Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 103: Chấm dứt (2)



Ngày ngày vội vã bận rộn trôi qua đặc biệt nhanh chóng, Lôi Tấn không hề ngoài ý muốn nhận được tin tức chính xác từ Bối Cách, Lam Tề đồng ý hỗ trợ, mặc kệ gã xuất phát từ lý do gì, áy náy cũng thế, cảm kích cũng vậy, chuyện quay về lần này cuối cùng cũng có một mở đầu không tệ, Lôi Tấn dùng đến sáu bảy ngày để chuẩn bị các thứ, dù sao đường đi thực sự không dễ dàng, lần này lại còn không có sự chiếu cố của bọn Hi Nhã, chuyện gì cũng có thể xảy ra, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình, chuẩn bị như thế nào cũng không hề thừa, chẳng qua là không có nhiều thời gian thôi

“Còn thiếu gì không?” La Kiệt giúp Lôi Tấn kiểm kê những thứ cần phải mang đi hỏi

“Không sai biệt lắm, đồ ăn, quần áo, cung tiễn, đuốc, đá đánh lửa, muối ăn, cơ bản đều đã chuẩn bị tốt, về phần nước uống lúc trên biển, ta đã chặt ít ống trúc đặt trên núi, trước khi đi lấy thêm ít nước ngọt là được.” Lôi Tấn đẩy nhẹ cái giỏ mây, bên trong đồ ăn chiếm một phần lớn, đây đều là thịt La Kiệt nướng giúp, thứ nhất có thể lấp đầy bụng, thứ hai mang theo cũng nhẹ nhàng. Những thứ quan trọng như bản đồ hay mấy miếng hắc ngọc hắn đều tuỳ thân mang theo.

La Kiệt ‘Ân‘ một tiếng, thấy hắn mang theo rất ít quần áo, liền hỏi “Có muốn mang thêm quần áo hay không, phỏng chừng trên biển lúc này rất lạnh.” Kế hoạch của Lôi Tấn thực sự chu toàn, lo lắng cũng thực  cẩn thận, nhưng để hắn đi một mình, La Kiệt cũng thực sự lo lắng, phải biết rằng nơi đây không phải là xã hội hiện đại, xảy ra chuyện gì cũng có thể kêu cứu, trên biển có Lam Tề hỗ trợ, ít nhiều còn có chút hoàn hảo, nhưng hắn lại còn muốn một mình xuyên qua rừng rậm, sau khi tới cấm địa, còn không biết sẽ hội ngộ sự tình gì, dù sao ở mấy chỗ gần cấm địa mấy năm nay luôn không ngừng phát sinh những sự kiện quỷ dị đến giờ còn chưa rõ nguyên nhân, thế nhưng y cũng chỉ có thể lần lượt nhắc nhở, khuyên can thì vô luận như thế nào cũng không có khả năng

“Được rồi, như vậy là đủ rồi.” Những thứ kia có thể mang ít một chút thì bớt một chút, người phải rời đi không có tư cách yêu cầu nhiều thứ

“Bao giờ ngươi tính đi?” Đèn nhựa thông trong phòng thực sự hôn ám, La Kiệt giờ phút này nhìn không rõ biểu tình của Lôi Tấn

“càng nhanh càng tốt.”  sự tình gì cũng đều cám dỗ hắn lưu lại, nếu phải đi, thì phải thống khoái một chút, cứ dắt dắt kéo kéo thế này không phải là phong cách làm việc của hắn

“Tốt lắm, ngươi ngủ sớm một chút, gió đêm nay lớn quá, ngươi nhớ đóng kỹ cửa sổ.” La Kiệt dặn một tiếng cuối

Hôm nay quả thực rất lạnh, không biết họ vây săn trong rừng thế nào, bất quá chờ bọn họ trở về, bản thân cũng đã đi, cũng nhìn không thấy

Hôm sau Lôi Tấn lại đi tìm Bối Cách, thương lượng chuyện lên đường

Bối Cách không nghĩ tới Lôi Tấn đã chuẩn bị tất cả nhanh như vậy, lúc này cũng không thể không nói thực, Lam Tề vẫn còn nằm trên giường không động đậy được, bị Hi Nhã cùng Mặc Nhã đánh không nhẹ, nếu không phải An Bố ngăn cản, nói không chừng thực sự đã có tai nạn chết người

Lôi Tấn không nghĩ tới Hi Nhã cùng Mặc Nhã thế nhưng lại lấy hai chọi một thu dọn Lam Tề, đây cũng quá thắng bất chi võ (thắng lợi không công bằng: một chọi một), bất quá hắn không cảm thấy quá đáng là được, dù sao mấy cái chuyện đánh nhau này, thắng là được, trông nom dùng thủ đoạn gì, huống hồ so với việc nhìn thấy bọn Hi Nhã bị thương, một chút thương tích này của Lam Tề có đáng là gì, đương nhiên ở trước mặt Bối Cách, hắn vẫn thể hiện rất tốt bộ dáng thân thiết an ủi quan tâm kiểu mèo khóc chuột

Bối Cách giải thích nói không phải là hai đánh một, mà là Mặc Nhã tới đánh trước một trận, thương thế còn chưa lành, Hi Nhã lại qua tẩn một trận nữa. Bất quá y còn chưa nói Minh Nhã cũng tới một lần, nhưng thấy Lam Tề chỉ còn lại nửa hơi thở, nghĩ nghĩ vẫn là thức giận tặng cho một quyền rồi mới đi.

Lôi Tấn thiếu chút nữa thì cười lớn, hai người này tính tình thực đúng là trẻ con, hắn từ trước đến này đều có thói quen đảm đương nhân vật giám hộ cùng bị ỷ lại, nhưng mà sau khi đến thế giới này, ngược lại nơi chốn đều bị vài người bọn họ coi chừng, chờ sau khi mình đi rồi, duyên phận này cũng thật sự cắt đứt, nghĩ đến đây, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác chua xót

Bối Cách không biết Lôi Tấn đang nghĩ gì, chỉ thấy thần sắc hắn ngượng ngùng, tựa hồ không hứng thú bàn tiếp chuyện lên đường, chỉ bởi vì Lam Tề mà hoãn lại, nên xin lỗi rất nhiều, cũng cam đoan nói trong vòng năm ngày nhất định có thể lên đường

Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể chờ thêm một chút, bởi vì dưới điều kiện không hề có công cụ đi lại trên biển tiên tiến gì, nếu không có sự hỗ trợ của Lam Tề, hắn ra biển chẳng khác nào chịu chết, Lôi Tấn tuy rằng vội vã phải đi, thế nhưng cũng vẫn phải có lý trí, hắn còn chưa có muốn chết ở trên đường đâu.

Lôi Tấn tự đặt cho mình thời gian trễ nhất là tới lúc tế trăng, còn cách đúng mười ngày, tính tính thấy thời gian còn đầy đủ, laijc ùng Bối Cách ước định cụ thể thời gian khởi hành rỗi mới về nhà.

Mấy ngày chờ đợi, Lôi Tấn cũng không hề nhàn rỗi, lôi kéo La Kiệt thí nghiệm rất nhiều lần, rốt cục trước khi đi đã chế ra nước mắm cùng dấm chua, còn đem hai cái phòng cọ sạch một lần, đem da thú treo hết lên cửa sổ cùng cửa để tránh gió. Trước đó mấy ngày bởi vì Lôi Tấn bệnh, bọn Hi Nhã chỉ kịp đem trong ngoài phòng Lôi Tấn thu dọn một lần, những thứ khác còn chưa kịp làm, đã phải tham gia vây săn

Cho dù có lưu luyến nhiều hơn nữa, ngày xuất phát cũng đã đến, mùa đông trời sáng rất muộn, Lôi Tấn tỉnh lại đẩy cửa ra, trên thảo nguyên vẫn là một mảnh mờ mịt, thế nhưng cũng may là tuyết còn chưa có tan hết, thân thể to lớn có thể thấy rõ, hắn đem giỏ nặng nề khoác lên người, tính toán đến chỗ hội họp với Lam Tề, còn chưa có xuất môn, chợt nghe thấy trên đường truyền đến động tĩnh không nhỏ, sắc trời phía sau còn sớm, toàn bộ bộ tộc vẫn còn ngủ say, cho nên một chút tiếng vang chợt xuất hiện này nghe phá lệ rõ ràng, thiên tính vạn tính, Lôi Tấn không nghĩ tới trước một khắc hắn rời đi, đoàn người vây săn đã quay trở lại.

——-

Hôm nay vô luận thế nào cũng đi không được, Lôi Tấn bình tĩnh đem cái giỏ giấu kĩ, đem quần áo vừa mới mặc cởi ra khoác lên trên tủ, xoay người lên giường giả bộ như không có việc gì tiếp tục ngủ, chờ hắn làm xong hết thảy, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa đến gần.

“Lôi Tấn, ngươi xem Minh Nhã mang cho ngươi cái gì…”

“Hư… hắn còn đang ngủ.” Hi Nhã đánh gãy thanh âm hưng phấn của Minh Nhã

Lôi Tấn cảm giác được ngón tay lạnh lẽo đang vuốt mặt của hắn, thuận thế trượt xuống

“Chẳng lẽ ngủ sâu như vậy, vậy để hắn ngủ nhiều hơn đi, hơn hai tháng nay hắn cũng chưa ngủ đầy đủ làn nào.” Nghe thấy tiếng của Mặc Nhã, là người cuối cùng vào cửa.

“Đã đi hơn nửa tháng, người như thế nào một chút cũng không béo lên, không biết có hảo hảo ăn cơm hay không.”

Lôi Tấn vốn tưởng bản thân mấy ngày này háo trang rất tốt, thì ra bọn họ đều nhìn ở trong mắt, chỉ là không nói ra thôi

Nghe thấy tiếng Hi Nhã bỏ thêm ít than củi vào trong chậu than, bên trong gian phòng trở lên ấm áp hơn, tiếp theo là âm thanh nhanh tay nhanh chân mở tủ áo, Lôi Tấn nghĩ bọn họ muốn thay quần áo.

Lam Tề hiện tại hẳn đã đến thung lũng đi, chỉ mong Bối Cách có thể nhìn ra sự tình không đúng, sớm một chút thông báo cho Lam Tề, phía bên La Kiệt thì không cần lo lắng, tự hắn có biện pháp ứng phó

Lôi Tấn nhắm mắt trầm tư, nhưng trong tiếng vang tất tất sách sách của họ, hắn vốn giả bộ ngủ, thế nhưng thần kinh căng thẳng do nhiều ngày không hảo hảo ngủ, lại bắt đầu mơ hồ

Trước khi sắp sửa rơi vào giấc ngủ hắn cảm giác tấm thảm căng ra, có người cẩn thận leo lên giường, kề sát bên lưng hắn nằm xuống. Là Minh Nhã đi, Lôi Tấn theo bản năng nghĩ đến, bất quá không kịp có phản ứng nào khác đã rơi vào giấc ngủ.

Ở trong lồng ngực ấm áp, Lôi Tấn ngủ rất say, chờ hắn mở mắt ra, thì thấy Minh Nhã đáng ghé vào đầu giường, đôi mắt to xinh đẹp chớp cũng không chớp lấy một cái mà nhìn theo Lôi Tấn.

“Trên mặt ta nở hoa?” Lôi Tấn vươn cánh tay dưới thảm lên, đẩy cái đầu to sắp dán lên mặt mình ra.

Người còn chưa có đẩy ra, Lôi Tấn cảm giác trong miệng chợt lạnh, không biết bị Minh Nhã nhét cái gì vào.

“Ăn ngon không? Đây là Nham quả Minh Nhã hái được nha.” Đặc biệt cường điệu là do Minh Nhã hái đến, hơn nữa vẻ mặt chờ đợi, còn kém phe phẩy cái đuôi cầu khen ngợi

Mềm mềm trơn trơn, vị ngọt nhẹ một chút cũng không chán, quả thực không tệ, nhưng mắt Lôi Tấn nổi ý xấu không nói gì, mắt thấy biểu tình của Minh Nhã sự chờ đợi dần dần háo thành thất vọng, cuối cùng quả thực gấp đến độ muốn khóc

“Ngươi không thích ăn a?” Đây là thứ sau khi trưởng thành, lần đầu ra ngoài vây săn, mang về cho Lôi Tấn thứ gì đó, nhưng mà Lôi Tấn tuyệt không thích

“Tiểu ngu ngốc, ăn ngon lắm.” Lôi Tấn cảm thấy chọc ghẹo đủ rồi, mới hào phóng nửa đứng dậy ôm cổ y ấn vào trong ngực mình, nhẹ nhàng xoa hai cái lên đầu Minh Nhã

“Ngô ngô ngô…” Minh Nhã ở trước ngực Lôi Tấn khó chịu giãy dụa

Hai người ta đẩy ngươi chắn, ta trên ngươi dưới, giống như hai hài tử cuốn lấy nhau thành đoàn, ở trên giường chơi đùa ầm ĩ. Cuối cùng Minh Nhã nắm hai chân Lôi Tấn xoay người một cái, đem người thành công dè xuống dưới thân

“Không chơi nữa, không chơi nữa….” Lôi Tấn vừa nhận thấy tình huống không đúng, lập tức bắt đầu xấu hổ

“Minh Nhã không muốn đứng lên.” Lôi Tấn như vậy thoạt nhìn hảo me người, quần áo hỗn độn, sợi tóc ẩm ướt, ngực hai người dán cùng chỗ đang kịch liệt phập phồng

“Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu đứng lên?” Lôi Tấn nhéo lỗ tai y, không thèm để ý cười nói “Tiểu tử này, còn học được cùng ta cò kè mặc cả.”

“Vậy ngươi hôn Minh Nhã một cái đi?” Minh Nhã không sợ chết bĩu môi sáp lại gần

Lôi Tấn nheo mắt, ngược lại bật cười, ấn cái ót Minh Nhã xuống, bẹp một cái hôn lên, âm thanh vang dội, hiệu quả rất tốt, chẳng qua hôn lên trán là được

Minh Nhã tựa hồ không nghĩ tới Lôi Tấn lại thực sự thaoir mái đến vậy, ngốc hồ hồ không kịp phản ứng.

Lôi Tấn nhân cơ hội đẩy y ra, nói “Đem màn trên cửa sổ kéo lên, giờ là lúc nào rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lôi Tấn sau khi tỉnh lại hôn Minh Nhã đó, Minh Nhã chỉ lo vuốt trán mình cười ngây ngô, thẳng đến khi Lôi Tấn tặng cho một cước mới tỉnh táo lại, phi xuống giường đem màn kéo lên

Ánh mặt trời lộ ra ngoài cửa sổ chiếu sáng cả một khảng đất lớn trong phòng, xem ra cũng đến tầm giữa trưa rồi

Minh Nhã đi chân trần, chạy đến bên cái bàn, ôm một cái bát đi qua, bên trong xếp đầy những trái cây có thịt quả đỏ tươi to to nhỏ nhỏ cỡ quả Long nhãn, lau lau tay, nhón một viên đưa đến bên miệng Lôi Tấn, giải thích “Lúc ngươi ngủ, Minh Nhã đã đập rất nhiều, ngươi chỉ cần ăn thôi.”

Lôi Tấn nhức đầu, hắn cũng không phải tiểu hài tử, như thế nào một tên hai tên đều phải uy hắn ăn, Hi Nhã cùng Mặc Nhã tên trước tên sau không thèm che giấu, hiện tại ngay cả tiểu tử này cũng học xấu theo

“ta tự mình đến.” Lôi Tấn tính toán đưa tay ra nhận

Minh Nhã bẹp miệng mếu máo, tỏ rõ không đồng ý, cố ý hướng tay đến bên miệng Lôi Tấn, vẻ mặt uỷ khuất không lời

Lôi Tấn bất đắc dĩ, chỉ đành há mồm ngậm lấy

Minh Nhã lúc này mới cười lên.

Lôi Tấn sợ y chân trần đứng trên đất sẽ lạnh, liền bảo y lên giường, buổi trưa dương quang trong vắt, hai người oa ở trên giường chia nhau ăn hơn nửa bát Nham quả, kỳ thực gần như đều vào trong miệng Lôi Tấn, Minh Nhã nhìn thấy Lôi Tấn chịu ăn những gì mình uy tới, cũng chỉ nhếch mép mở nụ cười

“chỉ ăn trái cây, cũng không ăn cơm sao? Cơm trưa đã nấu xong rồi, xuống giường ăn cơm đi.” Hi Nhã xốc rèm lên cười tiến vào phòng

————

Trong lúc ăn cơm, La Kiệt mở miệng hỏi “Sao lần này vây săn lại trở về sớm vậy?” Năm vừa rồi con mồi ít, hơn nữa lúc tế nguyệt lại cần rất nhiều, các thú nhân ra ngoài thường thường phải mất hơn một tháng mới về

“Lần này trong sơn cốc gặp phải một đàn hươu bị Bạo phong tuyết tách ra, con mồi lần này phần lớn đều là chúng, hơn nữa xem khí trời, hai ngày nữa có thể có tuyết, nên chúng ta tận lực tăng tốc quay về.” Đây là An Sâm trả lời

Thú nhân sinh hoạt giữa tự nhiên trong thời gian dài, tự hiên cảm ứng với thời tiết ó với giống cái còn nhạy bén hơn, cho nên Lôi Tấn cùng La Kiệt rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời, thì các thú nhân lại có thể cảm nhận được bão tuyết của mấy ngày sau

Lôi Tấn bất động thanh sắc liếc nhìn Lôi Tấn.

Trên mặt Lôi Tấn cũng không co gì khác thường, thậm chí thần sắc so với mấy ngày trước còn thoải mái hơn vài phần, La Kiệt biết trong lòng Lôi Tấn đã có đối sách, yên tâm rất nhiều cũng cảm thấn quyết tâm của Lôi Tấn thực sự rất lớn, phỏng chừng có là gì cũng không thể ngăn cản.

Còn năm ngày nữa là tế nguyệt, đó chính là thời khắc cùng. Lôi Tấn đem miếng thịt cuối cùng trong bát bỏ vào miệng, còn canh thì một hơi uống cạn

———-

Hai ngày nay công việc trong bộ tộc lục tục lu bù lên, người người đi trên đường đều mang vẻ mặt mừng rỡ, Tế nguyệt đối với người trong bộ tộc có ý nghĩa thực sự thần thánh, bọn họ cảm tạ các vị thần đã che chở trong suốt mọt năm này, cũng khẩn cầu năm sau sẽ mưa thuận gió hoà, đồ ăn sung túc. Các thú nhân phải vào núi đốn thêm gỗ, tẩm thêm mỡ động vật, sau đó dựng thành một cái giả lửa trại thật lớn, giống cái thì ở nhà tẩy giết con mồi, để trong ngày Tế nguyệt đầu tiên có thể đem ra sử dụng.

An Bố trăm vội còn bớt chút thời gian đến tìm Lôi Tấn một lần, cùng hắn nói cụ thể tình huống chia đất, cũng nói sau thu sẽ thí nghiệm trồng lúa mạch, hỏi hắn có ý kiến gì không.

Lôi Tấn suy nghĩ một chút, lại bỏ sung thêm một chút những gì hắn biết

An Bố nói chờ ngày lễ mở ra, sẽ giới thiệu hắn với các trưởng lão trong tộc để làm quen, Lôi Tấn chỉ cười không nói

An Bố lúc ấy nghĩ Lôi Tấn đã đồng ý rồi.

Chạng vạng trước ngày lễ, mặt trời đã kéo về phía tây, hoàng hôn buông xuống, Lôi Tấn đứng trước cả, gió trên thảo nguyên thổi qua vạt áo hắn, bóng dáng tay trái hắn dần dần chìm vào mơ hồ

“Lôi Tấn, Minh Nhã đã trở lại.” Minh Nhã cười chạy tới, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Lôi Tấn

“Ngày lạnh như thế, sao lại chờ ở bên ngoài?” Hi Nhã sờ sờ mặt hắn, lạnh lạnh lẽo lẽo, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi

Mặc Nhã liếc nhìn Lôi Tấn thật sâu một cái, sau đó kéo người nhanh chóng chạy vào nhà.

“Thơm quá a, a sao nói hôm nay muốn một mình ăn cơm chiều, ta còn đang nghĩ Lôi Tấn nấu món ngon gì a.” Minh Nhã trẻ con hít hít cái mũi nói

Trên cái bàn giữa phòng, một nồi canh nóng hầm hập đặt trên một cái bếp nhỏ bằng bùn, hương khí xông vào mũi

“Là thịt bò a. hình như còn có cả xương bò nữa, đêm nay ăn canh thịt bò sao?” Hi Nhã vào nhà rửa sạch tay, lúc này bước tới gần hai bước cười hỏi

“Không, đêm nay chúng ta ăn mì.” Thái độ Lôi Tấn trầm tĩnh tự nhiên

“Mì là gì?” Minh Nhã thấy Lôi Tấn từ một cái bàn khác bê qua một cái đĩa phủ lá che, thì tính đi qua hỗ trợ

Lôi Tấn từng nghe La Kiệt nói, lúa mạch trong bộ tộc phần lớn hái xuống là trực tiếp bỏ vào nồi, cho dù mài thành bột, nhiều nhất thì làm thành bánh bột ngô, còn những cách làm khác thì gần như không có.

“Ngươi ăn sẽ biết.” Lôi Tấn ý bảo không cần lại đây

Vì thời gian nấu đủ lâu, canh đã đậm đến màu trắng bệch, Lôi Tấn nếm thử, thịt bò trong nồi đã nhừ nát, hắn đem mì đã làm tốt bỏ vào trong nồi

Múc mì ra khỏi nồi, có canh có thịt, Lôi Tấn đem mộc nhĩ, nấm. dưa muối, hành đã thái nhỏ thả vào từng bát

Bốn người thực vui vẻ vây quanh bàn ăn cơm chiều, ai cũng không chú ý đến thời tiết bên ngoài đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào.

———

Sau khi ăn xong.

“Tốt lắm, để mai ta thu dọn, ngươi hiện tại đi tắm rồi ngủ đi.” Hi Nhã che miệng ngáp một cái, không biết vì cái gì mà tối nay y đặc biệt cảm thấy buồn ngủ, chẳng lẽ là do tối nay ăn qua no sao? Bất quá tối này y quả thực đã ăn không ít, Mặc Nhã cùng Minh Nhã cũng ăn rất nhiều, chỉ có Lôi Tấn gần như không nhúc nhích đôi đũa, theo như hắn nói là do không chịu nổi đói, trước đó đã ăn một chút rồi

“Ngươi cứ đi ngủ đi, ta ổn mà.” Lôi Tấn cười cười, đôi môi tái nhợt

“Ngươi…” Hi Nhã còn muốn nói gì đó, nhưng mà cơn buồn ngủ lập tức đánh gãy siu nghĩ của y, y lắc đầu, miễn cưỡng duy trì vào phần tỉnh táo

“Ngươi nhanh đi ngủ đi, ngày mai không phải Tế nguyệt của bộ tộc sẽ bắt đầu sao? Ngày mai còn bận rộn đấy.” Lôi Tấn phụ đỡ ý đến bên giường

Gần như là lúc dính vào giường, Hi Nhã đã lăn ra ngủ.

Mặc Nhã còn đỡ cái trán ngồi bên bàn, sợi tóc trên trán rũ xuống, Lôi Tấn khống biết y đang nghĩ gì, bước qua, nói “Ngươi cũng mau về phòng ngủ đi, bận rộn một ngày rồi.’

Mặc Nhã có vẻ cố hết sức đứng lên, đem Minh Nhã đã gục xuống bàn ngủ dìu đến cái giường tận cùng bên trong. Một câu cũng không nói, đi ra đem Lôi Tấn ôm vào trong ngực, nhanh đến mức Lôi Tấn hoài nghi xương cốt của mình ngay sau đó sẽ vỡ vụn.

“Lớn như vậy rồi, ngươi còn học Minh Nhã làm nũng sao?” Lôi Tấn vỗ vỗ lưng y, ý bảo đứng lên.

“Ngươi nhất định phải hảo hảo…” Mặc Nhã gục trên đầu vai Lôi Tấn nhỏ giọng nói

Lôi Tấn sửng sốt, nhưng rất nhanh cường cười nói “Ngươi nói mê sảng gì…” Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy trên vai chợt nặng trĩu, Mặc Nhã rốt cục cũng không kiên trì được

Lôi Tấn nở nụ cười, đỡ Mặc Nhã nằm xuống, dược Lam Tề đưa quả nhiên rất có hiệu quả.

“ta đã từng hỏi ngươi, có muốn đi với ta không? Ngươi lúc ấy cự tuyệt ta, ta nghĩ ngươi lần này nhất định cũng không muốn đi cùng ta rồi, ta đi rồi, có rảnh thì đi thăm bảo bảo nhiều một chút, đừng nhíu mày, ngươi có biết ta không hề muốn làm nhất là làm0 tổn thương trái tim của ngươi.” Đầu ngón tay Lôi Tấn nhẹ vuốt nếp nhắn giữa hai chân mày của Mặc Nhã

“Minh Nhã đã trưởng thành rồi, về sau cũng phải hảo hảo nghe lời, bất quá Minh Nhã luôn luôn thực biết điều.’ Lôi Tấn đến buồng Minh Nhã giúp y đắp kín thảm

Lôi Tấn từ dưới giường của Mặc Nhã lôi ra cái giỏ đã chuẩn bị tốt.

“ta đi, Hi Nhã, thực xin lỗi.” Ở trong lòng hắn người khiến hắn cảm thấy xấu hổ nhất là Hi Nhã, người này trong lúc hắn bị thương, đã cùng hắn vượt qua thời điểm gian nan nhất, ngày thường yên lặng ngấm ngầm chịu đựng, thời điểm hắn cần luôn che chở trước người cho hắn, một người như vậy, bản thân chung quy thực có lỗi với y, hài tử trong bụng kia, tuy miệng không nói, thế nhưng lại nghĩ nếu như có thể bù đắp lại cho Hi Nhã, nhưng mà đứa nhỏ chung quy lại không giữ được.

“Ngươi xứng đáng có được một người tốt hơn, thấu hiểu ngươi hơn.”

“Ta đi.” Lôi Tấn cúi người ở trên môi y hạ xuống một nụ hôn cuối cùng

Lôi Tấn xoay người, mới phát hiện góc áo mình không biết từ lúc nào đã bị Hi Nhã nắm chặt trong lòng bàn tay, thần sắc Hi Nhã thống khổ, tựa hồ như đnag kiệt ực giãy dụa để cho bản thân tỉnh lại

Trái tim Lôi Tấn hung hăng đau đớn, tựa như bị một cái đinh đâm vào, nhấc cái giỏ chạy ra ngoài

Theo cánh cửa bị đóng lại, đầu ngón tay Hi Nhã chảy ra những vết máu nhỏ đáng nghi

La Kiệt đã đứng chờ ngoài cửa.

“Đi đường cẩn thận.” Chuyện cho tới nước này, La Kiệt cũng không còn từ gì khác để nói

Lôi Tấn ‘Ân’ một tiếng, lại hỏi “Nếu ta trở về, ngươi có chuyện gì muốn ta nhắn lại không?”

La Kiệt thở dài, nói “Đã qua hai mươi năm, cũng không biết có còn ai nhớ đến ta không, ngươi còn nhớ lần đầu gặp mặt, ta đưa cho ngươi xem cái đồng hồ kia không?”

Lôi Tấn gật đầu, đương nhiên nhớ rõ, chính là cái thứ kia không biết vì nguyên nhân gì, kim đồng hồ căn bản không chạy

“Nếu có thể, ngươi tới đó xem xem.” La Kiệt nói ra một địa chỉ

Lôi Tấn tuy chưa từng đi qua, thế nhưng vẫn nhớ kỹ

“Đế tránh cho An Sâm cùng An Lạc nghi ngờ, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, Lam Tề hẳn đang ở cửa sông chờ ngươi.”

“Tái kiến, La Kiệt.”

Lôi Tấn vừa kéo cái giỏ lên người, chợt nghe thanh âm cửa phòng bị đẩy ra

“Lôi Tấn…”Minh Nhã khóc lao tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, Lôi Tấn lảo đảo hai bước mới giữ vững cước bộ

“Minh Nhã?” Lôi Tấn kinh ngạc, Minh Nhã không phải là người đầu tiên ngủ sao?

“Lôi Tấn, ngươi muốn đi đâu? Ngươi không cần Minh Nhã, ngươi cũng không cần đại ca nhị ca?”

“Minh Nhã buông.” Lôi Tấn bất đắc dĩ mở miệng, đưa tay tính toán đẩy y ra.

“Minh Nhã không muốn ngươi đi.” Y biết nếu buông tay, Lôi Tấn nhất định sẽ đi.

“Minh Nhã, nghe lời ba ba, Lôi Tấn cũng có người chờ hắn về nhà, ngươi không thể ích kỉ như vậy.” La Kiệt nhìn thấy con của mình như vậy, làm sao có thể dễ chịu.

“Nhưng bọn họ tốt với Lôi Tấn hơn chúng ta không?”

“Không phải tính như vậy, Minh Nhã.” La Kiệt đem Minh Nhã kéo qua, ôm vào trong ngực

“Cám ơn ngươi, La Kiệt.” Lôi Tấn nhìn Minh Nhã trong ngực La Kiệt khóc đến mức không thể thở, đúng là không thể nói được lời an ủi

“Ba ba, Lôi Tấn trở về có thể hạnh phúc không?”

“Có thể đi.” Rất nhiều thứ nếu không mất đi, sẽ không đau lòng, đợi cho đến lúc biết đau lòng thì tất cả đều đã muốn.

Minh Nhã lau nước mắt, nói “Ba ba, Minh Nhã muốn tiễn hắn đi, ta sợ hắn trên đường gặp phải nguy hiểm, Minh Nhã muốn theo bảo hộ hắn.”

La Kiệt nhìn ánh mắt kiên định của Minh Nhã, y chưa từng cảm thấy tiểu nhi tử của mình trưởng thành cho tới giờ khắc này, tiểu nhi tử của y đã là một nam tử hán chân chính, đã học được cách bảo hộ người mình thích, cho dù y cũng rất không muốn Minh Nhã lấy phương thức tàn khốc như vậy để trưởng thành

“Đi đi, ba ba chờ ngươi trở về.” La Kiệt chỉ có thể nói như vậy.

—————

Lam Tề cùng Bối Cách đứng ở cửa sông chờ Lôi Tấn, nhìn nhau không nói gì, Lam Tề cười khổ, gã cùng Bối Cách rốt cục hôm nay cũng đi tới bước này, từ sau đêm hôm đó, nếu như không tất yếu, Bối Cách không bao giờ… chịu cùng gã nói một câu, chỉ nói nếu gã bức bách, thì Bối Cách sẽ mang theo Bọt đi chết, cho dù gã cường thịnh cứng rắn, thì làm sao dám lấy tính mạng hai người này ra mạo hiểm.

Bối Cách từ rất xa đã thấy có thân ảnh lại gần, nghênh đón, phái sau Lôi Tấn thế nhưng lại nhìn thấy Minh Nhã theo sau.

“Đây là có chuyện gì?” Bối Cách kéo Lôi Tấn sang một bên, nhỏ giọng hỏi

“Được rồi, đừng hỏi hỏi nữa, chúng ta đi, lần này cám ơn ngươi, Bối Cách.” Vì để tránh cho mục tiêu quá lớn, Bối Cách tạm thời không đi

“Lần này từ biệt, phỏng chừng sẽ không còn cơ hội gặp mặt.” Nói đến đây, đôi mắt Bối Cách cũng nhịn không được đỏ ửng

“về sau mặc kệ gặp phải sự tình gì, ngươi đều phải nghĩ ngươi còn có Bọt.”Lôi Tấn cũng cho y một cái ôm bằng hữu nhẹ nhàng, chẳng lẽ cũng có thời điểm Lôi Tấn cho người khác ý kiến chỉ đạo

Lam Tề cùng Minh Nhã đẩy chiếc bè trúc Lôi Tấn đã sớm chuẩn bị từ trong đám Cỏ lau ra, Lôi Tấn ngẩng đầu nhìn chỗ đất bằng phẳng nhổ ra trên đỉnh núi nhỏ phía đông nam

“Có muốn qua xem một lần nữa không?” Bối Cách biết Lôi Tấn đang suy nghĩ gì.

Lôi Tấn lắc đầu, bước chân kiên định bước lên bè trúc

“Tuyết rơi, Lôi Tấn.” Minh Nhã ngẩng đầu nhìn lên không trung

Lôi Tấn đúng là cố ý lựa chọn ngày hôm nay để rời đi, thứ nhất, ngày mai là Tế nguyệt diễn ra, bọn Hi Nhã nhất định phải tham gia, không thể đuổi theo, thứ hai, đến sang mai đại tuyết đã có thể chôn vùi tất cả dấu vết của hắn

“Lôi Tấn, ngươi mặc thêm bộ quần áo đi.” Minh Nhã bước lên bè trúc, Lam Tề nhảy vào trong nước

Lôi Tấn ngồi xuống, xốc cái giỏ lên, một tay bụm mặt, mặt nạ kiên cường lạnh lùng rốt cục từng tấc từng tấc tan vỡ, ở trong bao quần áo hắn để trong giỏ, đã xếp chỉnh tề một bồ quần áo dầy hắn mới được làm cho mùa đông năm nay.

Bối Cách đứng trên bờ, nhìn cái bè trúc chở Lôi Tấn chậm rãi biến mất trong bóng đêm mờ mịt.