Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 260: Chuyện cũ năm xưa



Không sai người ra tay cứu Sở Vân Khê chính là đã chết Hàn Thiên Khiếu.

“Chàng thực sự chưa chết! Thiên Khiếu” Bản thân đã xác định, cộng thêm cái tên tiểu tử bên kia lời càng làm Tiêu Vũ Đình chắc chắn hơn, cất bước đến gần vui mừng.

“ Thiên Khiếu!!” Sở Vân Khê cũng giật mình, cảm xúc trong lòng lại dâng trào lên, gã đàn ông mà nàng từng yêu điên cuồng từng hận hắn sâu đậm, kẻ nàng cho đã chết tại 3 năm trước lại còn sống.

Hàn Thiên Khiếu cũng không cần phải giấu diếm thân phận, đem mũ trùm cởi xuống nhìn về Sở Vân Khê, tràn đầy áy náy thành khẩn : “ Vân Khê, ta xin lỗi, đây đều là lỗi của ta”

Lời hắn vừa dứt, bản thân cũng không thể trấn áp được độc lực cắn trả nữa, cả cơ thể ngã xuống mặt đất bên dưới, trong miệng rỉ ra máu tươi.

“ Thiên Khiếu” Sở Vân Khê hốt hoảng lại gần y, nhìn hắn một thân thương thế trong lòng đau xót mà nói : “ Thiên Khiếu, ta sớm đã không còn trách chàng nữa rồi. 3 năm trước chàng nhảy xuống vách đá Hối Tình, ta đã tha thứ cho chàng rồi”

Nghe được tin này, Hàn Thiên Khiếu trong lòng gút mắt được cởi một cái, một tay vươn đến gương mặt của thê tử mình và vuốt ve, nhìn trên đó dung mạo có nhiều vết nhăn cùng một đầu tóc bạc mà đau lòng, áy náy cất lời : “ khi ta biết, 3 nam trước sau khi ta nhảy xuống vách đá Hối Tình. Nàng sau một đêm bạc trắng mái đầu nháy măt già đi. Ta mới biết mình đã sai đến nhường nào. Làm tổn thương nàng sâu sắc, Vân Khê, ta xin lỗi”

Một bên nhìn hai người tình chàng ý thiếp, sự kinh ngạc mừng vui khi phát hiện Hàn Thiên Khiếu còn sống thay bằng cơn ghen tuông, Tiêu Vũ Đình chua ngoa nói : “ hai người quả thật là vợ chồng tình thâm”

Hàn Thiên Khiếu lại ho thêm vài ngụm máu, quay sang nhìn một người con gái khác của đời mình, nói : “Tiêu Vũ Đình, mặc dù ta không yêu nàng nhưng ta cũng không hận nàng. Bởi vì lỗi lầm đều do ta, hãy tính toán lên kẽ sắp chết là ta đi”

Tiêu Vũ Đình nhìn Hàn Thiêu Khiếu lại ho thêm một ngụm máu, một bên nghe nam nhân của mình nói, tâm nàng như đao cắt.

Hàn Thiêu Khiếu lại dùng sức lực còn lại trong người, khó khăn nói : “ Ta mong nàng có thể nói cho Thiên Lạc biết thân phận của nó. Để nó…để nó có thể gọi ta một tiếng cha”

Hàn Thiên Lạc ngơ ngác nhìn phía trước nam nhân, cái người trọng thương kia chính là người cha mà nàng chưa từng gặp gỡ. Nàng không nghĩ đến, người cha mà nàng mong ngóng thưở nhỏ, không ít đêm hình dung lại gặp gỡ trong hoàn cảnh này.

“ Đại lừa gạt, chàng có phải là yêu nghiệt không?” Lâm Thủy Dao nhỏ giọng mà hỏi lấy.

Tên lừa gạt bên cạnh quả thật để cho nàng than thở không thôi, cũng đồng thời đến gặp Quỷ Sứ hắn lại có thể nhìn thấu triệt. Trong thời gian ngắn bóc trần bí mật của Tiêu Vũ Đình che dấu, trí tuệ này đã không còn là người thường nữa rồi.

“ Hả! nàng.. nàng nhìn ra” Đế Thiên An nhảy lùi về sau, hoa dung thất sắc chấn kinh.

Lâm Thủy Dao nhìn là biết hắn lại pha trò, song lại không nhịn được che miệng nén cười lại. Dù sau hiện giờ tình cảnh bày ra phía trước, nàng cất tiếng cười trở nên vô duyên à.

“Con ngoan của ta, rất ngạc nhiên đúng không?” Tiêu Vũ Đình đối với thỉnh cầu của Hàn Thiên Khiếu làm sao mà từ chối được chứ, hơn nữa sự thật đã bị Đế Thiên An vạch trần từ lâu, đi được vài bước rồi dừng, nói : “ nghe mẹ kể cho con một câu chuyện hay”

“ Ta thích nhất là nghe kể chuyện. Thủy Dao nàng chú ý nghe một chút, ta đoán câu chuyện này có rất nhiều điều đáng để học hỏi. Qua đó chúng ta có thể bỏ cái dỡ lấy cái hay mà áp dụng. Lường một chút lập lại bi kịch như bọn họ, ngàn vạn lần nàng cùng Thiên Lạc chớ chơi trò trộm long tráo phụng” Đế Thiên An nhỏ giọng xì xào.

Lâm Thủy Dao không để ý, không đáp lấy hắn.

“ 22 năm trước có 2 cô gái trẻ sống trên hòn đảo này. Nhưng thân phận của hai người khác nhau, một người là tiểu thư, một người là nha hoàn. Một ngày nọ có một chàng trai đến đây. Cả hai gần như cùng lúc phải lòng chàng trai đó” Tiêu Vũ Đình chậm rãi cất lời kể lại chuyện cũ của mình, cũng không che dấu.

Đế Thiên An nghe lại nhỏ giọng nói cho Lâm Thủy Dao : “ Chậm đã, tình tiết này thật là quen. Thủy Dao nàng có phát hiện không dường như rất giống ba người chúng ta. Ngày hôm nay có hai mỹ nhân trong Cốc Tử mộ, họ ở hai tầng khác nhau. Một ngày nọ Đế Thiên An đến, cả hai bị hắn phong tư hào hùng tuấn lãng vô song, cùng một lúc bị yêu, thề chết phải gả.”

“Không biết xấu hổ, ai phải lòng ngươi, thề chết không gả, đúng là tự giác vàng trên mặt, da mặt so với tường còn dày” Lâm Thủy Dao nghe xong cũng nén cười, giả vờ giận nhỏ giọng đáp lại.

Thanh âm của hai người tuy nhỏ nhưng ở gần Hàn Thiên Lạc hiển nhiên nghe được, có điều giờ này nàng cũng không có quá nhiều biến động nữa. Bởi ngắn ngủi gần đây thôi có quá nhiều việc để cho nàng chấn kinh, kinh ngạc rồi.

Tiêu Vũ Đình lại nói : “ Ngày tiểu thư và chàng trai thành thân, nha hoàn đã chuốc say chàng trai. Sau đó, cả tiểu thư và nha hoàn đều có thai. Đên cả thời gian sinh con cũng giống nhau.”

“ Ta kiến nghị, điển cố này đáng để học hỏi. Thủy Dao nàng và Thiên Lạc thử áp dụng ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Đảm bảo không thua kém gì Hàn Thiên Khiếu đâu?” Đế Thiên An nhỏ giọng hơn thì thầm.

“ Ngươi có thôi đùa bỡn không?” Lâm Thủy Dao thẹn thùng, mắng lấy

Tiêu Vũ Đình vẫn ở trong hồi ức của mình, từ tốn nói : “ nha hoàn vốn nghĩ đợi khi sinh con song. Có thể nói với tiểu thư, có thể danh chính ngôn thuận ở bên chàng. Nhưng đáng tiếc đứa bé đáng thương của cô ấy, vừa sinh ra đã chết”

“ Chàng trai từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh nhạt, cộng thêm sự ra đi của đứa con. Khiến cho nha hoàn này hoàn toàn tuyệt vọng. Vì thế cô ấy ôm đứa con đã chết, đến tìm hai người kia để đòi mạng.”

“ Nhưng lúc cô ấy đẩy cửa bước vào. Chàng trai lại không có trong phòng. Hóa ra ngày hôm đó tiểu thư phát hiện ra chuyện của chàng trai và nha hoàn. Liền tức giận đuổi chàng trai ra khỏi cửa.”

“ Nha hoàn nhìn thấy chiếc giường đá trong phòng, là tiểu thư vì vừa sinh con xong mà ngất đi. Cô ấy vừa muốn xuống tay, thì đứa bé vừa sinh xong của tiểu thư oa oa khóc.”

“ Tiếng khóc ấy khiến cho người mất con là nha hoàn động lòng trắc ẩn. Nha hoàn nghĩ lại, nếu như cô ây bế đứa trẻ này đi thì chàng trai sẽ nghĩ đứa con mà tiểu thư sinh đã chết, còn con mình vẫn sống. Chàng ấy nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”

“ Như vậy, nha hòa liền đặt đứa con đã chết của mình bên cạnh tiểu thư. Còn mình thì bế con của tiểu thư về nuôi dưỡng. Nhưng nha hoàn đó không ngờ rằng, chàng trai mặc dù vô cùng thương đứa bé. Nhưng đối với nha hoàn vẫn lạnh nhạt vô tình”

“ Vị tiểu thư kia sau đêm đó tính tình thay đổi hẳn. Đi khắp nơi tìm giết nha hoàn và chàng trai. Cuối cùng, chàng trai biến mât không dấu vết. Còn nha hoàn và đứa bé bị bắt giữ, bị giam cầm trong Cốc Tử mộ”

Lời dứt, đám người trong phòng đến đây cũng đã rõ hết thảy mọi chuyện.

“ Lúc đầu khi phát hiện ra Thiên Lạc có Kỳ cốt. Ta đã nghi ngờ chuyện này. Hôm nay cuối cùng cũng có đáp án, coi như chết cũng nhắm mắt” Hàn Thiên Khiếu bình thản nói.

Ở gần bên nhìn thấy Hàn Thiên Khiếu mỗi lúc một yếu đi, Sở Vân Khê đã không còn giận giữ lẫn oán hận, nhìn về phía Đế Thiên An: “ tiểu tử, cầu xin ngươi, ngươi cứu Thiên Khiếu, ngươi muốn lấy mạng ta ta cũng tuyệt không phản kháng”

Tiểu tử kia tài trí vô song, hơn nữa bản thân lại đối với sương độc không ảnh hưởng. Hắn không hề hấn, cả Lâm Thủy Dao bên cạnh cũng không bị gì cả. Hiển nhiên tiểu tử kia có biện pháp chống lại loại kịch độc kia.

Sở Vân Khê cũng biết rõ, Tiêu Vũ Đình hẳn có thuốc giải, nhưng nàng nghĩ đến trước tiên người chính là tên tiểu tử kia.

“ Đế Thiên An, xin chàng, cha ta, xin chàng cứu cha ta” Hàn Thiên Lạc nghe xong như người mê tỉnh lại, gấp gáp cất lời.

Đế Thiên An khẽ gật đầu trấn an, nhanh bước đến.

“ Thuốc giải..” Tiêu Vũ Đình cắn môi lấp lửng nói, từ ống tay áo lấy ra một viên đan dược màu đen, hiển nhiên đây là thuốc giải để chữa kịch độc.

Tình cảm là thứ khó nói trên đời nhất. Cho dù Tiêu Vũ Đình biết rõ Hàn Thiên Khiếu không có yêu mình, những việc làm của mình là sai trái. Nhưng biết thì thế nào chứ?

Là bản thân nàng cam nguyện, vì cái nam nhân kia nàng nguyện làm những thứ khó mà chấp nhận, cho dù là bước trên con đường không có lối thoát.

Hàn Thiên Khiếu chính là duy nhất nam tử khiến Tiêu Vũ Đình yêu thương. Tình cảm này cho đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi. So với Sở Vân Khê hiển nhiên Tiêu Vũ Đình càng không mong ngươi đó chết.

Không là càng sợ hắn chết trên tay mình, thân táng ở độc dược của mình hạ.

Đế Thiên An gật đầu không khách khí nhận, nhanh bước đến gần Thiên Khiếu.

“ Đã muộn rồi” Hàn Thiên Khiếu lắc đầu nói, tình trạng cơ thể hắn thế nào hắn rõ ràng biết được.

“ Thì ta cũng có bảo cứu được ông đâu? Từ đầu ông đã tìm đường chết rồi. Ta đoán ông ra tay chặn người kia. Có nghĩ ông tìm đường chết đâu, cái này đừng ghi hận con rễ của ông đấy nhé.” Đế Thiên An tươi cười cất lời, bàn tay vung lên linh hoạt điểm lên người Hàn Thiên Khiếu vài cái huyệt đạo.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm