Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 268: Mộ Vương Mộ Dung Hiển



Cả ba người cũng không nghĩ thông minh như yêu nghiệt nam tử lại từng bị kẻ khác sắp xếp bố trí. Rơi vào vạn kiếp bất phục con đường. Thực lực mạnh mẽ lại từng bị kẻ thù giam ở ngục sâu chịu giày vò thống khổ.

Tính cách bất cần đời, thích hay trò đùa người khác. Lúc nào cũng thấy hắn tươi cười lại ẩn sau lại có một đoạn quá khứ kinh lịch như vậy.

Đế Thiên An nhìn hai nữ ánh mắt dịu dàng muốn cùng hắn san sẽ , cười nói : “ Gia đình ta đã chết hết. Chỉ còn lại mỗi một mình ta. Hoàng thất Bách Việt sau này đều đặt lên vai hai nàng rồi. Ta đã hứa với cha vợ đại nhân một đứa theo cha một đứa họ mẹ, cho nên cả hai nàng mỗi người ít nhiều cũng ba đến bốn đứa”

“ Chàng!” Cả hai nhanh bị lời hắn cho thẹn thụng lên, cảm xúc lại bị hắn xáo trộn.

Sở Vân Khê thở dài một hơi, lắc đầu nhắc nhở nói : “ thù hận cũng như độc dược, năm xưa ta vì thù hận mà mất đi rất nhiều thứ. Đế Thiên An ta không có cản con báo thù, ta biết con thông minh hơn bà già này rất nhiều, bây giờ con cũng không có một mình, ta nghĩ con sẽ không làm chuyện ngu xuẩn”

Đế Thiên An gật đầu đồng ý, nói : “ khoan nói chuyện của con, bây giờ là chuyện của hai người. Dù sau không sớm thì muộn thì Mộ Dung Hiển cũng biết. Hắn trên danh nghĩa là Mộ Vương, hai người là Thủ Hộ Sứ thất trách trông coi tất bị truy cứu”

“Đây cũng là điều lão thân bận tâm, bà lão này thì không sao chỉ có Thiên Lạc, Thiên An con có ý gì không?” Sở Vân Khê gật đầu lo lắng, sau đó lại dò hỏi.

Hàn Thiên Lạc cũng đưa mắt sang nhìn, tràn đầy mong đợi.

“ Chuyện này cũng không tính là gì lớn” Đế Thiên An cười nói : “ Chỉ cần con gia nhập Công Mộ phái, Thiên Lạc gã cho con liền danh chính ngôn thuận. Về phận mẹ thì càng dễ, tạm đến Công Mộ phái nghĩ ngơi. Mộ Vương phái người đến trực tiếp đánh chạy là được rồi”

“ Tốt quá!” Hàn Thiên Lạc vui mừng thốt lên.

Lâm Thủy Dao nói : “ đại lừa gạt, chàng thông minh như vậy nghĩ không ra lại bị kẻ khác bố trí à”

“ Thù hận là độc dược, nhưng nó cũng là động lực tốt nhất để khiến con người thay đổi và lớn mạnh. Ta ngày hôm nay có lẽ cũng do hận thù nung đốt mà ra” Đế Thiên An cảm khái nói.

Trong ba nữ chỉ có Sở Vân Khê là rõ ràng nhất cũng hiểu rõ nhất. Bởi bản thân là người sống trong thù hận, cũng bị ngọn lửa thù hận rèn đúc, làm sao lại không rõ ràng. Trước kia đối với Đế Thiên An chướng mắt chán ghét bao nhiêu, giờ này lại thuận mắt yêu thích bấy nhiêu.

Đế Thiên An lại đem tay đưa lấy Vấn Thiên kiếm đặt vào tay của Hàn Thiên Lạc, cười nói : “ nàng cùng mẹ đến quê cha vợ trước, một là về quê cha mình cho biết rõ gốc gát. Hai là cùng mẹ nhiều năm chi gian có thêm thời gian gần gủi. Ta còn phải lo liệu chuyện của nàng cùng Thủy Dao sự tình. Đem theo Vấn Thiên kiếm này ta cũng an tâm một chút, thanh kiếm này có thể nói là sắc bén nhất thế gian khó thứ gì mà nó không cắt được, nàng đem theo ta cũng an tâm một chút.”

“ Ân” Hàn Thiên Lạc không có từ chối lẫn thất lạc khi Đế Thiên An không đi cùng mình, bản thân cũng rõ hắn có chuyện phải làm, trong lòng có chút ngọt ngào khi Đế Thiên An lại giao một thanh binh khí quan trọng như hắn cho mình, đem thanh binh khí đặt trở lại tay của hắn, nói : “ chàng giữ nó bên người đi”

“ Không cần, nàng giữ đi. Nó có liên kết với ta, khi gặp nguy hiểm ta sẽ biết ngay và lập tức đến” Đế Thiên An cười đáp : “ hơn nữa, chỉ cần Long Thủ thôi thiên hạ này có mấy người có thể đở được nam nhân nàng một quyền chứ. Lại thêm ta trừ kiếm ra còn luyện thêm xích, có Hàn Long Tỏa ở cạnh khó người có thể tổn thương được”

“ Thiên Lạc con cứ giữ bên mình đi” Sở Vân Khê nghe một hồi hài lòng gật đầu, cất lời khuyên bảo con gái mình.

Hàn Thiên Lạc nghĩ ngợi một lát, khẽ gật đầu cũng thu lại Vấn Thiên kiếm

Đế Thiên An lại nói : “ để cho thêm an toàn, hai người chờ ta một đoạn thời gian, ta đi chuẩn bị vài món đồ.”

Cũng không chờ ba người phản ứng, Đế Thiên An dẫm chân tung người mà rời đi khỏi nơi này, hắn là muốn chuẩn bị cho mẹ con Thiên Lạc vài món đồ để thêm an toàn khi đi đến Hàn gia tổ địa.

Dù sao trong người có Dị Hỏa, lại thêm Cốc Tử mộ không thiếu nguyên liệu luyện khí, mà bản thân hắn lại là một cái Đúc Kiếm Sư đây? Cho nên hắn là lại muốn luyện chế vài món đồ giúp cho hai người tăng thêm an toàn.

Các xa Cốc Tử mộ, Mộ Vương thành, Cung Tử Võ đại điện.

Từ khi thất bại trong việc lấy ra Phá Mộ Lệnh, lại thêm một thân thương tích trên người thụ phải, Mộ Dung Diệp được Mộc Tuyết Ly hộ tống về Mộ Vương thành. Đến nay đã qua bảy ngày thương tích trên người cũng đã khỏi, lập tức được phụ vương mình triệu kiến đến đại điện.

Mộ Dung Hiển tuổi tầm ngủ tuần, một thân tóc mai đã nhiễm không ít sợi bạc trên đó, khoác lấy long bào vàng đen phối sức, hắn chính là hôm nay đương nhiệm đời thứ hai mươi ba Mộ Vương.

Từ khi biết được Cốc Tử Mộ sự tình thất bại về sau, tuy hắn tức giận vô cùng khi biết bố cục 10 bị hủy. Nhưng tức giận thì tức giận, song hành với đó hắn nhận được tin con trai mình bị thương hắn lại càng quan tâm lo lắng hơn.

Mặc dù hắn nhiều lần lấy mộ táng giúp đỡ quốc khố, để đương kim thiên tử tín nhiệm, để cho Mộ Vương Thành tại triều chính lẫn giang hồ thế lực lớn tăng, thế nhưng là cho đến bây giờ hắn chỉ còn lại Mộ Dung Diệp một đứa con trai.

Nếu như Mộ Dung Diệp có bề gì, từ nay về sau Mộ Dung thị liền hết có đường lui. Khi đó một khi hắn chết đi, vị trí Mộ Vương này cũng nhường cho kẻ khác. Lệnh Phá Mộ tuy quan trọng, nhưng tính mạng con trai mình còn quan trọng hơn.

“ Đạp đạp đạp!!”

Mộ Dung Diệp bước vào đại điện bên trong, sau đó quỳ trước người của phụ vương mình hai tay dâng Thôi Hỏa kiếm, trầm mặc không nói một lời.

“ Ba!!”

Mộ Dung Hiển nhìn thấy biểu hiện của đứa con mình, càng nhìn càng khí, nhịn không được một tay vỗ lên cái bàn sập nhỏ, đứng dậy đi đến phía trước nhìn Mộ Dung Diệp quỳ trên mặt đất, đem tay thu lấy.

“ Leng keng!”

Mộ Dung Hiển rút ra Thối Hỏa kiếm vỏ rồi vứt một bên, vừa ngắm Thôi Hỏa kiếm lại vừa nói : “Tứ đại gia tộc muốn phụ vương thu hồi ngươi Thối Hỏa thánh kiếm, ngươi có biết tại sao không?”

Thôi Hỏa kiếm là thánh khí của Thủ Mộ phái, hơn nữa nó còn là một cái tượng trưng thân phận. Giống như Hàn Huyết Cổ Kiếm trên tay Lạc Thời Thu vậy, địa vị người giữ nó không phải là bình thường trong Mộ phái. Một khi thu hồi lấy Thôi Hỏa kiếm cũng gián tiếp nói cho mọi người biết, địa vị Thiếu thành chủ cũng được thu hồi.

