Thừa Dinh Dưỡng

Chương 39: Miên Miên



Dịch: Kogi

Trong một khoảnh khắc Chung Tập tưởng mình đã chết.

Anh đóng phim từng ấy năm trời, từng giành được không ít giải thưởng danh giá, đánh giá của khán giả đối với anh rất tốt, chắc chắn không phải dạng nghệ sĩ làng nhàng không có tác phẩm tiêu biểu. Vậy mà không ngờ ấn tượng sâu sắc nhất anh để lại trong lòng hai đứa bé này lại là “hát lạc nhịp” và “muốn giao phối”.

Vụ hát lạc nhịp thì Chung Tập cũng chịu, thanh quản không độ giọng hát là chuyện không ai cứu được. Hơn nữa bản được phát sóng đã là bản sau khi ghi hình rồi đấy, đến bậc thầy auto-tune còn bất lực nên anh cũng chấp nhận. Nhưng Chung Tập không ngờ hài đứa nhỏ trông hồn nhiên ngây thơ như thế này mà cứ liến thoắng “giao phối, giao phối”.

Khủng khiếp hơn là Dung Miên ở bên cạnh còn phóng khoáng thừa nhận thay mình: “Chính là anh ấy.”

Quách Ngũ Quỳ đắc ý quay sang Quách Tứ Qua nói: “Em bảo rồi mà!”

Chung Tập chỉ ước tìm được cái lỗ nẻ nào chui vào hòa cùng một thể với lõi trái đất ngay lập tức.

“Anh bảo, hai nhóc ấy mới bao lớn chứ?” Chung Tập hít sâu một hơi, ghé vào tai Dung Miên nói, “Sao cái gì cũng biết thế? Mà bình thường mấy em có thể nói chuyện uyển chuyển một chút được không…”

“Giao phối không phải là chuyện rất bình thường sao?” Dung Miên khó hiểu hỏi lại, “Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ không triệt sản, tuổi tác cũng không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ biết ý nghĩa của từ giao phối rồi.”

“Hơn nữa trước đây chính miệng anh nói muốn giao phối với em mà.”

Chung Tập cảm thấy mình sắp không biết hai chữ “giao phối” này đọc thế nào rồi, anh không thể giải thích rõ ràng với cả căn phòng toàn động vật nhỏ này, có lẽ trong thế giới của chúng giao phối là một từ quá đỗi bình thường, dù sao thì ngoài anh ra vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất tự nhiên.

Anh khốn khổ hít một hơi thật sâu.

Đúng lúc này, Khổng Tam Đậu khóc hu hu chạy từ trong bếp ra. Cô nàng ôm chầm lấy Dung Miên cọ tới cọ lui, Chung Tập ở bên cạnh hắng giọng hồi lâu Dung Miên mới phản ứng lại mà chui ra khỏi vòng tay của Khổng Tam Đậu.

“À, quên chưa nói với mấy cậu.” Dung Miên chỉ vào Chung Tập, vui vẻ giới thiệu với mấy chú mèo xung quanh: “Chung Tập, khách VIP của mình hồi trước, bây giờ là bạn đời của mình đó.”

Quách Ngũ Quỳ và Quách Tứ Qua lập tức tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ và ao ước, Khổng Tam Đậu thì xụ mặt, Vân Mẫn chỉ mỉm cười lắc đầu.

Vân Mẫn hàn huyên vài câu với Chung Tập, đầu tiên y cảm ơn Chung Tập gần đây đã chăm sóc Dung Miên, sau đó nhắc khéo về khoản tiền năm triệu ngượng ngùng kia.

Chung Tập gần như sắp quên béng chuyện này rồi, anh vội nói khi nào về sẽ bảo Từ Hựu Hựu chủ động liên hệ với Vân Mẫn, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Khổng Tam Đậu kéo Dung Miên chạy bịch bịch vào bếp, nói muốn cho Dung Miên xem bánh mousse cà phê cô làm ngon đến mức nào.

“Chắc tôi phải xuống bếp một lát xem thế nào.” Vân Mẫn áy náy nói với Chung Tập, “Rất có thể Tam Đậu sẽ ăn hết nguyên liệu ngày mai.”

Chung Tập gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn bóng lưng Vân Mẫn rời đi nhất thời lại hơi xúc động.

Ba tuần trước, trong lòng anh đây vẫn là “ông chủ xấu xa bóc lột quyền nhân thân của nhân viên”, giờ xem ra y giống một ông bố hết lòng chăm lo cho mấy đứa con của mình hơn.

Dung Miên bị Khổng Tam Đậu bắt vào bếp, Chung Tập biết tình cảm của hai người họ rất tốt nên chỉ đành tìm một chỗ ngồi xuống.

Anh nhìn xung quanh, lập tức bị những bức ảnh dán trên tường thu hút sự chú ý.

Ảnh chụp đều được đóng cẩn thận trong khung gỗ, đầu tiên Chung Tập nhìn thấy bức ảnh một chú Shiba cười toét miệng bên cạnh chậu cây, bên dưới viết một hàng chữ nhỏ là “Tam Đậu và chậu ớt bé thích nhất”, sau đó là ảnh của những chú mèo khác kèm theo ghi chú. Trong đó thậm chí còn có những khoảnh khắc kiểu “Lần đầu tiên Quách Ngũ Quỳ ị vào cát bã đậu.”

Cuối cùng Chung Tập đứng dậy đi hết một vòng quanh không gian quán mới tìm thấy bức ảnh mình muốn thấy nhất trên bức tường phía sau quầy thu ngân.

Đó là ảnh chụp từ phía sau, một chú mèo đen nhỏ vùi mình trong ổ bí đỏ, bộ lông xinh đẹp xõa tung, chỉ lộ ra đôi tai nhọn và chiếc đuôi mềm mượt nhưng cũng đủ khiến bất cứ ai nhìn thấy phải tan chảy vị độ đáng yêu.

Bên dưới ghi chú là “Á quân cuộc thi đuôi đẹp 20xx – Miên Miên”.

Chung Tập nhìn hai chữ “Miên Miên” hồi lâu, đột nhiên cánh tay bị chọt nhẹ một cái.

Anh ngoảnh lại thì thấy là một trong hai anh em sinh đôi ban nãy, nhìn chiều cao đoán chừng là cậu nhóc tên Quách Ngũ Quỳ, nó đang ôm một chú mèo Ragdoll mắt xanh ngọc trong lòng.

“Chào anh.” Quách Ngũ Quỳ nhìn Chung Tập với ánh mắt đầy chờ mong, nói: “Cho hỏi anh có thể giới thiệu cho bọn em vài vị khách VIP tiềm năng không? Em và Tứ Qua cũng muốn mỗi ngày chỉ tiếp một khách thôi chứ mà vừa quét nhà vừa tiếp khách mệt quá trời, thái độ phục vụ của bọn em đều rất tích cực đấy ạ.”

Quách Ngũ Quỳ quay anh trai 360 độ cho Chung Tập nhìn: “Bọn em có ngoại hình đẹp, mông Quách Tứ Qua lớn hơn em một chút, anh có thể sờ thoải mái…”

Dung Miên bê bánh mousse cà phê đi ra từ trong bếp. Cốt bánh là Khổng Tam Đậu làm vì cậu không biết thứ tự trộn các nguyên liệu trước sau như thế nào, nhưng lớp bột cà phê bên trên do chính tay cậu rắc.

Bột cà phê màu nâu phủ trên bánh mousse màu trắng sữa thơm phức, không những thế còn được dùng khuôn rắc tạo hình chân mèo đáng yêu, cậu chỉ muốn khoe với Chung Tập ngay lập tức.

Nhưng vừa bước ra Dung Miên đã trông thấy Quách Ngũ Quỳ đang ngồi đối diện Chung Tập hào hứng nói gì đó. Anh quay lưng về phía cậu nên cậu không thấy biểu cảm của anh lúc này, nhưng cậu thấy Quách Tứ Qua nằm bên tay Chung Tập đang hoạt bát vẫy đuôi, dụi đầu vào lòng bàn tay anh.

Nụ cười trên mặt Dung Miên nhạt đi.

Lúc rời khỏi quán cà phê, Chung Tập cảm thế thế giới của mình yên tĩnh hẳn.

Trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh đã nghe Quách Ngũ Quỳ kể lể về kiếp mèo làm thuê chua xót như thế nào, nhóm nam sinh ở đại học gần đó cứ mỗi cuối tuần lại đến ôm ấp hít hà chúng nó ra sao, khi quét dọn nhà vệ sinh phải dùng bao nhiêu nước tẩy bồn cậu, cuối cùng thậm chí còn kể với anh chú Vân dùng phương pháp đặc thù gì giúp chúng thông ruột khi bị táo bón…Cùng lúc đó Quách Tứ Qua còn meo meo phụ họa, hai anh em kẻ tung người hứng không yên một giây nào.

Chung Tập lái xe, cảm thấy cuối cùng tai mình cũng không còn lùng bùng nữa, mà Dung Miên ngồi bên cạnh cũng rất yên lặng.

Anh tưởng cậu mệt nên với tay định tắt radio để cậu ngủ một lát, nhưng đột nhiên Dung Miên bỗng ngoảnh sang hỏi: “Anh thấy Tứ Qua và Ngũ Quỳ thế nào?”

Chung Tập ngẩn người, nhất thời không biết Dung Miên hỏi thế là có ý gì.

Trong mắt anh chúng chỉ là hai đứa nhóc ồn ào vô tư mà thôi, nhưng sau khi cân nhắc anh cảm thấy dù sao chúng cũng là bạn của Dung Miên, mình có nhận xét thì cũng phải khéo léo đánh bóng một chút mới phải phép.

Thế là anh bèn đáp: “Rất vui tính, là một cặp sinh đôi đáng yêu.”

Dung Miên nghe xong chỉ “ồ” một tiếng.

Cậu cụp mắt bần thần một hồi rồi lại hỏi: “Anh thấy họ có đẹp không?”

“Cũng được đó, mắt xanh rất dễ thương.” Chung Tập nói.

Thực ra trong mắt Chung Tập, mèo Ragdoll con nào cũng như con nào, đều là lông trắng mắt xanh cả, ngược lại là mèo đen tất trắng như Dung Miên dễ nhận diện hơn.

Dung Miên lại nhạt nhẽo “ồ” lên một tiếng.

Lát sau cậu lại hỏi: “Sờ thì sao?”

Lần này Chung Tập không phản ứng kịp, bởi vì anh không hề chủ động sờ hai anh em, hình như vài lần sờ ít ỏi còn là Quách Tứ Qua tự dụi đầu vào tay anh.

“Thì cũng mềm mượt.” Chung Tập hỏi, “Sao vậy?”

Dung Miên không nói gì nữa.

Lúc này Chung Tập cũng lái xe vào gara, anh đỗ xe tắt máy, khi chuẩn bị xuống xe thì lại phát hiện ra người bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Anh phát hiện ra tình hình bất ổn, nhưng chưa kịp nói gì Dung Miên đã ngước mắt lên buồn bã nói: “Chung Tập, rõ ràng anh là bạn đời của em mà.”

Chung Tập ngơ người.

“Không, không phải…” Chung Tập có trăm cái miệng cũng không thanh minh được, “Là tự nó dụi vào anh, anh đẩy không ra…”

“…Bây giờ em vẫn ngửi thấy mùi trên tay anh đây này.” Dung Miên cụp mắt lẩm bẩm nói, “Là mùi thức ăn mèo rất nặng, chỉ có Quách Tứ Qua thích ăn hạt khô, chắc chắn anh đã sờ nó rất lâu.”

Hình như Dung Miên thực sự rất buồn. Dọc đường Chung Tập luôn miệng giải thích nhưng Dung Miên bước đi như bay, thậm chí chưa cởi giày đã đi thẳng lên lầu.

Chung Tập định đi theo cậu nhưng đúng lúc này Từ Hựu Hựu gọi điện xác nhận lịch trình tháng sau với anh, thế là anh đành vừa thay dép ở huyền quan vừa nghe điện thoại.

Sau khi cúp máy, Chung Tập lập tức đi lên lầu tìm Dung Miên, kết quả là chỉ thấy bộ quần áo cậu mặc ban nãy ở trên giường trong phòng ngủ dành cho khách, còn cậu thì biến mất tăm mất tích.

Chung Tập tìm quanh nhà một vòng, tìm cả trong bếp, nhà vệ sinh, ngoài vườn, thậm chí đến máy rửa bát cũng lục một lượt, cuối cùng mới thấy chú mèo đen nằm cuộn một đống quay mông về phía mình trên đỉnh giá sách kê cạnh giường.

Giá sách vốn là màu nâu trầm, lông Dung Miên lại là màu đen, thành ra gần như toàn bộ cơ thể đều ẩn trong bóng râm phía trên. Từ tầm mắt của Chung Tập, anh chỉ nhìn thấy một cục đen thùi lùi với chóp đuôi màu trắng rủ xuống.

Chung Tập: “…”

Anh vừa tức vừa buồn cười, nói: “Xuống đây nào.”

Không phản ứng.

Chung Tập hít sâu một hơi rồi thở ra, dùng điều khiển bật ti vi lên chuyển sang kênh đang chiếu chương trình giám định bảo vật rồi chỉnh to âm lượng.

“Hôm nay là nhà giám định bảo vật em thích nhất đấy.” Anh nói, “Xuống đây xem đi, nếu không chút nữa chương trình kết thúc rồi.”

