Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2186: Một kiếm kinh sợ quần hùng



Đối mặt với kiếm ý trói buộc như núi đè lên, Đế Thiên An vẩy nhẹ cổ tay, thủy kiếm đả chuyển thành băng kiếm giá lạnh ngưng tụ trôi về sau, rơi vào tay Đế Thiên An.

Yến Nam Thiên quỷ thần lui tránh bá đạo kiếm ý, nhất kiếm trảm ra.

Một kiếm này như muốn trảm thiên địa thương khung mà đi.

Đế Thiên An vung vẩy băng kiếm, nói : “ Bản công tử có một kiếm, gọi là Băng Phong Vạn Lý”

Lời dứt, kiếm khí phun trào, kiếm ý mảnh liệt nháy mắt bạo phát như đập nước vở đê mà ra.

Xung quanh người Đế Thiên An kiếm khí như xoáy khí tụ tràn đầy hơi thở giá lạnh lan tỏa khắp nơi, mặt đất dưới chân hắn kết thành băng tinh không ngừng lan rộng đi.

Kiếm khí lạnh giá lan đến đâu đông kết đến đó, nháy mắt xung quanh Đế Thiên An mười trượng đả là một mảnh băng giá, đồng thời không ngừng mở rộng ra.

“Ầm ầm!”

Yến Nam Thiên nhìn trước mắt kiếm thế của mình bị phá, một kiếm mình xuất ra giống như ngược dòng lũ tràn đê mà đi, cuối cùng bị nhấn chìm mai táng trong Băng Phong Vạn Lý.

Mặc kệ cơ thể bị kiếm khí lạnh lẻo tàn phá, cả cơ thể lúc này xung quanh như nhốt vào một tòa hầm băng vạn năm.

Cả một mảnh sân rộng lớn của Mộ Dung Gia giờ phút này đả là một cái sân băng, lạnh lẻo giá bút, băng nguyên bao phủ hết thảy, cây cỏ xung quanh đều bị giá lạnh kết tinh lấy.

Thậm chí phủ đại sảnh bên trong cũng có băng tinh lan vào.

Không ít giang hồ võ lâm công lực yếu ớt đều bị hàn khí cho đả thương.

“ Đây.. đây là..” Mộ Dung Cửu đả kịp nhảy lên mái tường phủ, ánh mắt tràn đầy say mê nhìn quang cảnh trước mặt.

Một mảnh sân rộng lớn kết thành băng nguyên, tại mặt đất lại xuất hiện các đóa hoa tuyết xinh đẹp hiện ra, dưới ánh mặt trời lại không chút nào tan biến, tỏa ra lấp lánh ánh sáng.

Tận mắt nhìn người kia thi triển ra một kiếm này để lòng nhỏ nàng rung động sợ hãi lẫn say mê trước một kiếm này.

“ Một kiếm này thật đẹp” Trương Tinh say mê khen.

Không chỉ nàng mà còn rất nhiều người khác chứng kiến một kiếm này cũng ngây dại mà thán sợ lên.

“Long Đằng Vạn Lý, Nguyệt Tịch Họa Thần, giờ là Băng Phong Vạn Lý một kiếm này thật mỹ thật đẹp, chả trách nhiều người xem công tử xuất kiếm lại muốn học kiếm như vậy” Kiều Phong tay cầm một vò rượu uống dang dở khen.

Yến Nam Thiên trấn định tinh thần mình lại, thân đạp đứng lên một mảnh băng trụ bị chém đoạn, tay nhấc kiếm lại xuất ra có điều lần này động tác cực chậm.

Chậm đến rồi cực hạn, nhưng là ánh mắt của mọi người lại thấy không rõ trong đó biến hóa, có lẽ, một kiếm này căn bản cũng không có biến hóa.

“ Yễn mỗ cũng có một kiếm, mời công tử thưởng chi”

Từng chữ phun ra thanh âm chấn động, Thần Kiếm Quyết mạnh mẻ nhất kiếm chém ra hư không.

Xuất kiếm lại chậm vô cùng, nhưng là kiếm ra lại như điện giật lôi minh, khí thế còn bá đạo tuyệt luân, hủy diệt hết thảy đè bẹp hết thảy mọi thứ.