Mộ Dung Diệp hai tay đặt sát đất, đầu cúi xuống nhận mệnh : “Nhi thần cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng, cam nguyện chịu phạt.”
Nhìn thấy nhi tử như thếMộ Dung Hiển cũng giận lên, đem Thôi Hỏa kiếm một kích cắm trước mặt con trai mình, quát lớn : “ Phụ vương là hỏi con, thu hồi Thôi Hỏa thánh kiếm, là có ý nghĩa gì?”

Mộ Dung Diệp làm sao có thể không biết được cơ chứ, cúi đầu nói: “ Hình phạt nhẹ nhất là Quỷ Tiên Thứ Nhục, nặng thì cả đời nhốt trong tháp Thông Linh”

Từ một khắc để cho Phá Mộ Lệnh bị lấy ra khỏi Kỳ Lân điện, Mộ Dung Diệp biết điều gì sẽ chờ đợi với mình phía trước. Nhưng Mộ Dung Diệp là người thông minh, hắn cũng đã sớm tính tìm phương án cho mình.

Trăm ngàn năm này Quỷ Tiên Thứ Nhục khó người toàn mạng, nếu hắn thụ hình chính là chỉ có chết mà thôi. Hắn chết Mộ Dung thị liền đứt mạch, còn cả đời nhốt trong tháp Thông Linh tuy giữ được mạng bảo lưu huyết mạch nhưng so với chết càng thống khổ với hắn hơn.

“ Diệp nhi, con đứng lên” Mộ Dung Hiển nghe xong hỏa khí cũng tiêu đi một nữa, lại cất lời nói : “ con cháu nhà Mộ Dung ta thà chết chứ không quỳ, không bao giờ quỳ để xin được sống”

Mộ Dung Diệp là đứa con trai duy nhất còn lại của hắn, tính cách của nó như thế nào Mộ Dung Hiển rõ ràng. Hơn nữa hắn có thể leo lên địa vị hiện giờ kinh lịch qua không ít chuyện, không có thủ đoạn là không thể. Hắn tất nhiên nhìn ra được chút thủ đoạn nhỏ của con trai mình bày ra.

Mộ Dung Hiển cũng không có xé rách con trai mình thủ đoạn nhỏ, nhìn đứa con đã đứng dậy thở dài nói : “Trước đây bởi vì thiên hạ của Mộ phái, phụ vương đã giết rất nhiều người. Thế gia quyền quý, gian thần nghịch đảng, thậm chí liền huynh đệ tỷ muội, cũng khiến bọn hắn phải tuẫn táng theo tổ phụ của con.”

“Cuối cùng, phụ vương cũng chính thức trở thành đế vương. Phụ vương chỉ có duy nhất một đứa con trai là con, phụ vương không hi vọng con giống như phụ vương, tội lỗi của phụ vương, con có hiểu hay không?”

Với địa vị của Mộ Dung Hiển chỉ có một đứa con trai là chuyện không hợp lý. Càng không phải bản thân hắn có vấn đề năng lực. Mà đó là hắn bản thân trải nghiệm liền không muốn để cho con cái lập lại vết xe đổ của hắn.

Năm xưa vì tranh Mộ Vương hắn giết cha đoạt quyền, còn ép các huynh đệ tuẫn táng theo cùng. Cho nên sinh nhiều nhi tử mà nói, khó tránh thoát khỏi việc tranh giành thế lực, lập lại như hắn kết cục. Vì Mộ Vương chi vị mà đấu đá chém giết như hắn trước.

Nhất là sau khi hai đứa con trai khác của hắn bị huynh đệ hắn giết chết, chỉ còn lại một đứa Mộ Dung Diệp hắn cũng không nạp thêm phi tần sinh thêm nhi tử. Đây mới chính là nguyên do thật sự.

Nghe được cái này, Mộ Dung Diệp trong lòng cảm động, cũng hiểu được lời của phụ vương ẩn ý nhắc cho mình, hổ thẹn nói : “Nhi thần, thẹn với phụ vương kỳ vọng, cam nguyện chịu phạt.”

Mộ Dung Hiển gật đầu xoay người bước đi, rồi nói : “Hiện tại, Công mộ phái chỉ cầm tới Lệnh Phá Mộ, chỉ cần Lệnh Phá Mộ vẫn còn chưa có công bố thiên hạ, thắng bại liền còn chưa định.”

Nói tới đây Mộ Dung Hiển đem Thôi Hỏa trường kiếm rút lên đến đưa đến trước người Mộ Dung Diệp, vấn đề của con trai mình hắn đã có đối ứng chi sách, nói: “Hiện tại, phụ vương cho ngươi một cái cơ hội lập công chuộc tội, đem Lệnh Phá Mộ đem về đây.”

Nhìn Mộ Dung Diệp lần nữa quỳ xuống nhận kiếm, Mộ Dung Diệp nói : “ Có thời gian đi thăm mẫu hậu của ngươi”

“ Vâng” Mộ Dung Diệp đáp lời

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