Chung Tập thấy tai mèo đen nhỏ khẽ động đậy, nhưng cơ thể vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Hai đứa nhỏ đó rất nhiệt tình.” Anh thở dài nói, “Chỉ là hơi ồn ào, cứ nhao nhao nói chuyện làm anh nhức hết cả đầu, sờ cũng không phải là anh chủ động sờ, thực sự là nó tự cọ vào tay anh.”

Cục lông đen vẫn làm thinh.

Chung Tập cũng dừng lại.

“…Nhưng kể ra thì anh nhìn thấy một chú mèo đáng yêu hơn trong số những bức ảnh treo trên tường quán cà phê mèo của em đó.” Dường như nhớ tới điều gì, anh chuyển sang dùng giọng điệu vui vẻ: “Anh thấy còn đẹp hơn cả Quách Ngũ Quỳ.”

Tai Dung Miên lập tức dựng lên.

“Anh nhớ là…á quân cuộc thi đuôi đẹp, tên gì ấy nhỉ, hình như là Miên Miên thì phải.” Chung Tập nói tiếp, giọng tỉnh rụi, “Không nhớ rõ, tóm lại là rất xinh đẹp, nói sao nhỉ, dù sao thì lúc đó anh vừa gặp đã yêu rồi.”

Lần này đuôi Dung Miên vẫy nhẹ hai cái.

Chung Tập nhịn cười không nói tiếp nữa. Quả nhiên năm giây sau, Dung Miên chậm rãi quay lại kêu “meo” một tiếng với anh, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giá sách, liếc mắt nhìn anh cái nữa rồi chạy về phía phòng cho khách.

Chung Tập cảm thấy mèo con khi giận dỗi thực sự vô cùng đáng yêu, đồng thời cũng rất dễ dỗ.

Năm phút sau, Dung Miên thay quần áo xong lại một lần nữa đứng ở cửa phòng Chung Tập. Cậu cúi gằm mặt không nói lời nào, nhưng rồi cũng không nhịn được ngẩng lên liếc nhìn anh một cái, vừa chạm phải ảnh mắt anh thì lại vội vàng cụp xuống, tai ửng đỏ.

“Lại đây.” Chung Tập nhẹ nhàng nói, “Miên…”

Dung Miên ngại ngùng cúi đầu lí nhí nói: “Đừng gọi em như vậy.”

“Anh có gọi em đâu, đừng tự mình đa tình, anh gọi Miên Miên của anh mà.” Chung Tập chậm rãi nói, “Miên Miên của chúng ta có đôi mắt màu hổ phách và chiếc đuôi độc lạ nhất, anh chỉ muốn làm khách VIP của Miên Miên thôi.”

Ba lần gọi hai tiếng “Miên Miên” khiến màu đỏ lan xuống tận cổ cậu. Thế là Chung Tập lại hỏi: “Bây giờ anh muốn hôn Miên Miên, có được không?”

Dung Miên ngẩng lên nhìn anh, sau đó khẽ “ừm” một tiếng. Cậu nói: “Sau này anh có thể đừng sờ con mèo khác được không?”

Chung Tập hôn lên mắt cậu, đáp: “Không sờ nữa.”

Thế rồi hai người hôn nhau thật lâu ở trước cửa, khi Dung Miên thở hổn hển ngửa mặt lên nhìn Chung Tập, chóp mũi hai người cọ vào nhau thì bỗng cậu chợt nhớ ra chuyện gì.

Cậu nhìn ra đằng sau Chung Tập nói: “Chưa xem chương trình giám định bảo vật, hai mươi phút nữa là hết rồi.”

Đúng là tự bê đá đập chân mình, Chung Tập không còn cách nào khác ngoài việc cùng cậu nằm trên giường xem chương trình, lúc chiếu quảng cáo họ còn vô tình nhìn thấy Thẩm Nghiên làm đại sứ cho thương hiệu son cao cấp nào đó.

Dung Miên quay mặt sang, bất ngờ gọi tên Chung Tập rồi nói: “Đột nhiên em nhớ ra, trước sinh nhật anh, anh không hề biết em là mèo, cũng không biết đến quán cà phê mèo đúng không?”

Chung Tập hơi sững người, chần chừ gật đầu.

Dung Miên “à” một tiếng rồi im lặng suy nghĩ chốc lát, sau đó cậu nhìn thẳng vào mắt Chung Tập ngây ngô hỏi: “Vậy lúc đó “tiếp khách” trong suy nghĩ của anh rốt cuộc là có ý gì?”

Biểu cảm của Chung Tập lập tức cứng đờ.

Dung Miên vẫn tò mò hỏi tiếp: “Lúc đó anh muốn làm khách của em là muốn em cung cấp dịch vụ gì cho anh vậy?”