Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 137: Thời gian ngọt ngào



Hi Nhã ghé lên vai Lôi Tấn rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa đã quen mất vật nhỏ này

“ba ba.” Bọt xoay xoay cái thân thể nho nhỏ, ánh mắt mờ mịt gọi một tiếng, cuộn mình muốn đứng lên nhưng không nhúc nhích được, cởi cái nút buộc nho nhỏ ra, bên trong ngoại trừ mấy miếng bánh bao nhỏ nhỏ, một nhân ngư be bé còn đang chìm trong rất ngủ say, trên người ngoại trừ mặc một cái áo màu trắng mới tinh, chỉ lộ ra một cái đuôi cá màu vàng bên dưới

Lôi Tấn cười khẽ một tiếng, nhìn quanh, cũng không thấy thân ảnh của những người khác, liền nghi hoặc hỏi “Ngươi sao chỉ mang Bọt quay về? Bọn Bối Cách đâu?”

Hi Nhã múc chút nước ấm, đem tay Lôi Tấn kéo qua rửa sạch bột ngô trên tay, nói “Bọt là do ta nhặt được ở chợ.”

“Nhặt? Ngươi sao lại không nhặt ít tiền về?” Lôi Tấn nghĩ Hi Nhã hay nói đùa, lơ đễnh vẩy vẩy nước trên tay, kéo cái khăn trên giá qua lau

Hi Nhã cười nói “Là sự thực, ta ở chợ gặp được Nhạc Bình tộc trưởng, ta và ông ta đang nói chuyện ngươi làm cái túi áo da thú, chợt nghe trong đám người ồn ào nói, ở cửa chợ có một tiểu nhân ngư đeo một chuỗi trai ngọc dài, nơi nơi tìm người dẫn bé đi Báo tộc tìm ba ba, ta đoán nhát định là Bọt.”

“Bối Cách đang muốn làm cái gì vậy?” Thế nhưng lại đem một mình Bọt đến cái chợ hỗn tạp dó

“Ta cũng không rõ ràng lắm, được rồi, nơi này giao cho ta, mang Bọt về phòng đi.” Hi Nhã nhéo một cái trên lưng Lôi Tấn, đẩy hắn ra ngoài, bản thân đơn giản tắm rửa một chút, vén tay áo lên bắt đầu nướng bánh, tư thế so với Lôi Tấn còn thuần thục hơn, nặn tròn, ấn bẹp, rán bánh, còn nhớ thỉnh thoảng đảo vịt trong nồi

“Hay là ta đến đi, ngươi trước uống chút nước ấm.” Lôi Tấn đem Bọt sắp xếp xong, giúp Hi Nhã băng qua một chén cháo lớn bỏ thêm chút phấn hương, ấm áp ngọt ngào, Hắn tự cho bản thân rất có lương tâm, Hi Nhã tới tới lui lui nhiều lần thế này, như thế nào còn có thể để hắn hoàn thành bữa cơm này

“Sao ở trong phòng với bọn họ?” Hi Nhã nhận bát uống hai ngụm

“Bọt còn đang ngủ, ba tiểu gia hoả kia đang trông.”

Trên thớt còn nửa miếng đậu hũ cùng trong chậu có nấm hương, Lôi Tấn chuẩn bị tiếp tục

“Có phải còn muốn ăn gì không? Canh nấm hương đậu hũ sao? Này để ta làm, ngươi đừng đụng, hơn nữa chỗ này cũng không cần hai người”

Bánh bột ngô mới ra lò còn rất nóng, Hi Nhã bị nóng đến nhe răng chếch miệng, nhưng phỏng chừng bị đói bụng lên vẫn cố ăn, cháo ăn hết một nửa, đem nửa còn lại đưa cho Lôi Tấn, chỉ chỉ cái ghế chỗ cửa bếp nói “Vẫn là cơm trong nhà ăn ngon, nếu không có chuyện gì, thì ngồi kia nói chuyện với ta đi.”

Đồ ăn nhất thời cũng không nguội nhanh như vậy, Lôi Tấn thấy y đói thành như vậy, tìm một cái gậy trúc dài tới, xuyên vào ít lạp xưởng giữa trưa còn thừa cùng ít chả giò chiên, bôi phía trên một ít nước tương tự chế, ra vẻ vô sự mà giúp đỡ ngồi xuống cạnh bếp, nhưng đùi phải cũng không chịu thua kém, vẫn run run không ngừng, đã lâu không hoạt động chân tay, một trận đánh hôm nay cũng có chút lao lực

“Ta nướng một chút gì đó, ngươi ăn trước một ít”

“Cách lửa xa một chút, đừng đốt bản thân.” Hi Nhã cười cười, cúi đầu nhào nấm hương, không chú ý đến dị thường của hắn

Lôi Tấn miệng ngậm bánh bột ngô, nghe lời mà đem hai chân hơi mở ra một chút, lấy thêm hai khối gỗ, đem lạp xưởng cùng chả giò chiên bổ lên trên nướng, nước sốt cùng mở nhỏ giọt trên lửa, phát ra những tiếng kêu tách tách, chỉ chốc lát là vỏ ngoài đã cháy vàng, là có thể ăn

Mặc Nhã cùng Minh Nhã tháng này đang làm nhiệm vụ, mỗi ngày đều phải ở bên ngoài bộ tộc tuần tra, bộ tộc thống nhất cung cấp cơm canh, không đến nửa đêm thì không trở về

Vào mùa đông trời rất mau tối, sau bữa cơm chiều vừa định mới sửa soạn ra ngoài, thì một nhà Ngả Duy tới đây, đem đồ tặng, nguyên nhân lần này Hi Nhã mua nhiều đồ, lên Ngả Duy giúp cõng một ít về, thời gian qua cũng thực mau, đứa nhỏ trên người càng thêm rõ ràng, Thụ Lý hiện tại đã là đứa nhỏ choai choai bảy tám tuổi, theo ba ba bé, đen đen tráng tráng, tính tình cũng thật thà chất phác đáng yêu, sau khi vào cửa thì ngồi rất đàng hoàng tử tế, Hi Nhã lấy chuyện bé trước đây nhìn thấy Lôi Tấn là chảy nước miếng trêu ghẹo bé, bé cũng chỉ gãi đầu, hắc hắc mà cười

Lôi Tấn thấy bọn Ngả Duy tựa hồ còn có chuyện muốn nói, liền bảo Nho dẫn Thụ Lý cùng Lộc quay về phòng chơi, Lộc là đứa nhỏ thứ hai của Ngả Duy cùng Á Hi, là một tiểu giống cái, sinh cùng năm với Nho, chỉ nhỏ hơn Nho một tháng, người thanh tú trắng nõn, chỉ là tính tình quá mức ngại ngùng, Nho từ trong tủ của mình lấy ra một đống hạch đào, nho khô cùng kẹo mạch nha, mời mấy lần, bé mới do do dự dự mà từ lồng ngực Á hi leo xuống

Trong nhà có khách nhân, những người khác tự nhiên cũng không thể đi ngủ, An Lạc từ trên đầu tường mang ít cây ngô tiến vào, bắt đầu ở cửa phòng tẽ hạt

Mọi người vừa làm vừa tán gẫu, sự tình gì cũng không chậm trễ, chính là khổ cho Lôi Tấn, ngồi ở chỗ kia cả người đều đau, đặc biệt là thắt lưng cùng đùi phải

Đêm nay Ngả Duy qua nhà quả thực là còn có những chuyện khác, chính là cái cửa hàng tạp hoá của nhà y, trước kia trong bộ tộc đều chỉ có mấy loại hàng, cho dù Ngả Duy ra ngoài ra vây săn, một mình Á Hi cũng có thể coi sóc tốt cho cửa hàng, hiện giờ đồ dùng đều được chia tới các nhà, hơn nữa lại có xu thế càng ngày càng tăng, hiện tại còn có thêm cả thực vật, có ít con mồi còn tạm thời còn không thể ăn, cũng bởi vì cần tích trữ phân của chúng để bón ruộng, rất nhiều người tham gia tu sửa đường xá, lại cần cả người tham gia chăn thả bọn chúng, nhà Ngả Duy có khả năng làm việc cũng chỉ có y cùng Á Hi, vội đến vội đi, cửa hàng liền không có thời gian chăm sóc, lần này tới mục đích tới là để hỏi nhà bọn họ có hứng thú tiếp quản cửa hàng hay không, dù sao chuyện nhà họ có nhiều người cũng là chuyện rõ như ban ngày, hơn nữa quan hệ của Ngả Duy cùng Hi Nhã rất tốt, cửa hàng chuyển giao cho người thân cận cũng bớt phải lo nghĩ

Hi Nhã vừa nghe, cũng cảm thấy không tệ, cũng tính toán cẩn thận, nhà họ có ba người, không muốn cho Lôi Tấn đi làm, nhưng họ cũng hiểu được Lôi Tấn không phải là người thích an nhàn, chuẩn bị cái cửa hàng cho hắn có việc làm cũng tốt, hơn nữa còn có a sao, trong bụng a sao có cách đối nhân xử thế, bản thân Lôi Tấn lại có đủ mưu ma chước quỷ, hai người họ ở cùng một chỗ, chỉ định có thể đưa ra rất nhiều chủ ý tốt. Trong lòng y cũng đã quyết định được bảy tám phần, xem ý tứ của hai a cha cũng là tán thành, nhưng nghĩ lại vẫn là lên cùng thương lượng lại với Minh Nhã cùng Mặc Nhã một chút đã, nên cũng chưa vội nhận lời

Ngả Duy cũng không trông đợi người ta sẽ lập tức đáp ứng, thấy Hi Nhã cùng Lôi Tấn không lập tức cự tuyệt, liền nói sẽ để dành cho nhà họ trước, giá cả có thể thương lượng sau

———————–

Hi Nhã lừa cho bốn tiểu tử kia ngủ cùng giường với Minh Nhã, thấy Lôi Tấn đang nằm úp sấp trên giường, chuyên tâm cầm một thanh tiểu đao cậy ngọc trai ra, liền vươn một tay khiêng người lên vai, cười nói “Trước theo ta đi tắm đã.”

Lôi Tấn khẽ nghiêng đầu, nhếch khoé miệng, hút một ngụm lãnh khí

“Sao thế?” Hi Nhã nghe tiếng động không đúng

“không có việc gì, mau thả ta xuống, ta không muốn cởi đồ đâu.”

“Có ta ở đây, ngươi còn lo lắng quần áo có cởi hay không sao.” Hi Nhã đưa tay ở trên ngực Lôi Tấn sờ soạng một lượt, có ý tứ gì, mọi người trong lòng còn không rõ sao

Lôi Tấn cũng không phải là kẻ thích dây dưa, chân vừa chạm đất, liền thoải mái mà tự cởi đồ của minh ra ném sang một bên, xoay người liền nhảy vào trong thùng tắm, trong nước còn có thả thêm một chút dược thảo, là do Mộ Á chuẩn bị cho, Lôi Tấn đa dùng qua vài lần, có cảm giác rất thư thái, hơn nữa mùi hương cũng nhẹ nhàng, mọi người ở nhà hiện tại đều thích dùng

“Bên kia có xà phòng” Lôi Tấn chỉ chỉ cái ô vuông ở bên tường phía bắc, đơn giản thực dụng, vật nhỏ vun vặt kia thuận tay để ở nơi nào cũng dễ tìm

“ là cái thứ mà ngươi mỗi ngày đều lôi kéo a sao cùng Mộ Á cùng một chỗ làm kia sao?” Hi Nhã nhớ rõ Lôi Tấn lúc đó luôn bảo Mộ Á hái cái lá cây gì đó, mỗi ngày dùng để tắm táp rửa mặt đều thực sạch sẽ, chính là sử dụng thì quá phiền toái, nếu làm thành xà phòng gì gì đó thì tốt hơn rồi

“Đúng, cái màu xanh là mở dê, màu vàng là mỡ heo.” Lôi Tấn rất vui, kỳ thực nói tiếp hắn thật sự cũng không có việc gì, nguyên liệu là do Mộ Á hái về, phối liệu là do La Kiệt thí nghiệm, hắn chỉ chịu trách nhiệm ở bên cạnh giúp vui thôi

Hi Nhã cầm cái màu xanh gọi là làm từ mỡ dê kia, thử thử, cầm vào tay có chút mềm mịn, bôi ở trên người có cảm giác thực mịn màng, y xoa nhẹ một ít lên ngón tay, ôm vai xoa thắt lưng Lôi Tấn, từ dùi đi tới chỗ trung gian giữa song mông kia, ngón tay làm trơn đi vào, môi ở trước ngực lưu luyến hôn xuống

Mày Lôi Tấn không đổi mà hơi nhíu lại một chút, nhưng tiếp theo liền nhoẻn miệng cười, than trên hơi hơi ngửa ra sau, hai tay khoát lên vai Hi Nhã, chủ động nâng mông lên, đè len cái vị trí đã bán đứng của y, Hi Nhã rút ngón tay ra, đem Lôi Tấn đè trên thùng tắm, gấp hai chân hắn đè lên trước ngực, dục vọng vừa mới vọt vào được một nửa thì bị chỗ đó của Lôi Tấn kẹp thực chặt, hai người đều khó chịu

Hi Nhã ban đầu cũng nghĩ là do Lôi Tấn cố ý nháo, bằng không hai người đã làm nhiều lần như vậy, Lôi Tấn không có khả năng xuất hiện loại phản ứng gtaj bỏ này, nhưng khi y nhìn đến sắc mặt Lôi Tấn, chỉ biết mười phần sai, bên mai Lôi Tấn lấm tấm mồ hôi, lạnh lẽo, kia rõ ràng là mồ hôi lạnh, lần này nói là hưởng thụ còn không bằng là đang chịu thống khổ

“Mới tiến vào một chút.” Lôi Tấn hít khí, để cho bản thân trầm tĩnh lại

“Rốt cục là làm sao?” thấy hắn như vậy, Hi Nhã sao còn có thể tiếp tục, cho dù có bao nhiêu không khống chế được, chỉ là khẽ cắn môi, giữ mông Lôi Tấn từng chút từng chút rút ra

“không sao.” Chỉ là bị thương chút ngoài da thôi

Hi Nhã đâu chịu tin thưởng hắn, trong nước có tạp chất lên không thấy rõ lắm, trực tiếp liền đem người bế ea, từ trên xuông dưới kiểm tra một lần, bây giờ mới phát hiện trên lưng, thắt lưng, cùng đùi phải của Lôi Tấn đầy vết xanh xanh tím tím, từng tảng từng tảng lớn tất cả đều là tụ huyết

“Là ai đánh?” sắc mặt Hi Nhã trầm xuống, nhưng tổn thương này vừa nhìn là thấy là do bị đòn đánh mạnh gây ra

Lôi Tấn thấy cũng không giấu diếm được nữa, liền đơn giản nói ra

Mọi người vào đông liền nhàn rỗi, liền nhân cơ hội mà tu kiến lòng rãnh tưới tiêu trong vườn, hơn nữa lòng rãnh cũng nông, còn có thể rửa sạch một ít bùn lắng đọng bên dưới, giữa trưa hôm nay hắn cùng An Bố có đi xem, thấy một nhóm giống cái đang nạo vét, nói chuyện rôm rả, nói cái gì mà muốn đem toàn bộ mặt núi phía sau bộ tộc trở thành đất vườn

Lôi Tấn ban đầu nghe chuyện này, cũng không hề để bụng, nghĩ thầm muốn bỏ thì bỏ, muốn khai khẩn thì khai khẩn, bất quá sau khi nghe La Kiệt nói qua một lần, nói cái gì mà không có rừng núi, nguồn nước duy nhất của Báo Tộc sau tám mười năm nhất định sẽ bị huỷ, bọn Hi Nhã tự nhiên không thể không để ý đến chuyện này, vài năm nay An Bố đem đạo lý nói nhiều đến mức chất thành một xe, động lòng người là vậy, thế nhưng tai nạn không ở trước mắt, thì ai cũng không tin, còn ưu đãi lại có thể xác xác thực thực mà thấy, đất nhiều hơn, lương thực nhiều hơn, kéo theo người người nhà nhà được ăn uống đầy đủ, Lôi Tấn không kiên nhẫn dùng chính sách dong dài tương tự mà lặp lại, đơn giản, đấu võ, ai thắng thì nghe lời người đó.

