Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2478: Diệt Bất Tử Đạo Nhân



Đế Thiên An đem nắp quan tài hoàn toàn mở ra.

Trong quan tài, phía dưới cũng có nửa phần máu loãng, ướt át tươi đẹp chói mắt, dường như mới từ trong thân thể tuôn chảy ra. Trong đó có thi thể một lão nhân nằm ngang, lơ lửng phía trên bồn máu loáng.

Thân thể lão không mục nát, cầm trong tay một cây quyền trượng màu vàng, có sát khí tuyệt thế tràn ra, quả thực có thể xuyên thủng linh hồn người ta

“Trời ạ! Đây là Thánh Thể Đại Thành sao, chết đi mười mấy vạn năm, còn không có hư thối, trông rất sống động!” Lý Hắc Thủy kinh ngạc kêu lên.

“Người này sao sát khí lại nặng như thế, giống như đã từng giết hại ngàn vạn sinh linh!”Diệp Phàm cả kinh nói.

“Này... Hẳn là chúa tể Thiên Đình, là Thánh hiền cổ!” Đại hắc cẩu kinh hãi thiếu chút nữa ngã xuống.

“Hai vị lão thánh hiền của Thiên Đình không phải bị giết rồi sao, như thế nào chạy đến nơi đây một vị?” Diệp Phàm nghi hoặc, hắn từng nghe đại hắc cẩu nói rõ đoạn chuyện xưa kia.

“Thế gian đồn đãi thọ nguyên của lão khô cạn, ở trong một trận chiến cuối cùng bị chém chết, không nghĩ tới lão lại tự mình mang theo bí quyết chữ "Hành" của Cửu Bí trốn vào Thánh Nhai, chết ở nơi này!” Đại hắc cẩu giật mình.

Cây cổ trượng màu vàng tràn ra sát khí nhè nhẹ, làm cho khắp Thánh Nhai đều sắp bị đóng băng, thật giống như Sâm La Địa Ngục, không hề nghi ngờ đó là quyền trượng vô thượng của Thiên Đình.

“Năm đó, Thiên Đình cầm quyền trượng vô thượng, có thể hiệu lệnh thiên hạ.”Đại hắc cẩu thở dài.

“Nó nên thấy lại ánh mặt trời, để nó lại lần nữa vang danh thiên hạ!” Diệp Phàm lớn tiếng nói.

“Mười mấy vạn năm trôi qua, thân thể vẫn chưa hư thối, không hổ là Thánh hiền cổ, nhưng lão vì sao chết ở trong cổ quan?” Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.

“ Ầm!!” Thánh Hiền cổ bị Đế Thiên An đem ra ngoài, ai cũng thấy được vị Thánh Nhân viễn cổ này bị người vặn gãy cổ, rõ ràng có dấu tay vả lại còn dính một ít lông xanh trên đó, cả thân hình bị ném vào một cổng nội thiên địa khác. Cơ thể bị Tuyệt Thiên Trận chấn nát, lực lượng bị hung sát trận cắn nuốt ngay.

"Rầm!"

Máu loáng dao động kịch liệt một trận, mỗi một giọt máu cũng có thể giết chết một vị cường giả. Sóng máu sôi trào, rồi đột ngột một cái thân ảnh ngập sâu dưới máu bị Đế Thiên An lấy ra, là một cái lão đạo nhân.

“Không... không cần!”

Cùng với đó, tiếng rống to vang lên ngay sau đó.

Một khối tiên nguyên ở dưới chân đám người phá đất mà xông lên, phát vạn đạo khí tường hòa, vạn tia sáng.

Mà cùng lúc này, Phong Thần Bảng phát sáng, hào quang xông thẳng lên trời cao, khí tức quán cổ tuyệt kim, một đạo Thần bảng rực rỡ loá mắt.

Mà ngay sau đó, cộng tất cả ba trăm sáu mươi lăm đạo phù triện bay lên, trấn áp lấy hai thứ vừa được Đế Thiên An lấy ra.

“ Bất Tử Đạo Nhân! Ngươi có thể đi chết được rồi!” Đế Thiên An cười lạnh

Bất Tử Đạo Nhân không cách nào phản kháng, nguyên thần bị cắt thành mấy bộ phận đều đang giãy giụa : “ A... không! ngươi đừng đối xử với ta như vậy!”

Đế Thiên An không chút nào để ý, trực tiếp đem Phong Thần Bảng dời đi, ở tại thế giới của hắn trong, Phong Thần Bảng dù có mạnh bao nhiêu, lại không có Đại Đế cấp bậc chưởng khống, dể dàng bị hắn dời đi.

“Cái gì... thân thể của ta vẫn còn tại thế, gần trong gang tấc mà!”

Bất Tử Đạo Nhân không cam lòng hô, thân xác của hắn ở gần nhưng lại không cách nào cùng nguyên thần tương hợp. Nhục thể cùng máu huyết bị dời lên trời cao, cả thân hình bị chấn tan nát.

Vô tận sao trời bên trên tinh không xạ xuống, cướp đoạt lấy tinh nguyên trong thân thể của Bất Tử Đạo Nhân mà lớn mạnh.

“Không!”

Bất Tử đạo nhân phát ra tiếng gầm phẫn nộ cuối cùng, thanh âm của hắn từ đó ảm đạm xuống, nguyên thần bị chia cắt cùng thôn phệ hắn không cách nào vận dụng chống đở với người kia.

“ Còn giãy dụa, ngươi bị Vô Thủy áp chế, lực lượng đã không còn năm xưa, bây giờ Chuẩn Đế cũng không bằng mà còn muốn chống cự với Bản Đế ư!” Đế Thiên An một bên khinh thường, một bên lại chia cắt nguyên thần cùng đọc lấy ký ức.

Bất Tử Đạo Nhân là Bất Tử Thiên Hoàng tín ngưỡng chi thân ngưng kết, thực lực không hề thấp so với các Chí Tôn các Cấm Địa Sinh Mệnh cũng không kém là bao nhiêu. Song từ khi bị Vô Thủy Đại Đế trấn áp, hắn nguyên thần và nhục thể bị phân tách làm hai.

Qua đi năm tháng Bất Tử Đạo Nhân chỉ còn một đạo Nguyên Thần, lực lượng lại sói mòn hoàn toàn không phải là một cái Đại Đế cấp bậc đối thủ.

“ Thằng nhãi con bắt nạt ta!” Bất Tử Đạo Nhân phẫn nộ lẫn nghẹn khuất.

Sau khi đọc lấy ký ức, toàn bộ nguyên thần chia cắt bị sao trời cướp đoạt. Đồng thời máu huyết cũng bị hấp thu sạch sẽ, các sao trời bé nhỏ không ngừng lớn. Một số sao trời đã bắt đầu xuất hiện sự sống.

“Sưu!”

Giải quyết xong Bất Tử Đạo Nhân, Đế Thiên An đem từ bên trong quan tài cổ ra một cái thân ảnh khác, trên tay thân ảnh này cầm lấy một cây binh khí.

Hắn cao ngất oai hùng, so với thường nhân còn cao hơn hai ba cái đầu, như một Thần Ma bất diệt nhìn xuống sinh linh, như người chủ đại địa trôi dạt qua bao năm tháng khó có thể ma diệt, trường tồn vĩnh hằng ở thế gian.

Đôi mắt đó hết sức khiếp người, không thể nhìn thẳng vào. Máu ướt đẫm dính bết tóc tai cũng một chỗ, lực lượng đang lưu chuyển không hề hủ nát, cả người dầy đặc lông xanh, khí tức bức người, khiến tâm thần người ta như sắp nổ tung.

