Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 605: Chiêu Thánh Diêm Vương



Du Châu thành, một tòa mộ địa.

Bình thường tòa mộ nhìn hết sức bình thường. Song khó ai có thể biết được tòa mộ địa này chính là Huyền Minh giáo một cái phân đà.

Lúc này một cái lùn béo nam nhân cởi ngựa đi đến mộ địa hoang vắng này, từ lưng ngựa đi xuống đến mộ bia phía trước, nhẹ nhàng đem tay sờ lên cơ quan bia, cửa môn lập tức mở ra, hắn cất bước đi xuống.

“ Tham kiến Chiêu Thánh Diêm Quân” quỷ binh canh giữ ở cửa ra vào nhìn thấy là ai đi vào vội vả quỳ xuống cung kính hành lễ.

Gã nam nhân lùn béo này chính là năm b=vị Diêm Quân của Huyền Minh giáo một trong, Chiêu Thánh Diêm Quân.

Từ khi nhận được Mạnh Bà mật hàm, Tưởng Chiêu Nghĩa lập tức lên đường đến Du Châu phân đà. Vì hắn nắm giữ phân đà Nam Nhạc Hoành Sơn gần với Du Châu cho nên trong năm người là người đến đầu tiên.

“ Hắc Bạch Vô Thường ở đâu?” Tưởng Chiêu Nghĩa trầm giọng hỏi

Một gã quỷ binh đáp : “ dạ, đang ở trong ạ”

“Hừ” Tưởng Chiêu Nghĩa hừ lạnh một tiếng, cất bước mà đi.

Rộng lớn thạch thất bên trong, Hắc Bạch Vô Thường từ khi bị Lý Tinh Vân đánh thương liền trở về phân đà tại nơi này trị thương.

Bên trong không khí tản mát ra từng trận mục nát thi khí. Loại này thi khí đối với người bình thường tới nói vậy thì cùng độc khí trí mạng không khác, nhưng mà đối với Hắc Bạch Vô Thường loại này lấy thi khí coi như pháp môn tu luyện mà nói, ngược lại vô cùng thân thiết cùng quen thuộc.

“ Khởi bẩm Vô Thường đại nhân, Diêm Quân đã tới” một tên quỷ binh từ ngoài cửa đi vào, cung kính thông báo.

“ Sao cơ?” Hắc Bạch Vô Thường nghe được giật mình

Thường Hạo Linh vội hỏi : “ là vị nào?”

“ Đang ở đâu?” Thường Tuyên Linh truy hỏi

“Bổn quân đã tới” Âm thanh của Tưởng Chiêu Nghĩa vang lên, lời vừa mới rơi xuống thân hình mập lùn lại như cơn gió lướt nhanh đi trong thông đạo, trong chốc lát đã hiện ra ở sau lưng Hắc Bạch Vô Thường.

Nhất thời không có phản ứng kịp, Hắc Bạch Vô Thường có chút ngây người.

“Thế nào? Không hoan nghênh ư?” Tưởng Chiêu Nghĩa một bộ tức giận lớn giọng

Hắc Bạch Vô Thường lập tức xoay người, quỳ một chân cúi đầu hành lễ, hai miệng một lời : “ Chẳng hay Diêm Quân giá đáo, thuộc hạ Hắc Bạch Vô Thường chẳng kịp nghênh đón từ xa, kính mong Diêm Quân thứ tội” cả

“Long Tuyền Kiếm ở đâu?” Tưởng Chiêu Nghĩa xoay người, hai tay sau lưng cao giọng mà hỏi

Thường Hạo Linh đáp : “ Khởi bẩm Diêm Quân, Long Tuyền kiếm hiện đang ở trong tay Dương Thúc Tử”

“Dương Thúc Tử ở đâu?” Tưởng Chiêu Nghĩa lại hỏi

Hắc Vô Thường khẩn trương đáp : “ hai đồ đệ của Dương Thúc Tử đang ở Du Châu thành, chúng thuộc hạ đã cử người…”

Tưởng Chiêu Nghĩa cắt ngang lời : “ nghĩa là tới nay các ngươi vẫn không có thu hoạch”

Thường Tuyên Linh cười nhẹ một cái, nói : “ Diêm Quân, xem lời người nói kìa, huynh muội chúng ta vì bản giáo vào sinh ra tử. Không có công lao cũng có khổ lao, lần này tuy có chút trì trệ. Song chẳng phải Tổng Đà đã phải lão nhân gia người đến rồi đó ư? Người đã ra tay, nhất định sẽ…’

Thường Tuyên Linh còn chưa nói xong, Tưởng Chiêu Nghĩa lập tức đem tay nắm cổ, lập tức nhấc lên sau đó đập xuống nền đất.