Kiếm đi phá sạch hết thảy băng tinh tồn đọng ở khu vực, cày xới vở nát hết thảy.

Một kiếm này, đã là nhanh chậm tùy tâm, hư thực tâm niệm giao nhau nhất kiếm.

Tâm ý gì đến, kiếm ý gì đến.

Kiếm thế đẩy tới tột đỉnh chi thịnh, kiếm ý không thể cản phá diệt tận hết thảy, phá hủy hết thảy cường địch xuất ra.

“ Mạnh quá” Hoàng Dung, Loan Loan, Mộ Dung Thu Địch cùng đám người đồng loạt thốt lên.

Bọn họ tuy cách xa nhưng cổ kiếm thế bá đạo đáng sợ kia như xông phá vân tiêu, không gì có thể cản được để tinh thần bọn họ cảm nhiễm.

Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “ Kiếm khởi”

“ Ong ong ong!”

Không khí hiện ra tầng một gợn sóng, chỉ thấy nguyên bản các đóa hoa tuyết bắt đầu nở rộ, từ bên trong lại bắn ra vô số tiểu kiếm nhỏ bay lên trên không gian.

“ Kiếm đi”

Vô số mủi nhỏ băng kiếm như mưa trút đến Yến Nam Thiên, cùng với một kiếm bá đạo tuyệt luân của y nghênh chiến.

Liên miên sấm nổ vang lên không dứt, kình khí không ngừng lan tỏa ra.

Giờ phút này, mặc kệ là ai đều không cách nào nở nhắm mắt lại, bọn họ sợ bỏ qua một cảnh này, ai cũng căng con mắt lên mà nhìn ngắm.

Chừng tầm ba phút qua đi, thanh âm đều lặng yên.

Một màn sương khói lạnh lẻo như mây mù hiện ra che khuất tầm mắt bao bọc lấy hai người Đế Thiên An cùng Yến Nam Thiên, cho đến khi một cơn gió thổi tan đi màn sương bao phủ, chiếc cục cũng hiện ra.

Yến Nam Thiên cả người nằm trên mặt đất, máu tươi đổ ra tay chân lạnh cọng, trên cơ thể vô số vết chém, còn xung quanh băng tinh vươn vấn khắp nơi.

Đế Thiên An vân khinh phong đạm giống như trước lúc đại chiến, không một chút sức mẻ mà đứng.

“ Đại ca!!!” Giang Phong phá vở đi thanh âm đại sảnh bên trong, nâng lên khinh công tung người mà ra, đạp lên băng tinh lạnh lẻo vận lên công lực chống lại hàn khí xâm nhập, hướng về Yến Nam Thiên.

“ Một kiếm cuối của ngươi không tồi, ta tha cho ngươi một mạng, khi nào luyện thành Giá Y Thần Công rồi đến tìm ta” Đế Thiên An nhàn nhạt nói.

“ Đa tạ” Giang Phong nhìn cơ thể Yến Nam Phi thương tích đầy người, hơi thở mong manh nhưng chưa phải là nguy kịch, lại nghe Đế Thiên An nói liền vội vả mang lấy đại cả kết nghĩa của mình thoát ly khỏi hầm băng này.

Đế Thiên An lạnh nhạt nói : “ còn kẻ nào muốn trừ ma, ra đây hết, lên một lượt ta giết một lần đở tốn công.”

Đám người bên trong bị thanh âm đầy cuồng ngạo lẫn khinh thường kia mà lòng sinh ra sợ hãi xấu hổ.

Tận mắt nhìn thấy một kiếm của y xuất ra đem đóng băng một mảnh sân rộng lớn, chỉ một chiêu thần quỷ bá đạo kia bọn họ còn sinh ra tâm tư khiêu chiến ư.

Gả kiếm khách Yến Nam Phi mạnh mẻ đến đáng sợ, y tuy danh tiếng nhỏ nhưng ngồi ở đây có mấy người có thể cùng y là địch chứ. Cuối cùng bại trận, mà người kia còn lưu thủ.

Đáng sợ là kẻ này không chỉ mỗi kiếm thuật, còn nhiều môn võ công bá đạo khác, lên chẳng phải không phải là tìm đường chết ư.

Nhất thời đám người nhìn ta ta nhìn người, ai cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn xông ra cả.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới