Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2469: Ngộ Đạo Trà



Bất Tử Sơn nơi, trên một ngọn núi thấp, tuy rằng không cao nhưng vô cùng nguy nga hùng vĩ, khí thế to lớn.

Nơi đây mỗi một ngọn núi đen đều là vua là hoàng trong núi, khiến người kính sợ, không kìm nổi muốn quỳ bái.

Khắp nơi có rất nhiều ngọn núi màu đen, đứng trên ngọn núi thấp này cũng không thể nhìn ra rất xa. Chung quanh xanh um nhưng rất im lặng.

Sâu trong Bất Tử Sơn, có một gốc cổ thụ, mọc đầy lá màu sắc vàng, đỏ, trắng... hào quang lưu động. Thân cây cứng cáp như rồng, thân cây tỏa ra khí cơ độc nhất vô nhị của nó. Dường như có vô tận đại đạo đang lưu động, tràn ngập lực lượng thần bí.

“Không hổ là Bất Tử Thần Thụ danh truyền muôn đời, có thể trợ giúp tu sĩ ngộ đạo, là thánh vật quán thế.” Đại hắc cẩu mừng rỡ nói, hai mắt nó sáng xanh lòe lòe.

“ Công tử, người càng làm Tử Nguyệt hiếu kỳ tò mò! Công tử, bên trong Bất Tử Sơn có gì vậy?” Cơ Tử Nguyệt đi phía sau, đem tay nhỏ bắt lấy tay Đế Thiên An nủng nịu một tràng dò hỏi.

Tổ tiên của nàng Hư Không Đại Đế từng lấy ngọc đá cùng tan đi vào nơi này, từng giết một kẻ có tu vị không kém. Sau đó Hư Không Đại Đế trở về Cơ gia, rồi không xuất hiện trên đời nữa. Mọi người không biết đã xảy ra cái gì, rất nhiều người đều hoài nghi, ở trên người hắn đã xảy ra điềm xấu.

Mà Đế Thiên An không chỉ thần thông mở xuyên không gian đi đến Bất Tử Sơn, còn không chút hề hấn gì đi trong nơi này. Để cho Cơ Tử Nguyệt hiếu kỳ vô cùng, đồng thời trong lòng tin tưởng phần nào Hắc Hoàng nói, y có thể là cường giả nơi này đi ra.

Y có thể tự tin đi vào, nói rõ y có tự tin đi ra. Cho nên Cơ Tử Nguyệt muốn cược, mạo hiểm đi theo y vào Cấm Địa Sinh Mệnh một trong.

“ Một đám kéo dài hơi tàn mà thôi!” Đế Thiên An chậm đi rồi nói.

Nghe được đám người rung động, quả nhiên Đế Thiên An đối với Bất Tử Sơn biết rõ.

“ Kéo dài hơi tàn, tiền bối, ý của người bên trong Bất Tử Sơn còn có cường giả trong đó ư?” An Diệu Y tiếp lời.

Đế Thiên An gật đầu : “ cảnh giới quá thấp, biết nhiều cũng không tốt!”

Nói đến đây đám người cũng không truy tiếp, thành thật đi theo sau, chỉ cần đi cùng y lấy được cơ duyên là được rồi, để ý mấy thứ này làm gì chứ.

“ Tiểu tử! tên Yêu Thánh này tà môn quá! Y lại nhìn ra được Đại Đế trận văn, lại không một chút sai lầm nào. Đám sinh vật trong nơi này đều không thấy đâu” Hắc Hoàng đi bên cạnh Diệp Phàm dò xét.

“ Ngươi không muốn chết liền ngậm miệng lại!” Diệp Phàm nhắc nhở, vị kia đường đường là Đại Đế nhìn thấy đi vào nơi đây là chuyện thường thôi.

“ Không nghĩ đến ta có thể tự do đi vào Bất Tử Sơn, đúng là không nghĩ đến” Đồ Phi cảm khái một câu.

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc : “ cái này là nhờ hưởng phúc Diệp Phàm huynh đệ, cũng may ta cược đúng, ta nghĩ vị tiền bối này cũng không phải Yêu Thánh đâu? Có thể là Đại Thánh cũng không chừng”

“ Đại Thánh!” âm thanh tuy nhỏ nhưng truyền vào tai đám người, khiến đám người đi theo thầm kinh.

Đại Thánh so với Thánh Nhân còn khủng khiếp vô cùng.

Rất nhanh đám người đã đi đến gần Ngộ Đạo Trà.

Nó cũng không cao lớn, mới ba thước mà thôi. Nhưng nó cứng cáp như rồng có sừng, vỏ già lột ra, như trải qua ức vạn năm mới thành bộ dạng như hiện nay. Nó phi thường kỳ lạ, lá khắp cây đều không trùng lặp, mỗi một phiến lá đều có khác nhau. Tất cả đều sáng bóng trong suốt, như ngọc điêu trác mà thành.

Có lá giống như đỉnh nhỏ, sương mù mênh mông. Có cái lá giống như Thần Hoàng, sáng mờ lóe ra. Có cái lá như tiên nhân khoanh chân ngồi, sinh động vô cùng.

Có cái như hoàng kim, hào quang rực rỡ. Có cái giống như ngọc đỏ, đẹp đẽ vô cùng. Các loại sắc thái bày ra.

“Lại thấy rồi, bé lại nhìn thấy hắn.” Niếp Niếp bỗng nhiên kêu lên.

Lúc này đám người Diệp Phàm cũng xuyên qua bóng cây che phủ nhìn thấy môt người, tất cả đều hết hồn.

“Là... Đại Đế!”Đại hắc cẩu suýt nữa nhảy dựng lên, nó vô cùng kích động.

“Thật sự là một đạo thân ảnh, hắn... hắn hẳn là đã phát hiện ra chúng ta rồi, làm sao bây giờ?” Đồ Phi bình thường thì mồm mép liến thoắng, lúc này lại lắp bắp nói.

“Ngươi bảo hắn là Đại Đế ư?” Lý Hắc Thủy thất kinh, đè nén âm thanh tới mức nhỏ nhất có thể.

Đó là một thân ảnh bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ hình dáng ra sao, hắn bước vòng quanh Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, giống như chưa phát hiện ra mấy người bọn họ, trên đầu hắn là một cái chuông lớn, có sương mù hỗn độn lượn lờ xung quanh.

Dường như nó có thể cố định được cả thời gian, hỗn độn cuồn cuộn buông xuống hàng vạn sợi tơ, vô cùng mông lung thần bí, như dòng sông năm tháng đang chảy vậy.

“Xoát!”

Hắn ngồi khoanh chân dưới gốc ngộ Đạo cổ Trà Thụ, cái chuông lớn này nâng lên hạ xuống, như một vùng hư vô, giống như đã dung nhập vào trong thiên địa mờ mịt, sắp sửa biến mất.

Không lâu sau, hắn dường như đang suy tư gì đó, đứng dậy nhìn trời, sau đó bước đi về phía xa, hắn như đang ngược dòng thời gian mà bước đi, lướt qua cánh cửa thời gian. Một lần nữa trở về những năm tháng thời thái cổ xa xôi trước kia.

“Đại Đế, người đừng đi, mang ta đi cùng đi mà!” Đại hắc cẩu kêu to, vẻ mặt kích động đến cực điểm : “Đại Đế a! người muốn tiến vào Tiên vực sao? Mang ta đi cùng đi!”

Đại hắc cẩu kêu đến khàn giọng, nếu không phải Diệp Phàm và Bàng Bác đè nó lại, thì nó đã sớm nhào lên phía trước rồi.

“Hắn thật sự là Vô Thủy Đại Đế sao?” đám người nghe được kinh hãi.

Những người còn lại giật mình, lạnh cả người, đã qua nhiều năm vậy rồi, tối thiểu cũng đã có mười mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, làm sao lại xuất hiện Đại Đế còn sống được nữa?

Thân ảnh Đại Đế cổ biến mất, như quay lại một nơi xa xôi nào đó, cũng không lưu lại cái gì cả, nơi đây dường như chỉ là một giấc mộng mà thôi, không có chút khí tức dao động nào, tràn ngập trong sự yên lặng trống vắng.

“Lại xuất hiện một người nữa!” Niếp Niếp được Đế Thiên An bế đi đến, vươn một ngón tay nhỏ bé đáng yêu, chi về phía Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ.

Vốn đại hắc cẩu đang rất kích động, sau khi nhìn thấy người này, liền lập tức yên tĩnh lại, trực tiếp nằm bẹp xuống đất, giống như chuột thấy mèo, muốn xoay người bỏ chạy, không có chút cốt khí nào cả.

Người này lại càng thần bí hơn. Chỉ có thể thấy một cái bóng, nơi hắn đứng như có một hắc động to lớn và một cái bình có khắc mặt quỷ đang trôi nổi trên không trung.

Không riêng gì đại hắc cẩu đang mưu đồ chạy trốn, ngay cả Diệp Phàm và Bàng Bác cũng đều dựng tóc gáy lên, chuẩn bị bỏ chạy, điều này thật sự khiến cho người khác phải khiếp sợ.