“ Diêm Quân” Thường Hạo Linh kinh sợ, gấp hô khi thấy tình cảnh phía trước.

Thường Tuyên Linh hô hấp khó khăn, khàn khàn nói : “ Diêm Quân… tha mạng”

“Hỏa Linh Chi không cánh mà bay, Dương Thúc Tử bật vô tung tích, đã hy sinh trên 20 cái giáo chúng. Chỉ có hai tên bé con cũng chẳng bắt được, thể diện của Huyền Minh giáo ta đều bị các ngươi làm mất sạch cả rồi. Thường Tuyên Linh nhà ngươi lại ở đây cả gan pha trò với ta” Không một chút để ý nhìn nữ tử phía dưới, Tưởng Chiêu Nghĩa ngữ khí dày nặng nói.

“ Xin Diêm Quân thủ hạ lưu tình” Thường Hạo Linh cúi người xin tha, hắn có thể đùa bỡn Lục Lâm Hiên lẫn quỷ binh nhưng đứng trước Tưởng Chiêu Nghĩa chẳng khác nào là một con chó cả.

Tưởng Chiêu Nghĩa nói : “Thường Tuyên Linh, trước khi ta đến Mạnh Bà có mệnh, nếu như nhiệm vụ thất bại, từ Hắc Bạch Vô Thường trở xuống toàn bộ xử tử! Ngươi còn lời nào muốn nói chăng?”

Thường Hạo Linh vội đáp : “ Hỏa Linh Chi dù mất đi nhưng thuộc hạ đã tìm ra được người lấy nó, hai đồ đệ Dương Thúc Tử cũng ở cùng gả này. Chúng thuộc hạ đã dàn xuống thiên la địa võng, nhưng vì y võ công cao chúng tôi lo sợ đánh rắn động cỏ, mong Diêm Quân cho hai huynh muội chúng tôi lấy công chuộc tội cơ hội”

Từ khi trở về liệu thương hắn đã sớm dặn dò thuộc hạ bên dưới truy tìm độ đệ của Dương Thúc Tử. May mắn là hai đứa này tìm người chữa trị lại là người lấy đi Hỏa Linh Chi, tuy nhiên biết được tin tức song Thường Tuyên Linh không dám vọng động.

Bởi hai huynh muội hắn bị thương, mà cái tên cướp đoạt Hỏa Linh Chi kia cũng không phải là hạng tầm thường. Nếu vọng động để cho hắn chạy thì càng lại đại tội, nếu như chỉ vây không công, chờ tiếp ứng đến thì khả năng đoạt về Hỏa Linh Chi cùng truy ra tung tích của Long Tuyền bảo tang còn cao hơn.

“ Được! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội đoái công chuộc tội” Tưởng Chiêu Nghĩa đem Thường Tuyên Linh ném ra sau.

Thường Tuyên Linh tham lam hô hấp, mặc dù có tâm muốn giết kẻ phía trước song nàng rõ ràng bằng mình chút ấy công lực chẳng là cái gì, mở miệng : “ tạ, tạ, Diêm Quân ân không giết”

“ Hừ!” Tưởng Chiêu Nghĩa hừ lạnh một tiếng : “ dẫn đường”

“ Dạ!” Thường Hạo Linh cung kính đáp, đáy mắt trong xẹt qua kỳ dị quang mang nhưng rất nhanh được hắn giấu đi.

Có quỷ binh vẫn luôn chăm chú từ xa theo dõi động tĩnh, Tưởng Chiêu Nghĩa không có đợi đến bốn vị Diêm Quân tề tụ, không có nghĩ ngơi mà nóng lòng truy bắt Hỏa Linh Chi người giữ cùng đệ tử Dương Thúc Tử.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