Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2250: Cuồng nhân Bạch Tự Tại



Huyết Đao lão tổ hung danh một cỏi, chết dưới tay y không ít cao thủ tiền bối võ lâm, ấy vậy mà dưới nử tử ngoại vực kia chết không thể chết hơn.

Cũng làm khiếp đảm chùn chân không ít người, nhất thời chưa có người nào lại tiếp tục lên đài.

Đám người ở đây ai cũng rục rịch tâm tư với hai món trọng bảo của Đế Thiên An, khi đến đều mang theo tinh anh. Đều có tâm tư tính kế lẫn nhau, chờ cho Đế Thiên An tiêu hao lực lượng thì nhảy lên cướp chiến.

Song bọn họ cũng không ngờ Đế Thiên An lại không ra mặt, để cho người khác lên lôi đài, mà ả nữ nhân kia võ công cũng trấn áp không ít người, để cho rất nhiều kẻ tâm tư bị phá sản.

“ Còn kẻ nào nữa, bọn các ngươi hết người rồi ư?” Dimaria lớn tiếng : “ một người không được vậy nhiều người..”

Lời nàng còn chưa dứt, từ một phương xa một cái thân ảnh đạp khinh công lướt đến lôi đài, thanh âm to rõ cắt ngang : “ Lôi đài này tốt lắm, Đế Thiên An là tên oắt con nào”

Khinh công siêu tuyệt, chỉ mấy hơi thở đả đuổi đến lôi đài, rồi xuất hiện trên lôi đài phía trên, là một cái lão già.

“ Là Uy Đức tiên sinh”

“ Bạch Tự Tại cái lảo cuồng đồ đó”

“ Hay quá, là Bạch Tự Tại tiền bối”

“ Uy Đức tiên sinh là Uy Đức tiên sinh!”

Người đến là Bạch Tự Tại chưởng môn của phải Tuyết Sơn tại Lăng Tiêu thành đất Tây Vực, cùng với phái Côn Lôn tề danh.

Bạch Tự Tại cười một trận điên cuồng rồi lớn tiếng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, đợi lảo chém chết thằng lỏi con Đế Thiên An, hết thảy mọi người trong võ lâm đều nên chuyển qua học võ công của phái Tuyết Sơn, còn bất luận môn phái nào khác nên hủy bỏ hết đi. Mọi người có nghe rõ không? “

“Dưới gầm trời này, nói về hàng quan chức thì hoàng đế là chí tôn, nói về kẻ đọc sách thì thánh Khổng Phu Tử là chí tôn, còn nói về đao kiếm quyền cước thì mỗ đây tức Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại là bậc chí tôn. Kẻ nào không phục, ta sẽ chặt rụng đầu nó xuống.”
Lời nói tràn đầy cuồng ngạo hoàn toàn không xem ai vào mắt từ Bạch Tự Tại vang vọng khắp cả lôi đài, thanh âm truyền vào tai đám người.

Lời tuy cuồng ngạo nhưng Bạch Tự Tại có vốn liếng để nói, Bạch Tự Tại là chưởng môn phái Tuyết Sơn cũng là thiên hạ Thập Đại Tông Sư tề danh với Võ Đang Trương Tam Phong, Tán Nhân Ninh Đạo Kỳ, Thiên Đao Tống Khuyết, Võ Tôn Tất Huyền, Dịch Kiếm Phó Thải Lâm.. đám người.

Cái tính ngông cuồng tự đại của Bạch Tự Tại đã có từ lâu. Bạch Tự Tại tự cho võ công mình là thiên hạ đệ nhất.

Ai nói tới võ công các phái Thiếu Lâm, Võ Ðang nổi danh nhưng y đều cho là không đúng, họ chỉ có hư danh không đáng kể, tính ngông cuồng tự đại của lão càng ngày càng tệ.

Y không chỉ coi mình là người võ công cao cường nhất đương thời, mà còn bắt các đệ tử bản môn hễ gặp y đều phải tung hô : “Chưởng môn nhân phái Tuyết Sơn, Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại là đại anh hùng, đại hào kiệt, đại hiệp sĩ, đại tông sư đệ nhất kiếm pháp, đệ nhất quyền cước, đệ nhất nội công, đệ nhất ám khí xưa nay?”

Ai không tung hô, y giết luôn; ai tung hô không đúng thế, y giết luôn; ai có ánh mắt không bình thường, y sẽ trừng phạt, nhẹ nhất là đánh cho gãy tay, què chân! Đối phó với lão già nổi điên này, các đệ tử môn hạ không còn cách nào khác.

“ Càn rở” Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, Thiên Sơn Đồng Mỗ Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy cùng đám nữ bên cạnh sắc mặt bất thiện quát lớn một tiếng, hiển nhiên Bạch Tự Tại không xem bọn họ lẫn Đế Thiên An vào mắt, làm sao mà không giận.

“Thì ra là một tên to muồm” Dimaria cười nói

Bạch Tự Tại nghe được động nộ : “ oắt con muốn chết”

Bạch Tự Tại thân là Đại Tông Sư thực lực, nhiều năm đến nay ngông cuồng tự đại, tại Lăng Tiêu thành làm vua một cõi, những cái kia Tuyết Sơn phái môn nhân lại không dám ngỗ nghịch hắn mảy may.

Giờ phút này nghe được tiểu nử tử mắng hắn làm sao mà chịu được, thân hình bỗng nhiên vọt tới trước, tay phải phía trên ngưng tụ ra bá đạo mãnh liệt công lực, trực tiếp hướng phía Dimaria thiên linh cảm giác chụp lại.

Vừa ra tay, chính là đoạt mệnh sát chiêu.

Hắn nhanh nhưng Dimaria càng nhanh hơn tay trái tụ quyền, huơ ra.

“ Phanh!!!”

Kình khí tản phát ra ngoài, nhấc lên một cơn gió nhỏ.

Bạch Tự Tại biến sắc, cả người bị trượt dài trên mặt đất ước chừng hai mươi mét, cánh tay hắn muốn chụp lên người Dimaria giờ này đang khẻ run rẩy.

Dimaria lại dịch chuyển, nháy mắt đả hiện ra phía sau Bạch Tự Tại, một cước lại đá ra, cước kình bá đạo tản phát.

“ Phanh!!”

Bạch Tự Tại lại bị trượt về sau một đoạn dài.

“Chưởng môn nhân phái Tuyết Sơn, Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại là đại anh hùng, đại hào kiệt, đại hiệp sĩ, đại tông sư đệ nhất kiếm pháp, đệ nhất quyền cước, đệ nhất nội công, đệ nhất ám khí. ”

Loan Loan một bên cất lời châm chọc nói tiếp : “ thật là không biết xấu hổ mà”

“ Đồ mặt dày” Tứ Kiếm bồi tiếp.

Vu Hành Vân tiếp lời : “ đúng là tự đại ngông cuồng”

Bạch Tự Tại nghe giễu cợt nội tâm xấu hổ lẫn lửa giận bốc lên, hắn vạn lần không nghỉ đến tiểu cô nương phía trước công lực lại đáng sợ như vậy, quyền cước vừa rồi tung ra lại đem hắn bức lui.

Nhưng hắn không có thời gian mà bận tâm những vấn đề này, bởi nữ tử kia lại đến.

“ Ầm”

Song chưởng chạm vào nhau, tại lại một tiếng ầm ầm nổ vang âm thanh bên trong, Bạch Tự Tại thân thể trực tiếp bị Dimaria đánh cho bay ngược về sau.

Đợi cho Bạch Tự Tại thân hình dừng lại, cánh tay đối chưởng run rẩy, ánh mắt nhìn về Dimaria mà chấn kinh.

Bạch Tự Tại từ nhỏ đã gặp cơ duyên may mắn, được uống linh dược nên nội lực tiến bộ khác thường, ngang với người bình thường luyện năm sáu chục năm.

Kể ra thì nội lực phái Tuyết Sơn không có chi kỳ lạ, nhưng Bạch Tự Tại đi đường tắt nên nội lực của lão còn cao hơn cả những tay cao thủ phái Thiếu Lâm hay Võ Đang, Không Động...

Hiển nhiên là thứ linh đan diệu dược này không phải là vật dễ tìm, chỉ ngẫu nhiên mà gặp chứ không phải cầu mà được. Vì thế nội lực Bạch Tự Tại thâm hậu lại là người tự cao hiếu thắng, chẳng bao giờ nói cho đệ tử hiểu về sở đoản của bản môn. Còn bọn đệ tử đóng cửa ở trong thành Lăng Tiêu đã tưởng mình giỏi nhất thiên hạ, cứ cho rằng nội ngoại công của bản phái đã đạt tới mức đứng đầu võ lâm hiện nay.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.