Thế giới này nói trắng ra thì vốn là một nơi hoang dã, dựa vào vũ lực để nói chuyện, chính là thiên tính, mặc kệ là thú nhân hay giống cái, đều không sai biệt lắm, lời này Lôi Tấn nói ra chính là hợp với ý mọi người, mà ngay cả các thú nhân đứng một bên cũng trầm trồ khen ngợi nói biện pháp này rất công bằng

Trước tiên phải dọn những ngọn cỏ cao nhất, Lôi Tấn một lần chỉ liên tiếp ba mươi mấy giống cái, hắn biết nếu bọn họ đồng ý, việc này liền thành công một nửa.

Sự thông minh của Lôi Tấn là chuyện bên ngoài ai ai cũng biết, thế nhưng thân thể của hắn cho dù là đặt trong đám giống cái cũng không thể tính là cường tráng, điều này làm cho sự tin tưởng của một nhóm lớn những người ở đây tăng nhiều

Thế nhưng sau khi Lôi Tấn thoải mái quật ngã mười người, mọi người đã không dám coi thường nữa, chờ Lôi Tấn lục đục quật ngã hơn hai mươi người, đã có ít người bắt đầu chần chờ, sau khi Lôi Tấn quật ngã hơn ba mươi người, tập thể bọn họ rút cục nhận thua

Lôi Tấn khoe với Hi Nhã thời điểm đó hắn như thế nào tiêu sái, như thế nào uy phong, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, hắn thắng là do có tác chiến kinh nghiệm phong phú, nhưng giống cái này cũng có người cậy mạnh, cho nên hắn thật sự cũng bị đánh không ít

Hi Nhã nghe xong từ đầu đến cuối câu chuyện, vừa là kiêu ngạo, vừa có chút bất đắc dĩ

Lôi Tấn lui người vào trong ổ chăn, những chuyện đơn giản phía sau đó, hắn tự động lựa chọn quên đi, lúc đó vì để ngừa vạn nhất, hắn còn đi đến thần miếu một chuyến, cùng lão chủ tế ‘bàn bạc’ về chuyện mưa thuận gió hoà, xin lão đưa ra lời tiên đoán nếu có chút tổn hại đến núi rừng thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của thần linh, người trong bộ tộc đều hết lòng tin tưởng vạn vật đều có linh, cho nên phương pháp này nhất định dùng được, hắn cũng biết lão chủ tế bởi vì sự tình Minh Nhã trưởng thành ngày ấy mà nảy sinh áy náy đối với hắn, nếu không cho lão nhân ra này hồi báo một chút thì thấy thế nào cũng là chuyện không hợp tình hợp lý

“Làm việc không thể cứ rập khuôn một lối như vậy, có kết quả tốt là được, quá trình thực hiện kỳ thực không quan trọng.” Tấn ca bắt đầu giáo huấn cho Hi Nhã lý luận chính xác. Hắn dám cam đoan, hai bút cùng vẽ như thế về sau cũng sẽ không có người nói vào nói ra

Hi Nhã gật đầu, giúp hắn xoa thảo dược, đem tụ huyết xoa mờ, nói “Ngủ sớm một chút, bằng không chờ bọn Mặc Nhã về, còn lại hỏi ngươi lần nữa..” Mặc kệ nói như thế nào thì phương thức này của Lôi Tấn quả thực so với chuyện bọn họ vất vả khuyên bảo trăm bề thì tốt hơn nhiều

