Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2456: Diệu Dục am An Diệu Y



Diệp Phàm chân trước vừa đi vào Thánh thành, liền sau đó không lâu hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ trên không đáp xuống, làm cho toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong Thánh thành phong vân khắp chốn.

Yêu tộc Thánh Nhân mang theo một cái bé gái nhân loại đi tới Thánh thành, tin tức này được truyền ra rất nhanh, khiến cho cả thành sôi trào.

Khi vừa đặt chân đến, lập tức các đại nhân vật trong Thánh Thành thi nhau tìm đến, mời hắn đến để tận tình chiêu đãi. Bất quá Đế Thiên An trực tiếp từ chối, chọn một cái khu vực trong Thánh thành mà dừng chân.

Đêm tối buông xuống, Thần thành bên trong một cái thoáng đáng bờ hồ, một cái lơ lửng lầu đình trôi nổi ở mặt nước, tản ra vô số hào quang lẫn đạo vận.

Lúc này, bên hồ có vô số thân ảnh tìm đến, đều là các tu sĩ.

Bỗng nhiên một con thuyền ngọc cắt ngang phía chân trời, đi vào trên không trung của hồ lớn. Mây khói lượn lờ, sương mù bao phủ, rất nhiều điểm sáng lóe lên, mờ ảo mà thánh khiết.

Những tiếng nhạc tuyệt mỹ, uyển chuyển sâu kín, phiêu đàng vang lên, khiến người ta như mê như say, giống như tiếng nhạc từ trên chín tầng trời, động lòng người vô cùng, gột rửa tâm linh người khác.

“Truyền nhân của Diệu Dục Am tới rồi.”

“An Diệu Y, nhất định là nàng. Sớm đã nhe nói nữ đệ tử của Diệu Dục Am sắp xuất thế, không nghĩ tới nàng cũng chạy đến nơi này.”

“ Sao lại không đến chứ, Yêu tộc Thánh Nhân đồng ý để cho thế hệ trẻ vào thế giới mình tìm kiếm cơ duyên, đây chính là chuyện tốt trên trời rơi xuống”

“ Ai mà không biết vị này đối với mỹ nhân châm chước! ”

“ Không thấy Thủy Nguyệt Tiểu Trúc hiến vũ một màn liền được Thánh Nhân trọng thưởng cho ư? Diệu Dục Am làm sao không gấp”

“Đây nhất định là An Diệu Y. Ta đã nghe nói từ sớm là dung mạo của nàng vô song, khó thấy tại Đông Hoang, là một vị giai nhân tuyệt đẹp, đáng tiếc là lại sinh ra ở môn phái này, đúng là minh châu trong bùn mà.”

Thuyền ngọc có năm màu bảy sắc, phía trên có một nữ tử đang đứng, y phục toàn thân trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, biểu lộ hoàn toàn vẻ đẹp hoàn mỹ động lòng người của nàng.

Hầu hết mọi người ven hồ đều là tu sĩ, thị lực tất nhiên là rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nữ tử này.

Nàng giống như minh châu tỏa sáng, xuất trần và tú lệ vô cùng, vẻ đẹp như ẩn hiện, ngọc cốt trời sinh, dung nhan gần như hoàn mỹ, không tìm ra chút tì vết.

“Không ngờ An Diệu Y lại xuất thế. Nữ nhân xinh đẹp nhất Đông Hoang lại tới Thánh thành, quả nhiên lực hấp dẫn của Thánh Nhân đúng là lớn.” lầu đình cổ ngọc trong, một cái thanh niên nhỏ giọng hướng Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm nghe bên cạnh bằng hữu mình quen biết trong lúc hắn gây náo loạn từ Nam Vực đến Bắc Vực, đem mắt quan sát cũng chấn động từ tận đáy lòng. Nữ tử tên An Diệu Y này quả thực cực kỳ xinh đẹp, có thể so sánh với Nhan Như Ngọc, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả.

Nàng tuy vậy có vẻ trẻ mới mười tám mười chín tuổi, thân thể nhỏ nhắn mềm mại giống như tiên ngọc được tạc tỉ mỉ mà thành, da thịt như tuyết, giống như mang theo sương lạnh.

Nếu nói ở đây có thể cùng An Diệu Y so sánh, đó là một cái Thánh Nữ ngồi tại bàn sập trong lầu đình, cả người bao phủ trong sương tím, khí tức hòa hợp với nơi này.

“Một mạch của bọn họ ngoài những chuyện bí mật ra thì thật sự không kém so với Thánh địa bao nhiêu đâu. Công pháp rất quỷ dị, khó lòng phòng bị lắm.” Lý Hắc Thủy hướng Diệp Phàm giải đáp, hắn có thể được đặc cách đi vào nơi này là nhờ vị huynh đệ của mình, cho nên đối với vị gây sóng gió Đông Hoang không rõ về Diệu Dục Am là nơi nào, giải thích

Diệp Phàm hứng thú hỏi : “Bọn họ rốt cục tu luyện công pháp gì? Chẳng lẽ có thể so với cổ kinh sao?”

“Năm đó bọn họ có cổ pháp đạo gia song tu. Vừa rồi ta mới biết là một ngàn năm trước bọn họ đã có được một bộ tâm pháp khác, nghe nói là bí điển phật giáo ở Tây Mạc. Hiện giờ Phật đạo song tu đã bị bọn họ suy diễn tới một cảnh giới hoàn toàn thần diệu rồi.” Lý Hắc Thủy nhỏ giọng giải thích

“Song tu... Thật đấy à?” Diệp Phàm tuy rằng có nghe nói tới nhưng không tin là có pháp môn tu luyện như vậy.