“Đây là... Thánh Thể Đại Thành!”

Khối cổ thi cao lớn này xuất hiện, làm cho đám người từ trong thất thần chứng kiến cảnh tượng một vị cường giả vô thượng bị Yêu Đế chém đi ra, nhìn một cái thân ảnh kia bọn họ bất giác cùng hô.

"Ầm!"

Huyết khí màu vàng cả người Diệp Phàm lập tức sôi trào, hắn phát hiện năng động, thoát một cái đứng lên, tinh khí toàn thân sục sôi cuồn cuộn.

Thân thể hắn như ngọc lưu ly bảy màu, trong vát không tỳ vết, huyết khí hoàng kim lao ra, sáng lạn loá mắt, thánh huyết như sông lớn cuộn trào, bay nhanh lưu động, trong cơ thể phát ra tiếng sấm ù ù.

Giữa hai Thánh Thể sinh ra cảm ứng

Cây Thanh Liên trong Luân Hải của Diệp Phàm kia, phát ra lục quang vạn trượng, lập tức vọt ra lượn lờ trong sương mù hỗn độn, bay đi về hướng Thánh Thể Đại Thành.

"Xoát"

Lục hoa nhoáng lên một cái rồi tát, Tam Diệp Thanh Liên biến mất ở trong Luân Hải của Thánh Thể Đại Thành, không còn thấy bóng dáng.

Đám người nói không ra lời, đưa mắt quan sát.

Diệp Phàm cũng không có sợ hãi. Hắn tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận cảm ứng, có lẽ đây chính là một hồi đại cơ duyên.

Thần niệm của hắn như là một phán thành hai, một bộ phận ở lại trong thân thể mình, bộ phận kia thì tiến vào trong Luân Hải của Thánh Thể Đại Thành.

Giờ khắc này, Diệp Phàm bị rung động thật sâu sắc, tâm thần đám chìm trong Thanh Liên, tiến vào trong Luân Hải của Thánh Thể Đại Thành, hắn mới kiến thức được vì sao lại gọi là "Hải".

Mặc dù sắp khô cạn, nhưng Khổ Hải Kim sắc này vẫn như cũ mênh mông khôn cũng, không có cuối, có Thần lực cuồn cuộn mãnh liệt, thần quang hoàng kim gần như nổ tung thiên địa.

Nếu so sánh mà nói, Khổ Hải Kim sắc của hắn chỉ là một cái hồ nhỏ, thậm chí có thể gọi là vùng nước nhỏ, kém quá xa so với "Hải" của Thánh Thể Đại Thành.

"Đây là thể hiện vô địch thiên hạ của Thánh Thể Đại Thành sao?" Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ.

Cái này phải tu luyện lâu đến cỡ nào, mới có thể tích góp từng tí một ra thần lực mênh mông như thế, ngay cả sắp khô cạn, cũng vẫn như cũ khó mất đi trên đời!

"Ầm"

Luân Hải của Thánh Thể Đại Thành rốt cục sống lại, đại dương màu vàng mênh mông vô tận ngập trời mà lên, quả thực sắp đánh nát phiến thiên địa này, Thanh Liên nặng nề di chuyển ở bên trong đó.

Ở bên ngoài, đám người Lý Hắc Thủy chăm chú nhìn, Thánh Thể Đại Thành bộc phát ra kim quang vạn trượng, làm cho các núi lớn vô tận chấn động.

Nếu không có một cái Yêu Đế ở bên, chỉ e toàn bộ nơi bọn họ đứng đã bị đánh sập.

“Thánh Thể Đại Thành rất khủng bố, thân thể chết đi nhiều năm như vậy, còn có thể tràn ra dao động đáng sợ như thế...”

Bọn họ biết rằng đây vẻn vẹn chỉ là một góc băng sơn, không có khả năng hiện ra toàn bộ thánh uy vô thượng của Thánh Thể Đại Thành.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.