm.

Hoàng Dung nói : “ Gả vô tình bội bạc kia chết cũng đáng lắm”

Lúc này chiến đấu hai người chổ, kiếm khí tung hoành bốn phía, lá phong rụng tùy ý bị kiếm khí sắc bén cắt đứt thành nhiều mảnh.

Tạ Hiểu Phong liên tục thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật Đoạt Kiếm Thức.

Tạ gia độc môn tuyệt kỹ, Tạ gia Tam thiếu gia vô song tuyệt kỹ chiêu chiêu thi triển mà ra, sát cơ tứ phía, biến hóa xảo diệu, tốc độ mau lẹ khó mà hình dung.

Nhưng mặc cho Tạ Hiểu Phong dùng bao nhiêu chiêu, xuất kiếm nhanh như thế nào, Đế Thiên An đều hóa giải dể dàng.

Đâm thẳng, vát xiêm, chém dọc, bổ ngang bốn thức cơ bản đơn giản xảo diệu, chuẩn độc chặn hết trùng trùng kiếm chiêu hung hiểm.

Ngay từ đầu đây đả là cuộc chiến không công bằng.

Tạ Hiểu Phong cho dù thiên tư mạnh mẻ thế nào cũng không thể so bì được với Đế Thiên An cả, bất cứ mặc gì hắn đều bỏ xa y.

Từ tốc độ, sức mạnh, phản xạ, kiếm thuật.. Tạ Hiểu Phong chỉ có thể hít khói, hắn làm sao có thể bì được với một kẻ từng lấy một quốc chi lực gom Bách Gia võ học về cho mình, làm sao bì được một kẻ đi qua các thế giới thâu gom vô số kiếm thuật võ công.

Làm sao bì được một kẻ kiếm thuật đả bỏ xa hắn rất nhiều lần, khi mà Đế Thiên An có thể mở ra kiếm vực cho mình, có thể trấn áp giam cầm một vùng không gian, Tạ Hiểu Phong làm sao mà bì cho được.

Vốn đả là một cuộc chiến từ khi bắt đầu đả định sẵn kết quả.

Tạ Hiểu Phong không có nữa điểm phần thắng.

“Keng, keng, keng, Keng!”

Tạ Hiểu Phong đâm ra bốn kiếm, kiếm quang lại hiện kiếm ý dâng trào, xuất kiếm như điện quang một dạng.

Nhưng kết quả lại như cũ, bị Đế Thiên An dùng khí ngưng binh hóa giải.

Tạ Hiểu Phong xuất kiếm liên tục bị hóa giải, hắn không có chán chường tức giận chút nào, ngược lại càng hưng phấn.

Từ chiến thắng Hoa Sơn Kiếm Tông cao thủ, trên giang hồ vang danh Du Long kiếm khách Hoa Thiếu Khôn sau khi, Tạ Hiểu Phong rất ít sản sinh quá tâm tình hưng phấn.

Kiếm khách chỉ có gặp gỡ có thể chạm trán kiếm khách mới có thể hưng phấn, rút kiếm, xuất kiếm, vung kiếm trong nháy mắt, làm liền một mạch, trường kiếm như thiểm điện, kiếm khí như hồng bắn đi.

“ Là chiêu kia” Loan Loan, Hoàng Dung cùng Thượng Quan Tiểu Tiên đồng loạt thoát lên.

Giờ phút này Tạ Hiểu Phong công kích đả không còn dồn dập như trước, hắn xuất ra một chiêu này để cho những kẻ quan chiến lại có thể thấy được.

Một chiêu này là Tạ Hiểu Phong hết thảy kiếm thuật chi tinh hoa, Tạ Hiểu Phong khắc địch chế thắng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người nào có thể phá giải chiêu.

Địa Phá Thiên Kinh, Thiên Địa Câu Phần.

Kiếm vung ra trong nháy mắt cực kỳ chầm chậm, cực kỳ tao nhã, lại như gió tự nhiên, thời khắc này kiếm không có bất kỳ kẽ hở, tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể phá giải lúc này kiếm chiêu.

Nhưng...

Trong sát na thế kiếm lại biến đổi, gió êm dịu trong phút chốc hóa thành cuồng phong mưa bảo, bao phủ thiên địa, phảng phất dường như tận thế giáng lâm.

Thần Kiếm sơn trang, đều bị Tạ Hiểu Phong nhất kiếm khí thế sở bao trùm.

“ Tốt” Đế Thiên An tán thưởng khen một tiếng, tay lại động lên kiếm khí dâng trào tích tụ thành kiếm ảnh ngưng hiện trước người.

Từ lúc ban đầu hắn đả ở cửa trên, giờ phút này một chiêu tinh hoa này cũng không để cho hắn bao nhiêu uy hiếp, bởi hắn tại cái cuồng phong mưa bảo kia nhìn ra được một cái kẻ hở nhỏ xíu.

Rõ ràng nhìn ra trong đó trong lúc đó khe hở, nhưng khi ngươi đưa tay thì, này khe hở đã lắp đầy.

Sát cơ đã như gió bao phủ quanh người Đế Thiên An, kiếm khí như mưa tàn phá y phục hắn, đem lớp y phục cắt đứt đi.

“ Ta nói rồi, giết ngươi nhất kiếm liền đủ”

Lời dứt kiếm ảnh đại thịnh, kiếm khí như hồng bắn nhanh đến cái khe hở mỏng manh đó.

Kiếm ảnh giống như giao long xuất động lướt giữa cơn mưa phong bảo táp, một đường xé nát hủy diệt hết thảy mà đi.

Liên miên tiếng nổ vang lên, kiếm khí đối kiếm khí, kiếm ý đối kiếm ý va chạm.

“ Oanh!!!!”

Loá mắt kiếm quang bên trong, đột nhiên bộc phát ra một thân nổ vang vang lớn.

Một đạo thân ảnh từ kiếm quang trung bạo bắn lui về phía sau.

“ Hiểu Phong” Hai tiếng thất thanh kêu lên.

Một từ Tạ Vương Tôn, một đến từ Mộ Dung Thu Địch.

Thân ảnh văng ra kia không ai khác chính là Tạ Hiểu Phong, giờ này hắn cả người tàn tạ không chịu nổi, y phục đứt rách khắp nơi máu tươi thấm đẫm người, khóe miệng vươn vấn máu tươi.

Mặt khác một bên, Đế Thiên An thần sắc như thường, không có chút nào biến hóa, có chăng là y phục trên người xuất hiện tàn phá bởi kiếm khí của Tạ Hiểu Phong lưu lại.

Giờ phút này thắng thua đả hiện.

Thần Kiếm sơn trang Tam thiếu gia, Kiếm Thần Tạ Hiểu Phong bại trận.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.