Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2383: Thiên vẫn lạc



Nhìn cột hắc ám lao đến, không gian xung quanh mình trở nên tù túng, như những cánh tay vô hình đem cơ thể hắn giữ chặt, Đế Thiên An nhếch môi cười.

“ Vô Tận Hỏa Vực!!”

Con mắt thứ 3 của Đế Thiên An, Nguyệt Chi Nhãn phát ra rực rở quang mang, tại vòng tròn kim sắc bên trên, các đốm hỏa diễm không ngừng sáng lên rồi tiêu thất.

Trong cái sát na, lấy Đế Thiên An thân thể làm trung tâm, biển lửa rực rở khuếch tán ra bốn phía của Hắc Tường.

“ Hả!!!” Thiên nâng Huyết Mâu đâm đến nhìn một màn này cũng giật mình, hắn có thể cảm nhận được uy hiếp chí mạng truyền lại từ biển lửa kia.

“ Xèo xèo!!”

Tiếng cháy khét không ngừng hiện lên khi biển lửa rực rở lan tràn cùng với Hắc Tường va chạm cùng nhau.

“ Đây là!!” Thiên giật mình kinh hãi khi phát giác được, bên trong biển lửa không chỉ có mỗi hỏa diễm, mà còn băng lạnh, độc khí, sinh cơ, lôi điện… rất nhiều loại bất đồng lực lượng lại có trong đó.

Bất lợi nhất đó là lực lượng của hắn không cách nào áp chế được biển lửa, ngược lại đang bị tiêu thất và cắn nuốt đi. Sức nóng kinh người để cho nhục thể hắn kiêng kỵ, và cả linh hồn đau nhứt không ngừng khi biển lửa kia hiện ra.

“Cái gì!!!” Thiên biến sắc, gương mặt hốt hoảng khi giờ phút này lại phát hiện ra cơ thể bên trong, lại xuất hiện hai ngọn hỏa diễm vô hình, quỷ dị lại thiêu đốt cơ thể hắn.

“ Vô ích thôi! Lĩnh vực của ngươi hoàn toàn không là gì trước Vô Tận Hỏa Vực của Bản Đế” Đế Thiên An cười nói, khống chế lĩnh vực của mình bành trướng, thúc dục Đế Viêm tâm hỏa cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm tâm hỏa từ bên trong cơ thể Thiên đả thương hắn.

“ Không! Ta không tin!!!” Thiên quát lên, dùng thần lực trong người áp chế khu trục đi hai ngọn hỏa diễm này.

“Ầm!!”

Hai ngọn hỏa diễm dưới Thiên thu lấy lực lượng bên ngoài giúp hắn tống xuất đi hai ngọn hỏa diễm đang thiêu đốt, nhưng cũng vì thế mà biển lửa rực rở trong lúc Thiên phân thần mà bành trướng mãnh liệt hơn.

“ Phanh!! Phanh!!”

Biển lửa ập đến, không ngừng cùng Hắc Tường va chạm, phát ra tiếng nổ không dứt.

“ Không xong! Những hỏa diễm này lợi hại quá” Thiên biến sắc, khi nhiệt độ tản ra mỗi lúc một lên cao, càng kéo dài với hắn càng thêm bất lợi.

Nếu chỉ là một loại lực lượng hắn còn có thể tự tin chống đở, nhưng biển lửa này quá lợi hại, có tịnh hóa, có cắn nuốt,có lôi điện, có âm hàn.. Hắc Tường của hắn tuy có lực cắn nuốt nhưng đứng trước hỏa diễm biển lửa kia lực cắn nuốt lại không thể bằng.

“ Lực lượng của ngươi, rồi cũng trở thành của Bản Đế, Thiên, ngươi có thể đi chết được rồi!!” Đế Thiên An cười nói thúc dục linh hồn lực lượng công kích.

“Oanh!!!”

Thiên phun ra một ngụm máu, bị hất văng bay lùi về sau.

“Có quà cho ngươi đấy!” Đế Thiên An cười nói.

Chỉ thấy trong biển lửa vô số hỏa thể không ngừng phóng xuất về vị trí của Thiên mà chiến đấu, đều là hỏa phân thân của hắn.

Thiên bị chấn lùi, vội lấy lại thăng bằng nâng Huyết Mâu dùng độc nhất tay còn lại công kích lên các hỏa phân thân lao đến.

Mà nhân cơ hội này Đế Thiên An bản thể lại khống chế hỏa diễm lan rộng hơn, tay lại bắt ấn quyết, hỏa diễm rực rở sôi trào rồi bắn lên vô số hỏa chỉ, tụ thành một cái lồng giam khổng lồ vây nhốt lấy Thiên.

Thiên cho dù dũng mãnh thế nào cũng chỉ là một thân ảnh, hơn nữa hắn còn là một kẻ tàn phế, chỉ còn lại một tay cùng Huyết Mâu, mà kẻ địch của hắn bây giờ ngoài trừ vô số hỏa phân thân ra, còn phải đối mặt với sát thương đáng sợ của biển lửa rực rở.

Độc khí, tịnh hóa, thôn phệ, hàn băng.. chỉ cần nhiễm một cái cũng khiến hắn thực lực suy giảm, hơn nữa nguyên thần của hắn không ngừng bị đả thương khi trong biển lửa này giao tranh.

Lực lượng không ngừng bị sói mòn đi trong chiến đấu.

“ Hỗn đãn!!” Thiên phẫn nộ quát nhìn cái lồng hỏa diễm không ngừng co lại, nhưng hắn có thể làm gì, hắn bây giờ chỉ có thể dùng sức lực của mình đánh nát những hỏa thể kia.