Chỉ riêng khí tức phát ra đã khiến người khác lạnh lẽo toàn thân, cái hắc động dường như muốn nuốt tất cả mọi người vào trong, chỉ có một chút khí tức tràn ra mà đã khiến cho cả thiên địa đều như sắp phải vỡ tan.

“Ngoan Nhân Đại Đế!”

Mọi người đều hết hồn, đệ nhất ngoan nhân từ xưa tới nay, thực sự là hắn hay sao? Chẳng lẽ hắn cũng chưa chết, điều này khiến cho tất cả mọi người đều thấy khó tin, ai cũng dựng tóc gáy lên.

Bóng đen này giống như một cái vực sâu vạn trượng vậy, ngay cả là nam hay nữ cũng không phân biệt được, hắn đứng thật lâu trước Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, suy tư rất lâu, cuối cùng rời đi.

“ Chỉ là ấn ký không thể xóa nhòa mà Đại Đế lưu lại sau khi tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ này thôi! Không cần sợ” Đế Thiên An thong thả đi đến trước, cất lời giải thích.

Mọi người đều kinh hãi, nếu là như vậy thì thật là quá rợn người đi, đã trôi qua mười mấy vạn năm rồi, thậm chí hai mươi mấy vạn năm. Vậy mà hình ảnh của Đại Đế vẫn còn lưu lại tới lúc này, thật là khó tin được.

“Đại Đế cổ từng tới nơi này tu luyện qua, thật là đáng sợ...!”

Bọn họ đều kinh hãi, nơi này người khác sợ hãi tới mức tránh còn không kịp, vậy mà Đại Đế lại dám tới đây trầm tư.

Xem bộ dáng vừa rồi của họ thì có lẽ là gặp phải nan đề trong tu luyện, tới đây để tìm kiếm linh cảm.

Sau khi đoán ra rằng đó chỉ là hình ảnh do hai vị Đại Đế cổ lưu lại, bọn họ đều vô cùng cảm khái, đó chính là những nhân vật vô thượng, ngạo thị thiên địa khi xưa, có mấy người có thể sánh được đâu?

Nhưng cho dù bọn họ có vang dội cổ kim, có thể đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống chúng sinh, thì cũng không thay đổi được điều gì. Có vĩ đại, có anh hùng, có là tấm sương vô thượng đi nữa, thì cũng khó thoát khỏi số mệnh cuối cùng, rốt cuộc cũng trở thành mục nát mà biến mất trong thiên địa mà thôi.

Bọn họ cùng nhau tiến về phía trước, khoảng cách tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ càng lúc càng gần, tâm tình mọi người cũng buông lỏng xuống, cảm giác bất an kích động vừa rồi cũng đều biến mất.

Ngay cả đại hắc cẩu vốn dao động cảm xúc kịch liệt nhất thì cũng bình tĩnh lại, trong lòng chỉ còn một mảnh tường hòa, không buồn không vui, quên hết tất cả sầu lo.

Đây chính là chỗ bất phàm của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, chỉ cần tới gần thì tất cả đều khác đi, nó như được đại đạo tẩm bổ, khiến người ta cảm nhận được bình yên, tĩnh lặng trong lòng.

Bám theo Đế Thiên An cùng Niếp Niếp, bọn họ đi xuyên qua các cổ thụ chắn đường, dần đi vào gần, thực sự thấy được gốc cổ thụ trường tồn, từ xưa tới nay không hề khô héo này.

Vỏ cây đã khô nứt ra, như những chiếc vảy rồng dựng lên, nó chỉ to tầm nửa thước, giống như một con rồng uốn lượn, duỗi người lên không trung, chỗ cao nhất cũng chỉ cách mặt đất không đến ba thước.

Thân cây gần như trong suốt, mỗi một chiếc lá lại không giống nhau, có từng luồng ánh sáng lưu chuyển trên đó, tạo thành những hình ảnh khác nhau, có hình tiểu đỉnh. Thần Hoàng, tiên nhân, thần chung. sông núi, đám mây, bắt quái... trông rất sống động, mỗi một chiếc lá như mang trong mình một tiểu thế giới, đại biểu cho một loại đạo không tầm thường, phát ra ánh sáng như mộng ảo.

Các loại lá có hình thù kỳ quái, đều có các loại đạo vận quý giá độc đáo, toàn thân cây phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho tâm thần người ta như là bị lạc trong đó.

Đây chính là một gốc Bất Tử Dược- Ngộ Đạo Trà.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.