“Ngươi không ngủ?” Lôi Tấn cũng biết hiện tại đã không còn sớm

Hi Nhã cúi người cụng nhe lên mặt hắn, nghiêng đầu ý bảo hắn nhìn cánh cửa tủ đang mở bên kia, nhét bên trong tất cả đều là quần áo bẩn

Lôi Tấn khụ một tiếng, cười khan nói “Thời tiết không tốt, không thể giặt sạch.” Lôi Tấn người này nói thế nào đâu, thích sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái là một chuyện, thế nhưng nếu bảo hắn giặt sạch sẽ thì đừng trông mong vào thì hơn

Nếu theo như cách nói của hắn, đại khái cũng là người thì không có ai hoàn mỹ cả, mỹ nam tốt đẹp tổng cũng phải có khuyết điểm đến phụ trợ

“Ừ, thực là một khuyết điểm đẹp, là chồng, ngươi chịu trách nhiệm ngủ, còn chuyện giặt giũ này, để vợ ta đến làm.”

“Thực ngoan.” Lôi Tấn hớn hở mặt mày khen một tiếng, nhưng giọng nói vừa chuyển lại nói “Bất quá hôm nay ngươi vừa mới quay về, ngày mai hãy làm.”

“Một hồi là ta làm xong rồi, ngày mai An Bố thúc thúc còn có một số việc muốn ta đi làm.”

“Ta đi cậy mấy viên ngọc trai này, chờ ngươi cùng ngủ.” Những con trai ngọc Bọt mang đến đều cỡ quạt hương bồ, từng con bên trong có từ hai đến ba hạt châu to cỡ nắm tay trẻ con, mỗi khoả đều có thể phát sáng, hơn nữa lại là ánh sáng ôn hào mà không chói mắt, Lôi Tấn nghĩ lấy chúng làm đèn 

“Trên đường về các ngươi gặp tuyết sao?” Lôi Tấn đem những hạt châu cậy ra bỏ vào chậu nước bên giường để rửa, lau khô sạch sẽ rồi nhét toàn bộ vào trong ổ chăn của mình

Hi Nhã ra ngoài múc mấy thùng nước từ suối vào, đỡ ấm nước trên chậu than xuống, nghe vậy liền đáp “Phía bắc tuyết rơi rất nhiều, đi trên đường có gặp phải hai lần, nhưng cũng không xảy ra chuyện lớn gì, ta mang về rất nhiều bông cùng vải bông, đủ cho ngươi dùng, bọn Thanh hà còn nói ngươi có rảnh thì đến chỗ Lang tộc bộ tộc của họ chơi, nói mấy ý kiến của ngươi rất hay, vài năm trước họ có đào một cái giếng lớn, đến năm ngoái thì bắt đầu có hiệu quả, có nước, thu hoạch cũng tốt hơn nhiều, người của Hùng tộc cũng tuân thủ hứa hẹn, chịu bán cho chúng ta thanh đồng cùng sắt, tuy giá cả có hơi cao một chút, nhưng cũng là một khởi đầu tốt đẹp, Nhạc Bình tộc trưởng cho chúng ta hai cái cuốc nhỏ cùng một cái chảo nhỏ, ở dưới cùng của cái bọc kia kìa, à, ta không gặp Bối Cách, hình như có chuyện gì đó khiến tộc nhân của họ chuyển đi…..”

Ánh lửa thực lớn, đem toàn bộ căn phòng nhuộm thành mầu hồng, ban đêm dần dần chìm vào tĩnh lặng, bên ngoài gió bắc đang gào thét qua thảo nguyên rộng lớn, Hi Nhã nói, Lôi Tấn nghe, thường thường lầm bầm hai tiếng, tỏ bẻ mình vẫn còn đang nghe, mấy ngày nay hắn đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày đều chờ cho Mặc Nhã cùng Minh Nhã trở về mới có thể ngủ say, chính là hôm nay hắn đánh nhau thể lực tiêu hao nhiều, thần trí đã bắt đầu mơ hồ

“Lôi Tấn, ta đem cửa hàng của Ngả Duy nhận lấy, ngươi thấy thế nào?”