“ Phốc phốc!!”

“ Xèo xèo!”

Chỉ một mình, kẻ địch lại vô số, càng chiến đấu trên cơ thể đả xuất hiện càng nhiều vết thương, thực lực của Thiên không ngừng giảm xuống.

Vô Sắc Giới Thần Lực phân tán khắp nơi bị biển lửa cản trở, cũng không thể tự do điều khiển như trước, lực lượng hắn bị chia nhỏ từng bước bị thôn phệ.

“ Ào ào ào!!”

Khi lồng hỏa diễm co lại chỉ còn hơn trăm mét, xung quanh là biển lửa bao phủ, Đế Thiên An chỉ việc huy động biển lửa đồ về vị trí của Thiên.

Hỏa phân thân không một chút cản trở, tại biển lửa chính là địa lợi lực lượng được tăng phúc, và không ngừng lấy lực lượng trong đó, thi nhau nhảy lên công kích Thiên.

“ Ầm!!!”

Thiên cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể gồng mình cản lại công kích, nhưng có thể cản được các phân thân, nhưng đối mặt với cơn sóng lửa ập đến, hắn vô pháp, chỉ có thể cam chịu bị hỏa diễm nhấn chìm.

“ Bại! bại rồi! không ngờ có một ngày ta bị đánh bại!” Thiên tràn đầy không cam lòng, đôi mắt có chút mê man, lẩm bẩm.

Hắn đả không thể xoay xở, lực lượng của hắn không ngừng yếu đi, đến cả nguyên thần cũng bị suy yếu, nhục thể của hắn không ngừng bị hủy hoại trong biển lửa.

Ngoại giới bên ngoài, chiến đấu giữa hai phe đã tạm dừng, ai cũng ngước đầu nhìn về trên bầu trời, kể từ lúc Thiên thi triển Bạch Tường giữa hai phe đều ngầm đồng ý đình chiến, chờ đợi kết quả của cuộc chiến giữa Thiên và Đế Thiên An.

Giờ phút này hắc sắc quả cầu bao phủ lên bầu trời đang bị hỏa diễm rực rở từng bước thôn phệ. Một màn này rơi vào mắt Minh tộc thì ai nấy đều vui mừng hò reo, bởi hỏa diễm kia đại diện cho Đế Thiên An.

Còn phe Thần tộc thì một mảnh tro tàn, thần sắc ai nấy cũng hoang mang, cứ mỗi lúc hắc sắc quả cầu bị yếu đi một ít, chẳng khác nào là nhát đao hung hăn chém lên lòng bọn họ.

Cho đến khi toàn bộ hắc cầu bị thôn phệ, nhường chổ cho một màu rực rở, nóng bóng hừng hực hỏa diễm, từ bên trong quả cầu lửa một cái thân ảnh bước ra, nhìn cái thân ảnh đó toàn bộ chiến sĩ Thần tộc đả không còn chiến ý.

“ Thiên!! Không thể nào!!”

“ Thiên chết rồi!!”

“ Chúng ta làm sao đây!!”

“ Sẽ chết! bị lũ man rợ kia giết!!”

“ Không là giả! Thiên làm sao chết được!!”

“ Thiên! Bị giết rồi!!”

“ Hu hu! Thiên chết rồi! Thần tộc sẽ bị diệt vong!!”

“ Tử chiến! báo thù cho Thiên!”

Chứng kiến cái thân ảnh không còn nhận ra được, nhưng thanh Huyết Mâu đâm xuyên qua thân thể kia, khiến cho chúng Thần tộc thành viên sững sờ ngơ ngác, sau đó là một hồi thanh âm cất lên, có hoảng sợ có không tin có bất lưc cũng có mê man…

Thiên là thủy tổ của tộc Thần, là định hải thần châm là cọng rơm cứu mạng cho tộc Thần, giờ phút này y chết, toàn bộ tín ngưỡng của Thần tộc như gỗ mục sụp đổ đi.

“ Hay quá!!!!”

“ Thiên chết rồi!!”

“ Viễn Cỗ Thần duy nhất đả chết rồi!!”

“ Cuối cùng cũng chết rồi! Thiên ngươi chết rồi!!”

“ Đại Nguyên Soái, Thiết Huyết Vô Song, Tử Vong Nhãn Thần, Cùng Hung Cực Ác các ngươi thấy không! Thiên chết rồi!!”

“ Các huynh đệ ! Thiên đả chết rồi!!”

“ Thiên tên khốn! Ngươi cuối cùng cũng chết rồi!! Ha ha ha ha!!”

“ Chúng ta thắng rồi!!”

“ Yaaaaa!!”

“ Thủy tổ! Thiên đả chết rồi!!”

Trái ngược với Thần tộc, liên quân phản Thần ngẩn ra một hồi liền không kìm được vui sướng mà hò reo khi thấy Thiên chết trận.

Kẻ thù 10 vạn năm, một tay tống tiễn Minh tộc xuống Địa Ngục nô dịch các tộc khác, thiết lập Thần tộc tuyệt đối quyền thống trị 10 vạn năm dài, từ nay đả không còn trên thế gian.

“ Thiên! Chết rồi!!” Thần Nhãn giờ phút này cũng sững sờ khi chứng kiến thân ảnh trên bầu trời kia, hắn bây giờ đả không còn như trước kia thong dong tự tin, một bộ trời có sập xuống cũng không hề hấn gì.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới