Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 130: Chung cực đoàn viên



Lôi Tấn sợ bỏ lỡ, nhanh chóng đáp lại cùng vội vã muốn chạy ra ngoài, nhưng mà hắn vừa bước được nửa bước, góc áo đã bị người giữ chặt

“Không được đi.” Vinh Xuyên không buông tay, ba năm nay, hai người đã đánh nhau vô số trận to to nhỏ nhỏ, đơn giản là gã đi trêu trọc Lôi Tấn, ngược lại bị Lôi Tấn thu dọn một chút, sau đó sẽ bất đắc dĩ mà rời đi, những thời điểm kia gã luôn hy vọng, nói không chừng tiếp theo đó là sẽ có thể, nhưng mà lần này gã biết nếu một khi mình buông tay, Lôi Tấn sẽ thật sự đi mất, sẽ không còn được gặp lại người nữa.

“Xem ra, ngươi không ép ta giết ngươi là không được?” Hắn vẫn là đánh giá quá cao tác dụng của dược liệu, tay của Vinh Xuyên thế mà vẫn có thể nhấc lên được, đương nhiên vừa rỗi cũng có thể là do hắn quá vội vàng mà tung ra lộn xộn, bản thân không nhắm chuẩn mục tiêu, bất quá cũng không có gì cần phải để ý, bởi vì Minh Nhã đã đến đây, hắn không lo lắng

“Nhiều nhất sau này ta sẽ không ép buộc ngươi nữa, ngươi ở lại được không?” Vinh Xuyên há mồm, giọng nói mềm nhũn xuống, sơn cốc này thật sự rất yên tĩnh, gã không muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng chỉ có mình và a sao

“Không được.” hắn cũng không phải nhân vật nhân từ thánh phụ nào, cho dù cũng có cảm thấy Vinh Xuyên đáng thương, thế nhưng còn chưa đến nông nỗi phải đem bản thân mình đáp lại

“Ngươi làm cái gì.” Lôi Tấn còn chưa thấy được Minh Nhã dùng cách nào để đi vào, thì trên người buông lỏng, đã bị tay của Vinh Xuyên hung hăng vuốt ve

“Lôi Tấn, Lôi Tấn….” tay Minh Nhã vuốt vuốt trên quần áo của mình, có chút luống cuống mà nhìn chằm chằm người trước mắt, ba năm không gặp, giống như không có nhiều thay đổi lắm, chỉ là đen gầy đi, nhưng hương vị cùng nụ cười vẫn rất quen thuộc, nhìn lại nhìn, trước mắt liền trở nên mơ hồ, có chút không thể tin được đã thật sự tìm được hắn

“Tiểu ngu ngốc, như thế nào vẫn hơi một tí lại khóc?” Lôi Tấn thấy y cao lớn không ít, vóc người hẳn không sai biệt lắm so với Hi Nhã cùng Mặc Nhã, thế nhưng ánh mắt trong suốt vẫn mang theo kinh hỉ cùng kích động của tính trẻ con vẫn còn, trái tim không đành lòng, hắn chủ động gaing hai cánh tay nói, nói “Lại đây.”

Minh Nhã lập tức tiến lên đem người gắt gao ôm vào trong ngực, nức nở nói “Minh Nhã rốt cục cũng tìm được ngươi, ba năm nay ngươi vẫn luôn luôn ở đây sao? Ta mỗi ngày đều nhớ đến ngươi.”

Lôi Tấn vỗ vỗ lưng y, trong lòng cũng xúc động khó tả, hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, hắn mới mở miệng nói “Chân ngươi ổn rồi sao?” Đây là điều mà hắn vẫn luôn lo lắng, Lôi Tấn đưa tay nghĩ muốn lau lau chất lỏng ẩm ướt nóng hổi dính trên mặt mình, lại phát hiện cả người cũng vô pháp di chuyển 

“Đã không còn gì đáng ngại.” Minh Nhã ghé trên vai Lôi Tấn ồm ồm trả lời

Lôi Tấn vừa nghe lời này, chỉ biết nhất định là chưa có hoàn toàn chữa khỏi, bất quá Xuân Kỷ lúc ấy cũng nói qua muốn khỏi hẳn là không có khả năng

“Ngươi buông tay, bước hai bước, cho ta xem xem.” Không thấy tận mắt, cũng không biết khôi phục thành bộ dáng gì nữa