“Trong chốc lát nữa ngươi sẽ biết.” Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói.

“Phật giáo...” Diệp Phàm sờ sờ cằm, không nói gì thêm nữa.

Bỗng nhiên tiếng đàn sáo đồng thời vang lên, tiếng ca tuyệt vời vang vọng khắp bầu trời đêm, động tới tâm linh của mọi người.

“Tiểu nữ An Diệu Y hay tin Thánh Nhân hạ xuống Thánh thành, cả gan muốn hiến vũ cầu kiến”

Tiếng nói như tiếng trời truyền tới. An Diệu Y rốt cục xuất hiện. Nàng giống như tiên tử trên cung quảng, kỳ ảo xuất trần dưới ánh trăng, áo trăng phất phơ, bay về phía lầu đình tản mát ra đạp vận kia, quỳ bái.

An Diệu Y cái tên này tại Đông Hoang nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nàng được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, cũng là am chủ tương lai của Diệu Dục Am, tiếng tăm truyền khắp thiên hạ.

Diệu Dục Am có thanh danh thực sự không tốt, sở dĩ như vậy, là vì có liên quan tới việc tu luyện của bọn họ.

Tuy nhiên phong thái tuyệt thế của An Diệu Y lại không hề nhiễm chút bụi trần, tươi đẹp mà lạnh lùng, toàn thân như băng ngọc, thoạt nhìn vô cùng xuất trần và thánh khiết. Đây là một loại cảm giác tương phản mãnh liệt. Không ít người đều đoán rằng nàng là một vưu vật tuyệt vời, giống như nước mùa xuân hóa thành nhưng không ngờ lại băng cơ ngọc cốt thế này.

Song vì Diệu Dục Am tu luyện cuối cùng là Ngọc Liên nhiễm bụi trần, không có khả năng mãi vẫn xuất trần mà cuối cùng phải rơi vào nơi phong nguyệt.

“Có thể” Đế Thiên An nhẹ phất tay đem An Diệu Y nâng lên, đạo vận vây kín lầu đình mở ra một lối đi.

Nhìn thấy An Diệu Y có thể được Thánh Nhân triệu kiến như vậy, không ít tu sĩ hâm mộ không ngớt, nhất là đám nữ tu sĩ ghen ghét lẫn đố kỵ không thôi.

“ Sưu! Sưu! Sưu”

Chỉ thấy, chín cái nữ nhân từ trận doanh Diệu Dục Am nhảy ra bờ hồ, chín nữ nhân nhanh nhẹn ca múa, dưới đêm trăng như tiên nữ giáng trần, kỹ thuật uyển chuyển, mê hoặc lòng người, thướt tha phụ trợ cho An Diệu Y.

Cho đến khi An Diệu Y uyển chuyển đi vào bên trong lầu đình, chín cái nữ nhân không có rời đi, mà bắt đầu phối hợp nhau tạo thành một khúc nhạc, đêm nay bọn họ chỉ có một cái nhiệm vụ, đó là cam tâm làm nền cho An Diệu Y.

Những tiếng nhạc tuyệt mỹ, uyển chuyển sâu kín, phiêu đàng vang lên, khiến người ta như mê như say, giống như tiếng nhạc từ trên chín tầng trời, động lòng người vô cùng, gột rửa tâm linh người khác, tại lầu đình không ngừng nhấc lên.

Đình ngọc trung tâm, An Diệu Y ngay khi bước vào nhìn thấy nam tử bắt mắt cùng bé gái đang ngồi trên một cái Long Tọa xa hoa, tràn đầy huyền bí đạo vận, khẽ thi lễ sau đó huy múa.

Y phục toàn thân trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, biểu lộ hoàn toàn vẻ đẹp hoàn mỹ động lòng người của nàng.

Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ điểm, đánh ra nhiều điểm thần quang, kích thích dây dàn, phát ra tiên âm. Kỹ thuật của nàng tuyệt trần khiến người ta như đang chứng kiến thần nữ hạ giới, mà tiếng đàn lại như tiên nhạc, lòng người không thể tự kiềm chế!

Nàng bay múa ở giữa vầng trăng, còn cách không đánh lên tiên âm như vậy khiến người ta kinh thán, say mê không thôi.

Bỗng nhiên, tiếng đàn ở bên ngoài lầu đình bỗng ngừng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh.

“Tằng ưu đa diệu tổn đạo hành

Nhập sơn hựu khủng hàn sư tình

Thế gian an đắc song toàn pháp

Bất phụ vô danh bất phụ khanh.

An Diệu Y cất lên tiếng hát, diệu âm động tứ phương.

Tiếng đàn chấm dứt, điệu múa dừng lại, lời ca trôi qua, cả thiên địa là một mảnh yên lặng, nữ tử đứng yên, rất lâu sau, đám tu sĩ ở gần bờ hồ theo dõi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Âm thanh tự nhiên phiêu động giữa trời đêm. An Diệu Y với mái tóc đen láy bay múa, linh hoạt, kỳ ảo tuyệt trần, thần tú nội uẩn, ngọc cốt thiên sinh, tiên tư vô song.

Tất cả mọi người ngẩn ra, "diệu" nhất định là chỉ đủ loại diệu dục, "vô danh" là chỉ đại đạo, "khanh" đúng là kính xưng với người. Ý tứ câu này rất rõ ràng.- Thế gian an đắc song toàn pháp?!

Thanh âm của An Diệu Y lay động nhân tâm.Nàng lại nói ra những lời như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng muốn rời Diệu Dục Am mà đi, nhập sơn ẩn thế, thoát khỏi phiến ô uế Diệu Dục Am này?

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.