Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 177: Bộc lộ tài năng.



Chương 177:

"Kushina tiền bối, nhìn biểu hiện của cô như vậy, có phải cô cũng biết rồi đúng không ? Như vậy cô có suy nghĩ gì về tên đệ tử này ?" Ogata để ý tới vẻ lãnh đạm của Mikumo liền thâm ý cười nói.

"Tên Museigen Ryū đó không phải mục tiêu mà đệ tử của chúng ta có thể đối phó." Mikumu chỉ thản nhiên nói một câu, để cho đám người càng thêm kinh ngạc.

"Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cho họ biết." Diego cười ha hả một tiếng: "Nếu không họ sẽ ngủ không yên a, đây có phải là lý do khiến ngươi không muốn nói với những người khác không Quyền Thánh ? Với hy vọng bắt được cậu ta trước tiên ?"

"Có lẽ a." Ogata thừa nhận: "Vậy ai nên tung tin này ?"

"Để ta cho!" Diego hào hứng tuyên bố: "Như đã nói, Museigen Ryū-"

"Có thể sử dụng 《Ki - Chưởng Khống》." Mikumo ngắt lời.

"Đừng làm hỏng thú vui của tôi Yêu Quyền!" Diego bất mãn hét lên: "Nhưng phải, đệ tử mạnh nhất của Lương Sơn Bạc đã có thể sử dụng 《Ki - Chưởng Khống》."

Những tiếng ồn ào thất vọng và phẫn nộ có thể nghe thấy từ các võ sư khác trước khi Senzui đập tay lên đầu gối để cho tất cả phải im lặng.

"Ngươi đang nói với chúng ta rằng đệ tử của Lương Sơn Bạc đã có khả năng sử dụng Ki mà chỉ những bậc thầy mới có khả năng sao ?" Senzui hỏi với giọng điệu chất vấn.

"Ừm." Diego gật đầu: "Ta thề với danh nghĩa Tiếu Diện Cương Quyền của mình rằng cậu ta có khả năng sử dụng Ki khá thành thạo. Trên thực tế, một số người trong chúng ta có thể sử dụng một vài kĩ xảo từ cậu ấy."

Nhiều người giật mình phẫn nộ trước lời nói đó nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng.

"Sao có thể như thế được?" Agaard Jum Sai không tin tưởng được hỏi: "Có thể nào Museigen Ryū không ở độ tuổi như vẻ ngoài của mình ? Có thể thông tin của cậu ta sai lệch để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta ?"

Agaard Jum Sai dĩ nhiên không nghĩ rằng Lương Sơn Bạc lại làm chuyện như vậy, nhưng đó là điều cần phải xem xét.

Một thiếu niên có thể sử dụng 《Ki - Chưởng Khống》, và thành thạo nó hầu như không thể xảy ra.

Một lý do hợp lý hơn là Ryū trông còn trẻ nhưng thực ra đã là một người trưởng thành, giống như trường hợp của Mikumo vậy.

Mặc dù Mikumo sẽ không bao giờ cho ai biết tuổi thật của mình, nhưng có thể dễ dàng đoán được cô ấy già hơn nhiều so với vẻ ngoài của cô ấy, vì cô ấy đã sống qua Thế chiến 2, làm việc với Hayato Furiniji để ngăn chặn Mặt Trời Vĩnh Cửu trước đó.

"Vấn đề tuổi tác có thể là một yếu tố, nhưng đừng quên rằng đã có trường hợp một số người trở thành bậc thầy khi còn trẻ, một ví dụ có thể là Mayu Midō từ Tenchi Mushin Ryu , người đã trở thành một bậc thầy trong độ tuổi 18 tuổi." Ogata thản nhiên nói ra.

"Thế nhưng rõ ràng tên đệ tử đó chỉ mới học võ chưa được 1 năm, làm thế nào mà nó có thể trở thành bậc thầy trong thời gian ngắn như vậy chứ ?!" Agaard Jum Sai phản bác.

Diego trừng mắt nhìn Agaard Jum Sai trước khi trả lời: "Đừng có xúc phạm ta, ta luôn kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo rằng các thí sinh của mình đủ tuổi một cách hợp pháp, ta đã kiểm tra các thí sinh của mình nhiều lần để đảm bảo thông tin của ta là chính xác."

Các thành viên Yomi không khỏi chửi bậy trong lòng: 'Vậy mà ông đã để mấy tên bậc thầy lọt vào giải đấu ?!'

Dù nghĩ như thế nhưng không ai đủ can đảm để nói ra suy nghĩ của mình, mặc dù Diego có vẻ là người bình thường nhất so với tất cả các bậc thầy khác trong Yami nhưng mọi người đều biết một chuyện là đừng làm ông ấy tức giận, vì tất cả họ đã nghe về Cuồng Nộ Cương Quyền.

"Sau khi thấy cậu ta thể hiện khả năng đó, ta đã cho đội tình báo của mình kiểm tra ba lần để chắc chắn rằng Museigen Ryū không phải là một bậc thầy giấu mặt đã ngoài 20 tuổi. Hơn thế nữa, cậu ta đã chiến đấu chống lại một võ sĩ cấp Master sử dụng vũ khí và tự mình chiến thắng cùng với một phong cách võ thuật hoàn toàn mới của riêng mình." Diego nhìn mấy người nói ra.

"Một trường phái mới ?" Ogata ngạc nhiên hỏi, cũng là câu hỏi trong đầu mọi người lúc này.

"Đúng vậy, cậu ta chiến đầu với tên đó bằng tay không, sử dụng tay của minh làm vũ khí, còn có vẻ như cậu ta đã học được cách biến mọi thứ thành vũ khí của Bậc Thầy Vũ Trang ở Lương Sơn Bạc và dùng nó để biến chính ngón tay mình thành vũ khí, dùng sức mạnh để đánh gãy xương của đối thủ cùng với tốc độ đáng kinh ngạc, uyển chuyển của mình để né các đòn tấn công một cách dễ dàng, ta có thể nói trường phái của cậu ta bắt nguồn từ nhiều phong cách khác nhau mà tạo thành." Diego giải thích về trường phái mới cho những người khác.

Alexander đưa ra suy đoán: "Một thiên tài chăng ? Chưa từng có thiên tài nào như vậy xuất hiện trong vòng 100 năm nay."

“Ta nghĩ là nó hơn cả thế, có lẽ là một thiên tài hiếm có chỉ xuất hiện mỗi nghìn năm một lần, trở thành bậc thầy ở tuổi 17 không phải là không thể vì chúng ta cũng biết một số người, nhưng không có ai trong số họ có khả năng kiểm soát Ki tuyệt vời và tạo ra trường phái võ thuật riêng của mình như cậu ta." Cyril trầm ngâm.

“Thật vậy.” Ogata gật đầu: “Đệ tử của ta, Ryuto, đã gặp tai nạn đáng tiếc khi đang thử nghiệm một chiêu thức mới chống lại đệ tử của Lương Sơn Bạc. Tuy nhiên, mặc dù sử dụng sai kỹ thuật này, Ryū không chỉ nhìn ra được cách nó vận hành mà còn tìm ra được cách vô hiệu nó."

"Tiểu tử đó đã bị đám người Lương Sơn Bạc nhuộm trắng." Jenazad cười tà nói ra: "Nhưng điều đó khiến cho việc nhuộm đỏ nó càng trở nên dễ dàng hơn."

Hongō Akira cau mày trước câu nói đó nhưng không nói gì.

"Vậy chúng ta nên làm gì sau đó ?" Agaard hỏi: "Nếu không có gì khác, ta có một số việc tốt hơn để làm hơn là chỉ nói chuyện phiếm. Kokin, có vẻ như con có một số việc phải làm, ta sẽ rất đau đầu nếu để học sinh của Apachai vượt xa con."

"Vâng, sư phụ." Tirawit biểu thị kính ý gật đầu.

Senzui đã dành chút thời gian này để suy ngẫm về điều này.

Việc một người ở tuổi 17 có thể sử dụng 《Ki - Chưởng Khống》 quả thực là một điều phi thường, nhưng thật bất ngờ khi phát hiện ra rằng gia phả của Ryū không hề có gì liên quan đến võ thuật, càng không phải nói đến thời gian học võ vô cùng ngắn của cậu ta.

Senzui nghi ngờ Ryū thuộc một gia đình giấu mặt khỏi Kuremisago, nhưng hắn rất nhanh bác bỏ điều đó.

Tất cả các thành viên trong gia tộc đều được theo dõi cẩn thận và bất kỳ ai bên ngoài gia tộc đều đã chết, ngoại trừ Miu.

Senzui ra lệnh: "Diego, hãy phát đoạn phim về trận chiến cho tất cả chúng ta xem, ta muốn tự mình phân tích đoạn phim này."

"Được rồi, ta làm ngay!" Diego cười toe toét: "Ta thậm chí sẽ tung ra một video âm nhạc cùng với nó!"

Những người khác trong nội tâm đều than oán vì điều đó, nhưng tất cả đều chỉ quan tâm đến đoạn phim.

"Ồ, tôi quên đề cập, Museigen Ryū không phải là người duy nhất sử dụng 《Ki - Chưởng Khống》, hai cô gái bên cạnh cậu ta Fūrinji Miu và Shirahama Honoka cũng có dấu hiệu đã chạm được vào nó." Diego nói thêm, hắn biết được vì hắn đã thấy cách mà Miu giáo huấn Kanō Shō trong khu rừng, Honoka biểu hiện ra chút ít khi tấn công Kanō Shō lúc ở đấu trường.

Điều đó đã thu hút sự chú ý của Senzui.

"Hai đứa trẻ khác ? Việc huấn luyện của Lương Sơn Bạc hẳn là một cái gì đó đáng để tâm hơn đi." Hongō Akira cười thầm: "Nếu chúng ta không còn gì để thảo luận, ta xin phép nghỉ trước, đi nào Shō, chúng ta còn việc phải làm."

"Vâng thưa sư phụ!" Shõ cười toe toét, sau đó nhanh chóng chạy theo để rời khỏi chỗ đầy áp lực này.

"Ba tên đệ tử đó rất có thể sẽ sớm mạnh hơn chúng ta." Alexander ngập ngừng: "Lương Sơn Bạc chắc chắn đã giấu nanh vuốt của mình rất tốt, một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến chúng ta thất bại."

"Ta sẽ suy ngẫm về điều đó." Senzui tỏ ý nói: "Chúng ta sẽ triệu tập một lần nữa khi có quyết định, ta muốn mạng lưới gián điệp của chúng ta có thêm thông tin về ba tên đệ tử này. Hiện tại giải tán!"

Khi một người trong số họ bắt đầu rời đi, mỗi người đệ tử rời đi cùng với sư phụ của họ.

Khi Chou Enshin đi ngang qua Kanō Shō, hắn ta thì thầm: "Hèn nhát."

Shõ trán nổi gân xanh, cưỡng lại ý muốn đánh đập Chou Enshin ra bã, thay vào đó chọn đuổi kịp sư phụ của mình.

Satomi đã chọn ở lại vì anh ta có một số suy nghĩ về những việc bản thân sẽ làm sau đó, khi hắn trầm ngâm về Ryū, tay của hắn siết chặt lại vì một chút tức giận.

Satomi đã rất cố gắng để đạt được vị trí hiện tại của mình!

Và bây giờ, đối thủ/kẻ thù của hắn ta cùng với Sát Sinh Quyền rõ ràng là một tên quái vật chính hiệu.

"Ta sẽ cho tên đệ tử đó thấy." Satomi nói với chính mình: "Dù với tất cả tài năng đó, hắn vẫn sẽ gục ngã trước tay ta, hắn chưa bao giờ hiểu ta đã trải qua bao nhiêu đau đớn và khổ sở để đến được với vị trí của mình như bây giờ!"

Satomi không biết mình đã thực sự sai như thế nào khi nói câu nói đó.

----------

Bên ngoài.

Hongō Akira đi cùng với đệ tử của mình - Kanō Shō, đột nhiên hắn quay đầu qua hỏi: "Shō, có phải con đã đánh nhau với Ryū khi ở giải đấu đó không ?"

"Cái gì ?!" Kanō Shō giật mình một cái, vội nói: "Không có, con chưa hề đánh nhau với hắn."

"Vậy mấy vết thương trên người con là từ đâu ra, đừng tưởng rằng bôi thuốc vào là ta sẽ không nhìn ra." Hongō Akira trầm giọng nói.

"Cài này..." Kanō Shō có chút ấp úng, thế nhưng trước quyền thế của sư phụ cũng phải nói ra: "Là từ...cô gái kia."

"Cô gái ? Là Fūrinji Miu sao ?" Hongō Akira nhướng mày,

"Vâng." Kanō Shō cúi đầu nói, bị người mình thích đánh cho một trận chỉ để theo người khác khiến một tên thiếu niên mới biết yêu như hắn bị đả kích rất lớn.

"Haiz." Hongō Akira thở dài, hắn cũng không biết phải khuyên cái gì, xem như là bài học đầu đời đi, để cho nó chuyên tâm tu luyện hơn.

Ở bên khác.

"Sư phụ..." Chikage đi ở bên cạnh Mikumo, ánh mắt có chút không vui nhìn về phía Mikumo.

"Không có việc gì, con không có đánh lại tên Ryū đó cũng không sao." Mikumo xoa lấy đầu của Chikage nhỏ nhẹ nói, dù sao chính cô cũng đã biết thực lực của Ryū lớn đến cỡ nào.

"Ồ, họp xong rồi sao ?" Luong từ chỗ nào đi ra, mỉm cười đi về phía Mikumo.

"Cô đợi ta ở đây làm gì ?" Mikumo lạnh nhạt hỏi.

"Cô cũng vô tình quá đấy, vì giúp cô đi điều tra mà ta bị tên Quyền Ma Tà Thân kia ghim a, đương nhiên phải tới tìm cô làm chỗ dựa rồi." Luong cười khúc khích nói ra, bước tới khoát lấy một cánh tay của Mikumo, trông thân thiết giống như hai chị em vậy.

"Tùy cô." Mikumo không chút quan tâm nói, vẫn như cũ bước đi dù cho Luong vẫn đang khoát lấy tay cô, cả ba người nhanh chóng đi ra khỏi căn cứ u ám này.

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?