Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 67: Giam cầm Thiên Trạch



Một tháng lại qua.

Ngàn dặm một mảnh, sắc trời chút ít tối tăm lu mờ mịt cảnh sắc, trong không gian cơn mưa nặng hạt từ bầu trời không ngừng trút xuống, kèm theo đó là cơn gió lạnh lẻo như cắt vào da thịt.

Đại địa bên dưới, lầu đình tước các mọc xen kẻ, các hành lang nối nhau tạo thành một quần thể kiến trúc xa họa và đầy cổ kính. Dưới sắc trời mưa càng làm cho quần thể kiến trúc này tăng thêm chút thi ý.

Nhưng, rất nhiều tiếng thanh âm ồn ào vang lên từ một phía, rất nhiều bóng người qua lại tại các hành lang. Trong cơn mưa phùn, có rất nhiều thân ảnh đạp mưa mà chạy đến một phương tụ tập.

Những kẻ này trên tay hoặc cầm một thanh kiếm dài, hoặc là một ngọn giáo sắc bén, hoặc có là hộ thuẫn thanh đồng rắn chắc, hoặc là cung tiễn… Bên trong mặc áo vải đỏ bên ngoài mặc một chiếc áo giáp, đến cả đầu cũng đội lấy mũ giáp và đỉnh chóp mũ giáp cắm hai thứ dài dài trông giống như râu, và một tấm mặt nạ che kín dung mạo.

“ Đi mau!”

“ Tướng quân có lệnh, mau bắt phản nghịch!!”

“ Bảo hộ vương thượng!”

“ Mau!! Mau!! Kẻ nào chậm trễ liền trị theo quân pháp”

“ Dạ!!”

Trong mưa rất nhiều binh sĩ hối hả, bất kể mưa gió lạnh lẻo từ bầu trời rơi xuống, gấp gáp mang theo binh khí của mình theo hàng lối chỉnh tề mà đuổi đến một nơi. Trung tâm của quần thể kiến trúc, và cũng là tòa nhà cao lớn nhất nơi này.

Tại phía trước to lớn kiến trúc, một cái quãng trường rộng lớn, ở tại đó trên có rất nhiều cái thân ảnh. Nhưng đa phần đều ngã xuống, không còn một chút sinh cơ, xác chết nằm vươn vải trên mặt đất.

Trên cơ thể có những vết thương chí mạng, có đao kiếm cắm lên thậm chí cả những căn mủi tên xuyên thấu qua da thịt, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt mặt đất, trong không khí tản phát ra huyết tanh, từng dòng huyết thủy lênh láng.

Ngoài ra, cực kỳ bắt mắt có thể thấy rõ, như những cây cỏ Lan Chi khổng lồ, một màu như pha lê trong suốt, ở các đầu sắt nhọn như ngọn thương, lại tỏa ra hàn khí lạnh lẻo đến đáng sợ.

Không ít thi thể bị những ngọn cỏ băng thương giết chết, thậm chí không ít người bị băng trụ giam giữ, cả thân hình đóng băng sinh cơ toàn diệt.

“ Đem những nghịch tặc còn lại giết cho ta” tại binh sĩ bên trong, một cái lão tướng sĩ cầm trên tay một thanh trường kiếm,quát lớn.

“ Dạ!!” Đám binh sĩ ở gần đồng thanh nhận mệnh, lập tức hướng về bốn cái thân ảnh khác biệc trên quãng trường, từng bước ép sát.

Bốn cái nam tử đứng tại quãng trường chịu binh sĩ dồn vào hiểm cảnh kia, trên người chỉ mặc lấy vải đai y phục, hoa văn như trường xà uốn lượn, trên cơ thể lại xuất hiện những hình xăm khó hiểu, dựa theo y phục hoàn toàn khác biệc với những kẻ sinh sống trong tòa thành này.

Trên cơ thể bọn họ, xuất hiện không ít các đạo vết thương. Là vết kiếm chém đứt, hay các mủi tên găm trên đó. Mỗi người ai nấy đều thụ thương, gương mặt trắng bệch nhưng lại trên ánh mắt không lộ một chút sợ hãi nào.

Dường như cái chết sắp đến với bọn họ không một chút để ý lẫn bận tâm, ngược lại trong ánh mắt chất đầy giận dữ lẫn phẫn nộ, và không cam lòng.

“ Phốc xích!!”

Máu tươi bắn ra trong không khí lạnh lẻo, theo từng cái sắc bén lạnh lẽo mũi giáo kích hay trường kiếm xuyên vào da thịt, sinh cơ của bốn gã nam tử kia cũng dần đi đến điểm cuối cùng.

Tuy nhiên trước khi ngã xuống, cả bốn người đều lựa chọn đồng quy vu tận. Dùng trong người hết thảy sức mạnh, cố gắng nhất đem những kẻ phía trước kéo ngã, càng nhiều càng tốt.

“ Lũ man di ngu xuẩn” giáp trụ Tướng quân, mặt chữđiền thô kệch thống lĩnh chi quân sĩ này khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ, trong đầu khinh miệt khi nhìn bốn gã thích khách kia chết đi.

Lúc này, cách xa quần thể kiến trúc hơn ngàn mét, trong sắc trời u ám, một cái thân ảnh như quỷ mị thấp thoáng không ngừng. Thuần một màu đen y phục, đến cả dung mạo cũng bị phủ kín bởi một tấm khăn đen, trên vai y có vác theo một cái thân ảnh nam tử.

Chính gã nam tử này chính là nguồn cơn hết thảy của sự việc, y chính là kẻ cầm đầu thủ hạ của mình xông vào đô thành Tân Trịnh của Hàn quốc. Tại hoàng cung bên trong giết chóc binh sĩ, chế tạo sự hỗn loạn và nguy hiểm với Hàn quốc.

Hắc y nhân tuy vác theo một người, nhưng tốc độ của hắn không chậm, thậm chí tựa hồ mang theo người nam nhân trên vai dường như không có trọng lượng vậy. Thân ảnh của hắn không ngừng thấp thoáng qua các nóc nhà, thân pháp cao minh vô cùng.

Chẳng mấy chốc đã rời xa hoàng cung, và tiến đến ngoại ô của Tân Trịnh, hắn mang theo một nam tử trên vai đi đến một nơi cực kỳ hoang vắng và bỏ hoang kiến trúc.

“ Ầm ầm ầm!!”

Cánh cửa làm từ thanh đồng, cao lớn nặng chừng hơn vạn cân theo cơ quan mà hắc y này khởi động mà chậm rãi kéo lên. Để mặt thanh âm phát ra, hắc y mang theo nam tử đi vào bên trong.

Địa đạo sâu thẳm, nằm sâu dưới lòng đất, cho đến khi dừng lại. Là một nơi nối liền với địa mạch, dung nham ngùn ngụt bốc lên nóng bỏng. Mùi lưu huỳnh sặc vào mũi người làm cho người không khỏi gay mũi nhăn mày.

Chỉ một lối đi duy nhất dẫn vào, tuyệt không có đường ra thứ hai. Cuối con đường dẫn đến là một cái vuông vức, do nhân công chú tạo mà thành một cái bệ đá lớn. Tại bệ đá trên hết thảy chín cột đá lớn khác, đỉnh cột chạm trỗ móng vuốt hung thú, và liên kết xích sắc với nhau.

“ Phanh!!”

Theo hắc y vung tay, gả nam tử vác trên vai lập tức như trái bóng bị ném văng, bay đến trên cái giá kim loại. Cái giá này được chú tạo ở trung tâm cái bục đá vuông vứt này, cả thân thể hung hăn đụng phải giá kim loại vang lên một tiếng nhỏ.

“ Vù vù vù vù!!”

Lại theo hắc y nhân điều khiển, tại chín cột đá trên, từng sợi xích sắt to lớn như trường xà uốn lượn vươn đến, tại đỉnh đầu xích lại như cái miệng rắn sắc bén, cực kỳ đáng sợ lại sống động mở ra.

Gả nam tử này có một đầu mái tóc màu xanh lam sẫm, dung mạo khôi khô tuấn lãng mà tà dị. Đúng là tà dị, tại mi mắt phải có màu đen xà văn, bên dưới lại xuất hiện vảy rắn nhìn hết sức lãnh huyết cùng bạo lực.

Không chỉ thế, tại thân của hắn trên, nguyên một bàn tay trái xuất hiện phải rắn. Trừ đó ra hết thảy còn lại đều bình thường.

Lúc này, chín cái miệng rắn kim loại đã mở, hai cái răng sắc nhọn kim loại xuyên thủng qua da thịt nam tử bị đính trên giá kim loại. Đem thân thể của hắn nhắc lên, cố định vào giá kim loại phía trên.

Hai cây xiềng xích quấn lấy hai bàn tay khóa lấy, hai cây ở hông bên cạnh giữ chặt, hai cái khác là hai chân. Còn lại ba cây còn lại là ở sau lưng, hoàn toàn đem nam tử kia giữ chặt lấy.

“ Ah!!” có lẻ là đau đớn đến tột cùng, khiến nam tử này đã hôn mê bất tỉnh vô thức phát ra tiếng thống khổ, đôi mắt đã nhắm lại một lần nữa run run mở ra.

Đó là một đôi đồng tử yêu dị, hoàn toàn khác với nhân loại vốn có, con mắt của hắn lại như một con rắn, có màu đỏ tươi như máu.

“ Không giết ta, các ngươi một ngày sẽ trả giá đắt!!”

Nhìn ánh mắt phẫn nộ chất chứa đầy giận giữ, hắc y nhân không để ý đến, giấu dưới vải đen trong khóe môi hắn nhích lên độ cong. Đối với thanh âm khàn khàn đầy thống khổ của người trước, hắn nói : “ khích tướng, vô dụng thôi. Ngươi muốn chết, ta lại càng không cho ngươi chết.”

“ Quên nói cho ngươi, ngôi vị thái tử của ngươi đã bị phế truất rồi.” Hắc y nhân lại đi đến gần, một tay hướng về gương mặt tù nhân nâng cằm lên, ngữ khí bên trong có mấy phần vui vẻ : “ lần này chúng ta phải cảm tạ ngươi, nhờ có sự ngu xuẩn của ngươi mà giúp Dạ Mộ chúng ta không ít. Tứ công tử rất hài lòng với ngươi đấy! Thiên Trạch”

Trong ngục giam dưới sâu lòng đất, gã nam nhân yêu dị này, kẻ là nguồn cơn họa loạn
trong hoàng cung nước Hàn, không ai khác chính là thái tử Thiên Trạch của Bách Việt.

“ Ngươi!!” Thiên Trạch nghe được càng phẫn nộ, đôi mắt tràn đầy lữa giận như muốn moi tim uống máu kẻ phía trước.

Hắn sỡ dĩ gây ra náo động, dẫn theo thuộc hạ dưới trướng tấn công vào hoàng cung nước Hàn, chính là bị bứt ép vào thế không thể không làm.

Hắn làm con tin ở Hàn quốc, nhận được tin Bách Việt phát sinh nội loạn. Sở quốc lại lăm le thôn tính Bách Việt. Tình cảnh nguy khốn để hắn nghĩ đến việc muốn mượn binh Hàn quốc trợ giúp giải nguy, kiềm chân Sở quốc để cho Bách Việt giải nội hoạn bên trong.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