Minh Nhã chớp chớp nước mắt, lộ ra tươi cười vui vẻ, nghe lời Lôi Tấn ở trước mặt hắn đi qua đi lại vài bước, thoạt nhìn không khác gì người thường

“Chân có còn đau hay không?” Lôi Tấn lại hỏi

“Không đau, chính là khi trời âm u hay mưa thì sẽ thấy có chút ê ẩm, nhị ca liền giúp đỡ xoa bóp, a sao nói chỉ cần Minh Nhã không đi đường quá nhanh, người ta cũng sẽ không nhận ra, ta hiện tại cũng có thể ra ngoài vây săn, có thể đánh được rất nhiều con mồi, ta còn có thể cõng Nho bay xa đến tận Hổ tộc bộ tộc, một chút cũng không thấy mệt…”Minh Nhã nói năng dong dài lê thê, nhưng đơn giản chỉ là muốn Lôi Tấn không cần lo lắng

Lôi Tấn cũng biết ý tứ của y, có thể khôi phục đến trình độ này, cũng đã ngoài dự liệu của hắn rồi, vì thế cười đánh gãy lời y “Được rồi, ta đã biết.”

“Cái kia, Lôi Tấn, cái này là nho do chính tay ta phơi khô, ta đã trồng rất nhiều nho trong sân nhà chúng ta.” Minh Nhã vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một đoàn đen tuyền gì đó

Lôi Tấn phun cười, hỏi “Đây là nho khô?”

“Giống như bị chảy rồi, dính hết.” Minh Nhã nắm chặt trong tay, ngượng ngùng nói, từ khi Bọt trở về nói nhìn thấy Lôi Tấn, y đã đem chỗ nho khô này mang theo bên người, chính là không nghĩ tới một chuyến này lại kéo dài hơn nửa tháng

Vinh Xuyên giễu cợt cười một tiếng “Thứ thối nát đó là gì? Thực doạ người, rõ ràng là một thú nhân, còn hay khóc như vậy.”

“ta nếm thử xem.” Lôi Tấn nhón một chút ném vào miệng

“Không thể ăn, Lôi Tấn” Minh Nhã đem những thứ trong tay ném đi, còn muốn đem thứ Lôi Tấn đã bỏ vào miệng đoạt lấy vứt bỏ

Quả thực không thể ăn, một chút vị nho cũng không có, vừa chua vừa sáp, lại còn mang theo một ít mùi mồ hôi, đời này hắn chưa từng nếm qua thứ gì khó ăn như vậy, thế nhưng dưới con mắt lo lắng của Minh Nhã, hắn vẫn là nuốt xuống dưới

“Đừng ăn, đừng ăn, trong nhà còn có rất nhiều mà…..”nhưng những lời nói kế tiếp đã bị cảm xúc mát mẻ lành lạnh trên môi ngăn lại

“Đồ ngốc, một chút tiến bộ cũng không có.” Lôi Tấn trong lòng thầm mắng, răng nanh bất mãn cắn lên môi y một cái, đầu lưỡi chủ động dò xét đi vào

Minh Nhã được cổ vũ, chế trụ gáy Lôi Tấn, làm sâu sắc thêm nụ hôn này

Hắn thích Minh Nhã như vậy, có thể cười, có thể khóc, không cần viện cớ gì để che đậy, chỉ cần cứ tiếp tục ngu ngốc hồ hồ hạnh phúc như vậy là đủ rồi

Vinh Xuyên thấy hai người coi gã như không tồn tại mà ở trước mặt gã hôn đến khó xa khó rời, tức đến đầu bốc hơi, lại chết sống không động đậy được, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi

Lôi Tấn khiêu khích liếc gã một cái, hôn xong rồi, liền lau khô nước mắt nơi khoé mắt cho Minh Nhã, nói “Được rồi, giờ đừng khóc nữa, đợi Bưởi cùng Cam nhìn thấy, lại khiến cho đứa nhỏ chê cười ngươi.”

“Bưởi cùng Cam?” Minh Nhã lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng lập tw2cs kịp phản ứng kinh hỉ nói “Là hai bảo bảo trong bụng ngươi sao?” y nghe đại ca nhị ca từng nói, trong bụng Lôi Tấn lúc trước là có hai bảo bảo.

“Bọt không nói với ngươi sao?”

“Không có, nó sau khi trở về, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu, buổi chiều, sơn cốc phía tây bờ biển, thú nhân theo đó đi vào, nó giống như sợ bản thân sẽ quên mất vậy.”

Lôi Tấn liếc y một cái, dừng một chút, nói “Đứa nhỏ đều là của Hi Nhã.” Hắn sợ Minh Nhã hiểu lầm có đứa nhỏ của y

Nhưng Minh Nhã tựa hồ lại không nghe ra ẩn ý trong đí, chỉ lo hỏi “Là giống cái bảo bảo hay thú nhân bảo bảo?”

“Là hai tiểu thú nhân.” Lôi Tấn dựa theo tình hình thực tế trả lời

“Vậy phải là hai thú nhân bảo bảo hoàng kim sắc sao? Nhất định là rất đẹp, bọn chúng ở chỗ nào?” Minh Nhã hưng phấn không giảm

Tươi cười của Lôi Tấn lúc này càng thêm sâu sắc, nắm tay y nói “Phỏng chừng là hai đứa bọn nó ra ngoài săn thú rồi. ta mang người ra ngoài tìm xem.”

“Di? bảo bảo ba tuổi đã có thể ra ngoài săn thú sao?” Y lúc ba tuổi hình như còn thích chơi xấu trong ngực a sao mà

“À, cũng không tính là vậy, ta dẫn ngươi đi xem xem là biết.” Lôi Tấn đã thấy qua vài lần, hai tiểu tử kia còn chưa có thể trực tiếp nhào lên cắn chết con mồi, chỉ là càng không ngừng truy đuổi theo phía sau, thẳng đến lúc con mồi mệt mỏi chết khiếp, hai đứa mới chạy lên hết ấn lại đè, sau đó mới đem con mồi đã ngất xỉu tha về, cảnh tượng đó, thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu chút nữa đã cười vỡ bụng

“Uy, Lôi Tấn.” Thấy hai người lập tức sẽ đi, Vinh Xuyên liền nhanh chóng hô to một tiếng

“Lôi Tấn là giống cái của Minh Nhã, không cho phép ngươi gọi.” Minh Nhã quay đầu lại, rất có khí thế trừng gã một cái

“Ngươi thế nhưng cũng là?” Vinh Xuyên ngạc nhiên, gã chỉ từng thấy qua Hi Nhã, hiện tại lại thêm một người Minh Nhã tới nữa, gã nhịn không được hỏi “Lôi Tấn, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thú nhân bầu bạn?”

“Ba người.” Lôi Tấn nhiều lần động tác, hắn thật ra tự nhiên hào phóng mà thừa nhận, không hề  e dè, chính là lại khiến cho Vinh Xuyên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nghĩ thầm Lôi Tấn lần này bị tìm được, gã còn không bị nhà bầu bạn người ta đánh chết sao

Cố tình Lôi Tấn còn không có tính toán buông tha cho gã, trước khi đi còn ý vị thâm trường mà quét nhìn gã từ trên xuống dưới một lần, rồi có chút buồn rầu hỏi han “Lần này thì phế chỗ nào đây? Ngươi thích hai tay hay hai chân?”

Tay chân Vinh Xuyên tức khắc lạnh lẽo.

Những thứ khác cái gì đó cũng không mang theo, chỉ lấy theo vài bộ quần áo tùy thân, Minh Nhã lưng cõng Lôi Tấn còn có thêm hai tiểu tử kia ly khai khỏi sơn cốc đã sinh sống ba năm, một khắc bay ra khỏi nơi kia, Lôi Tấn thở phào một hơi, nương ánh trăng nhìn xuống phía dưới, một mảnh tối như mực, thế nhưng một chút cũng nhìn không thấy dấu vết của sơn cốc

Bọn họ tới trước bờ biển còn phải chờ đợi tin tức của Bối Cách, ước định ngày mai gặp mặt xong, mới từng người chia tay nhau rời đi

Thời điểm về đến bộ tộc đã gần đến đêm khuya, nhưng thời tiết nóng bức, trên đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người còn đang đi hóng mát, một nhà Hạo Thần cũng đã ngủ, Minh Nhã nhanh tay nhanh chân mở cửa ra, nhưng Khôn Các vẫn nghe thấy động tĩnh, cách cửa sổ hỏi một câu “Là Minh Nhã trở về à?”

Cho dù Minh Nhã có kiệt lực áp chế âm thanh, nhưng vẫn khó nén vui vẻ, nói “Minh Nhã đã về rồi, Lôi Tấn cùng hai bảo bảo cũng đã trở lại.”

Tựa hồ nghe được có người kinh hô một tiếng, Hạo Thần chân trần đẩy cửa chạy ra, hơn nửa tháng nay thấy Minh Nhã luôn luôn chạy ra bờ biển tìm kiếm Lôi Tấn, nghĩ đến lần này lại chỉ là một hồi mừng hụt, không nghĩ đến thực sự lại tìm được rồi.

Người một nhà gặp mặt, tự nhiên là vui mừng vạn phần, Hạo Thần lôi kéo hỏi han không ít, Lôi Tấn cũng đại khía nói một ít việc mà ba năm nay hắn gặp được, chỉ nói mọi chuyện đều tốt, chính là không có cách nào để thoát ra.

“Đúng rồi, trễ như vậy các ngươi đã ăn cơm chưa? A sao làm chút gì đó cho các ngươi, đun thêm chút nước ấm cho các ngươi tắm rửa, rồi nhanh chóng ngủ một giấc lấy lại tinh thần.”

“Ăn, a sao không cần phiền phức.” lúc bọn họ thu dọn đồ đạc đã thuận tiện nấu chút canh thịt uống rồi

“Cha….” Cam từ trong lồng ngực Minh Nhã tỉnh lại, xoa xoa cái bụng nhìn nhìn Lôi Tấn, ý tứ kia chính là bé đói bụng rồi, Bưởi cũng vậy.

Lôi Tấn ngấm ngầm trừng chúng một cái, hai đứa cắn cắn cái miệng không nói

Hạo Thần cười nói “Đây là hai tiểu bảo bảo kia sao? Đừng quấy rầy a sao, bố chồng ôm các con đi ăn cơm, tiểu hài tử dễ đói, ngươi cũng không phải không biết, tội tình gì làm khó chúng.” Mấy câu trách cứ sau cùng là đang nói với Lôi Tấn.

Hai tiểu tử kia có chút sợ người lạ, chơi xấu bám trên người Minh Nhã không chịu xuống, đúng lúc này có một thân ảnh nho nhỏ từ phòng bên cạnh lao ra, bổ nhào lên người Minh Nhã, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hung ác ba ba nói “Các ngươi xuống dưới, không cho phép bám trên người tiểu a cha của ta.”

“Nho, con rốt cục cũng chịu nói chuyện rồi, bất quá bọn chúng là đệ đệ của con a, là đệ đệ của Nho đó.” Minh Nhã nói

“Mới không phải, con không biết chúng.”

Lôi Tấn từ lúc thấy Nho chạy ra, tầm mắt đã không rời khỏi trên người bé, đây là đứa nhỏ mà hắn tâm tâm niệm niệm nhất, lúc ấy còn chưa có thể đi đường, hiện tại đã có thể chạy lại có thể nhảy, còn có thể giương nanh múa vuốt nữa

“Nho, ta là ba ba, con còn nhớ không?” Lôi Tấn đem người ôm qua hỏi

Nho lúc này mới đem con mắt đỏ hồng liếc hắn một cái, bé đã nghe Bọt nói, nhưng chân vẫn run, miệng hét lên “ta chán ghét ngươi, ngươi không cần ta, ta cũng không thích ngươi.” Nhưng tay lại gắt gao bám trên cổ Lôi Tấn không buông.

Xú tiểu tử, lực thật lớn. Lôi Tấn bị bé siết đến sắp không thở nổi, nhưng hắn vừa nắm lấy cánh tay bé nhỏ định tách ra một chút, thì nghe Nho ‘Oa’ một tiếng khóc lên, một bên khóc lớn một bên khàn giọng hét “Ngươi dám không cần ta, ta khóc cho ngươi xem, ngươi dám không cần ta, ta khóc cho ngươi xem….”

Lôi Tấn nhất thời không nói gì, bản thân không ở bên cạnh, ba người bọn họ thế mà lại dưỡng ra một tiểu vô lại, mấy người bên cạnh nhìn xem vừa sầu não lại vừa muốn cười

“ Nho ca ca, Nho ca ca….” Buổi tối trước khi ngủ, hai tiểu tử kia mang vẻ mặt lấy lòng mà vây quanh Nho xoay tới xoay lui

Nho bịt lỗ tai lật người qua, làm bộ như không hề nghe thấy, đều là do bọn chúng đoạt đi ba ba, mới không cần cùng cùng chúng nói chuyện đâu

Lôi Tấn tắm rửa xong đi ra, thấy tình cảnh của ba đứa, trong lòng liền hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Nho cũng là tiểu hài tử, loại chuyện này cũng không cách nào gò ép được, cứ thuận theo tự nhiên đi.

“Cha, cha.” Bưởi cùng Cam thấy Lôi Tấn lên giường thì đứa sau theo đứa trước cùng chui vào ngực của hắn

Lôi Tấn lần lượt vươn tay ôm hai cục cưng vào lòng, hắn biết hôm nay đã doạ đến bọn chúng, hai đứa nhỏ này từ khi ra đời đã ở trong sơn cốc, gặp mặt còn chưa đến vài người, hôm nay đột nhiên lại gặp được nhiều người như vậy, khó tránh khỏi kinh hoảng, điều duy nhất chúng biết là Nho ca ca còn chưa chịu để ý đến chúng.

“Ba ba, cục cưng nữa.” Nho cũng chu cái miệng nhỏ nhắn chen chúc qua

Lôi Tấn nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ đối với Minh Nhã vừa mới vào cửa, ý bảo đêm nay như thế nào ngủ, trên người lộ ra ba đứa nhỏ

“Hay là Nho ngủ cùng với tiểu a cha được không?.” Minh Nhã thu được ám chỉ, mở miệng giải vây

“Con biết hẳn là phải nhường cho đệ đệ, nhưng mà con cũng đã lâu không ngủ cùng với ba ba rồi.” Ngoài miệng nói đến thực sự vô tội, nhưng đôi mắt xanh biếc sáng ngời kia lại loé lên sự giảo hoạt nho nhỏ

Lôi Tấn lập tức mềm lòng, cho dù Bưởi cùng Cam có không chịu nghe lời, hắn cũng đều có thể đập hai bàn tay, duy độc chỉ có đứa nhỏ này, cho dù biết bé có đang giả vờ, hắn cũng vô pháp mở miệng cự tuyệt.

“Được rồi, cùng nhau ngủ đi.” Nhiều nhất đành mệt một chút, hắn nhận mệnh, ai bảo chúng đều do hắn sinh đâu

Nho nhân cơ hội liền đem hai tiểu đệ đệ đẩy ra xa hơn một chút, rồi cảm thấy thoả mãn mà đem tay chân gắt gao bám lên người Lôi Tấn.

Có thể do thói quen của vài năm nay, lúc ngủ cũng không hoàn toàn sâu, cho dù hôm nay bản thân có mệt muốn chết, nhưng vẫn cứ như thế, khi cảm giác được bên người có kẻ đang muốn tháo y phục của mình, Lôi Tấn theo bản năng vươn tay rút đao đâm tới

“Lôi Tấn, là ta, ta là Minh Nhã.” Minh Nhã nhẹ nhàng đẩy ra đao phong vừa lướt qua cổ mình

Lôi Tấn kịp phản ứng lại, đây không phải là ở trong sơn cốc, Vinh Xuyên cũng không ở phụ cận, thở ra đồng thời nói “Ta hôm nay có chút mệt, hôm khác đi.”

Minh Nhã biết Lôi Tấn hiểu lầm, vì thế lắp bắp giải thích “Không, ta không muốn làm, Minh Nhã chỉ là muốn xem vết thương trên người ngươi một chút thôi, ta vừa rồi có đến chỗ Hạo Thần Tô Thụy xin ít dược.” Lúc Lôi Tấn đi tắm rửa y có nhìn thấy, trên người hắn có rất nhiều vết thương nho nhỏ, còn có chút sưng đỏ.

Lôi Tấn không sao cả đáp lời “Không có việc gì, đã sắp lành cả rồi.” Miệng vết thương không có gì trí mạng, hắn cũng không thực sự để ý lắm, hơn nữa vết sẹo trên người nam nhân, đó chính là vinh dự

“Để cho Minh Nhã xem đi.” Minh Nhã nhỏ giọng nói

Lôi Tấn tức giận lườm y một cái, mở tay chân ra, nói “Ngươi từ từ xem đi, ta muốn ngủ.”

Minh Nhã gật gật đầu, vội vã không ngừng mà đem người ôm vào trong ngực, nhanh chóng rút đi quần áo toàn thân

Lôi Tấn rất muốn trực tiếp không nhìn đến, thế nhưng bàn tay Minh Nhã mang theo một tầng chai mỏng manh sờ tới sờ lui trên người mình, lại lau rồi lại xoa bóp, ngủ được mới là quỷ, roi vào đường cùng, hắn dành phải rời đi lực chú ý, nhìn tiểu thân thể của Nho, có lẽ nguyên nhân là do thể chất yếu, từ nhỏ trên người nho đã ôn ôn lành lạnh, Cam cùng Bưởi không biết từ lúc nào đã một trái một phải tám cái móng vuốt đã vươn tới quấn chặt, ba nhóc ôm nhau lăn lộn thành một cục, ngủ đến là ngọt ngào

Chính là nhìn lại nhìn, mí mắt dần dần trĩu nặng, ngả vào trong ngực Minh Nhã, sau đó không biết như thế nào lại thiếp đi, chờ hắn tỉnh lại đã là giữa buổi sáng, Bối Cách cùng bọn Cảnh Việt đều đã đến đây, còn đnag ngồi trong sân nói chuyện

Cảnh Việt cùng Mộc Nguyệt cùng đã có một tiểu thú nhân hơn một tuổi gọi là Mạch Môn, lúc này còn chưa có thể biến hoá, vẫn chỉ là một tiểu lão hổ thực sự uy phong, giờ phút này đang quấn quít lấy Nho đòi dẫn bé ra ngoài chơi

Nho nắm tay Bọt, tựa hồ có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn nhướn mày lên đáp ứng

“Nho ca ca, Nho ca ca….” Hai tiểu tử kia phe phẩy cái đuôi vui vui vẻ vẻ cũng muốn bám theo

“Hai người các ngươi không cho phép đi theo.” Hai tiểu quỷ chán ghét này tối hôm qua thế mà lại ôm bé ngủ, đã vậy còn chảy đầy nước miếng lên người bé nữa

“Nho, bọn chúng là đệ đệ.” Bọt thực ra lại rất thích hai vị đệ đệ này

“Bọt ca ca.” Hai tiểu tử kia lập tức mặt mày hớn hở thay đổi đầu thương

“Nho…” Bọt thay chúng cầu tình

“Được rồi, được rồi.” Nho có chút không kiên nhẫn mà đáp ứng

Hai tiểu tử kia cười tủm tỉm hoá thành hình người, vươn tiểu móng vuốt về phía Nho

“Ghét nhất là hai đứa các ngươi.” Nho than thở hai câu, vẫn nắm lấy tay của hai đứa, rồi quay sang Bọt nói “Ngươi dẫn đường đi.”

Một hàng năm người chậm rãi đi ra cửa, đều là tiểu hài tử, tự nhiên sẽ lo lắng, Mộc Nguyệt dặn Cảnh Việt đi theo, bản thân quay đầu lại chui vào phòng bếp với Hạo Thần và Cảnh Bình bận bịu làm cơm trưa

Minh Nhã nắm ngón tay Lôi Tấn, cầm con dao nhỏ chuyên tâm tước móng tay cho hắn.

Lôi Tấn cap thấp đánh giá Bối Cách một lần, cuối cùng dừng lại ở trên bụng, cười đến không có hảo ý nói “Ta như thế nào lại cảm thấy ngươi càng ngày càng béo.”

Bối Cách cả kinh, theo bản năng kéo kéo bộ quần áo dài rộng trên người, giả bộ như không nghe thấy điều gì hết, xì một cái nói “Ngươi như thế nào cũng không bao giờ đứng đắn thế.”

Lôi Tấn vốn chỉ là đoán, hiện tại nhìn thấy bộ dáng giấu đầu hở đuôi như vậy của y thì còn có cái gì không rõ nữa, vì thế cố ý hỏi “Đã lâu không gặp Lam Tề, giờ gã sao rồi?”

Bối Cách cứng rắn cãi lại, kiên trì nói “ta làm sao biết, chúng ta cũng đâu có quan hệ gì.” Dưới ánh mắt không hề tin tưởng của Lôi Tấn, y rốt cuộc chột dạ, đành phải làm bộ cúi đầu uống nước, lúc trước trong lời nói của y rất kiên quyết, thì hiện tại sao có thể không biết xấu hổ ở trước mặt Lôi Tấn mà thừa nhận

Lôi Tấn cũng không chỉ ra lời nói dối của y, chỉ là lười biếng tựa vào trong ngực Minh Nhã, không chút để ý hỏi tiếp “Nga, vậy trong bụng ngươi là dã loại của nam nhân nào lưu lại thế?”

Minh Nhã nghe vậy cũng ngẩn người, Bối Cách thì thảm hơn, y đánh giá sai trình độ miệng thối của Lôi Tấn, kết quả một ngụm nước cũng không nuốt xuống nổi, sặc cái chết khiếp, hận không thể nhào tới một ngụm cắn chết cái tai hoạ này, trong lòng thẳng hối hận, lúc tìm không thấy Lôi Tấn, y cũng quýnh lên, thậm chí còn ở bên bờ biển phơi nắng hơn nửa tháng, hiện giờ nghĩ lại, thực sự là não y bị huỷ mà

Minh Nhã có chút khẩn trương ôm lấy người, sợ Bối Cách đánh hắn, liền thử di dời sang đề tài khác “Cái kia, lúc ấy là do Bối Cách chạy tới tìm ta nói, Bọt gặp được ngươi, ta còn uỷ thác người của Phi Vũ tộc đưa tin về nhà, đại ca cùng nhị ca hẳn cũng sắp đến rồi.”

Lôi Tấn nắm nắm tay y, đáp lại một tiếng, ý bảo đã biết

Bối Cách cũng không muốn Lôi Tấn cứ đảo quanh cái bụng của mình, ai biết sau đó hắn có thể nói ra cái lời gì đâu, liền tăng cường quan tâm đến vấn đề lớn nhất nói “Ta đã nghe Minh Nhã nói đại khái, nhưng cái chỗ kia lúc ban đầu chúng ta đã tìm khắp qua, vì cái gì không phát hiện ra sơn cốc kia chứ?”

Nói đến vấn đề này Lôi Tấn cũng không rõ, hắn biết tuy có chuyện kỳ quái, nhưng cụ thể vấn đề nằm ở chỗ nào, hắn lại không biết rõ, chỉ biết Vinh Xuyên cứ cách một khoảng thời gian ngắn là lại ra ngoài một lần, khi trở về nhất định đúng là vào buổi chiều hơn nữa lại là từ hướng đông nam, hắn từng chú tâm nghe ngóng, hướng đông nam ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, hẳn là cách bờ biển rất gần, lúc đó mới tiện thể nhờ Bọt nhắn tin, để cho Minh Nhã ở bở biển của phái Tây sơn cốc tìm kiếm

“Ta không có tìm được, ta là trộm bám theo thú nhân kia đi vào.”

“Ta đoán được.” Chính vì sau đó không thấy Minh Nhã đến, hắn mới lừa Vinh Xuyên ra ngoài thêm một chuyến

“Nơi đó có hình dáng như thế nào?” Bối Cách có chút tò mò hỏi

“Chỉ là một sơn cốc bình thường, trừ bỏ mấy tảng đá đều là màu đen.” Trong ba năm nay, cái sơn cốc kia hắn cũng đã đi gần hết, cũng không gặp được cái gì đặc biệt “Nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã ra được, nếu không rõ thì không phải nghĩ nữa.”  Hắn luôn luôn không muốn lãng phí tế bào não vì mấy cái chuyện dư thừa

“ta thấy vài năm nay ngươi trải qua không tệ. Người thật sự càng lúc càng có tinh thần.”

Lôi Tấn đem tay phải đã tu bổ hoàn hảo rút về, tự động tự phát đưa tay trái cho Minh Nhã, khoé miệng treo lên ý cười thoải mái nói “Mỗi ngày đều có người bồi luyện, tự nhiên không thể lãng phí.” Một năm kia khi hắn vừa mới tới, vừa bị thương lại còn phải sinh đứa nhỏ, thân thể tựa hồ bị tổn thương nguyên khí rất nặng, hơi một tí là lại bị tiểu bệnh tiểu tai, nhưng qua ba năm, tuy rằng trôi qua có chút vất vả, nhưng ngày ngày yên bình, thời thời khắc khắc rèn luyện thân thể, hơn nữa còn phải đề phòng Vinh Xuyên, hắn cảm giác thân thể mình tốt lên rất nhiều

——————-

“Điểm nhẹ….. Ah….Minh Nhã…. Điểm nhẹ….” Ba năm không thấy, thân thể của Minh Nhã tinh tráng không ít, đã thoát dần khỏi vẻ ngây ngổ của thiếu niên, bắt đầu có thân thể cường tráng của nam nhân

Lôi Tấn nửa nằm ở trên giường.  cảm thụ được phần bụng của Minh Nhã từ phía sau đang dán lên cái mông của hắn đâm vào chỗ sâu nhất, bắt đầu không có thông thuận, ra vào có chút đau đớn, nhưng một khi thích ứng, Minh Nhã liền băt đầu vùi toàn bộ mình vào, kịch liệt luật động

“Lôi Tấn, bên trong ngươi nóng quá, hảo nhanh….”

Hơi thở ấm áp ẩm ướt phun vào điểm mẫn cảm phía sau tai, Lôi Tấn run rẩy chịu ddnwgj va chạm trong thân thể

Minh Nhã đỡ thắt lưng hắn đổi một tư thế khác, mặt đối mặt mà tách hai chân hắn ra sau đó lại vọt vào

“A….” Lôi Tấn kinh hô một tiếng, nhưng khi nhìn đến đứa nhỏ đang ngủ say bên người, liền lập tức gắt gao bịt miệng kín lại

Đêm nay đã thay đổi không biết bao nhiêu tư thế rồi.

“Đủ lắm rồi đó….. Minh Nhã…” Lôi Tấn rốt cục nhịn không được muốn mắng người, thở hổn hển đấm đánh lên lưng Minh Nhã, thắt lưng đã sắp muốn đứt ra rồi, chân hắn bị nâng cao cao cũng đã cứng ngắc, hắn hiện tại khắc sâu nhận thức về chênh lệch tuổi tác, thân thể của hắn cho dù có tốt, cũng không thể so với ba thú nhân trẻ tuổi cường tráng, tinh lực vô hạn

Minh Nhã nắm chân hắn, thân thể đè về phía trước, hai thân thể nóng bừng ẩm ướt mồ hôi dán vào với nhau, song song phóng xuất, thân thể buông lỏng, Lôi Tấn rất nhanh đã đánh ngáp

“Nơi này về sau sẽ có bảo bảo của Minh Nhã sao?” Minh Nhã nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ bằng phẳng rắn chắc của Lôi Tấn

“Ừ.” Lôi Tấn trong cơn mê man mơ mơ hồ hồ đáp

Minh Nhã thân thân khoé miệng của hắn, cười nói “Đừng lo, ngươi không cần lo lắng, nếu như không có, Minh Nhã cũng vẫn sẽ thích ngươi.” Này là giống cái mà y nhặt được, hiện đã nằm trong ngực của y rồi

Lôi Tấn biết Hi Nhã cùng Mặc Nhã sẽ đến, nhưng mà không nghĩ tới La Kiệt, An Sâm cùng An Lạc cũng sẽ tới, đương nhiên ngoài ý muốn nhất vẫn là An Bố, hắn giống như con quay, theo mỗi lần gặp mặt liền bị mỗi người ôm không ngừng nghỉ, ngay cả người luôn ít lời nhất như An Lạc cũng nhẹ nhàng bế hắn một chút, nói “Cuối cùng cũng đã trở lại.”

Hi Nhã cùng Mặc Nhã xếp hàng cuối cùng, lại khiến thắt lưng hắn xém bị cắt đứt, còn tính toán đưa tay cởi quần áo tự mình xem xét một phen, nhưng lại bị Lôi Tấn đẩy ra, đưa một ánh mắt hiểu rõ cho bọn họ, nói “Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi cua rta.” Bất quá trên mặt lại treo ý cười chưa hề tiêu tan, ba năm không gặp, vẫn không hề thay đổi, bọn họ cũng thực tinh mắt

“Đúng rồi, bảo bảo đâu?” Hi Nhã thấy Lôi Tấn bình an vô sự, mới nhớ đến hỏi cái này

Lôi Tấn chỉ chỉ vào hai tiểu tử dưới tàng cây, vừa bị Nho đẩy ra, lại chưa chịu từ bỏ ý định muốn dán vào, nói “Kia, con ngươi.” Sau đó nhớ lại, hắn tựa hồ còn chưa thấy Hi Nhã cười đến vui vẻ như vậy, ở một khắc kia hắn đột nhiên cảm thấy may mắn hai hài tử kia đúng là con của Hi Nhã