Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1569



Chương 1569

Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu ánh sáng: “Sao thế? Nhìn thái độ của cô, hình như cô nghĩ đến điều gì đó à?”

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy: “Ừm, nhưng tôi không chắc có đúng hay không. Sáu năm trước, khi tôi và Cố Tử Yên còn học đại học thì có nghe cô ta quen được người bạn trai gần ba năm. Cho nên †ôi không chắc người bạn trai kia có phải là người anh nhắc tới hay không.”

“Chắc là vậy rồi.” Lâm Diệc Hàng nheo mắt: “Cố Tử Yên và em trai của đàn anh của tôi vừa hay quen nhau được ba năm, sau đó thì cậu ta qua đời vì tai nạn xe.”

“Vậy chính xác là cùng một người rồi.”

Bạch Dương vén tóc: “Sáu năm trước, chúng tôi phát hiện Cố Tử Yên đã rất lâu rồi không đi hẹn hò với bạn trai, còn hỏi xem có phải hai người đã chia tay rồi hay không, lúc đó cô ta trả lời một câu rằng bạn trai mình chết rồi. Ban đầu bọn tôi chỉ cho rằng cô ta nói đùa, cố tình rủa chết bạn trai mình thôi, không ngờ đúng là chết thật.”

Sau khi chết, trái tim lại được ghép cho Phó Kình Hiên.

“Sau khi Thời Khiêm gặp tai nạn, bởi vì không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất, vì thế sau vài ngày ở bệnh viện đã qua đời. Hơn nữa, trước khi cậu ta mất, cậu ta còn chủ động hiến tặng tim mình cho Phó Kình Hiên, còn bảo anh trai mình, cũng chính là đàn anh của tôi giúp Phó Kình Hiên yêu Cố Tử Yên.”

Nói đến đây, trong mắt Lâm Diệc Hàng thoáng hiện vẻ khinh thường.

Theo suy nghĩ của anh ta, Thời Khiêm chính là một thằng ngu, bị tình yêu che mờ con mắt. Chẳng những không biết vụ tai nạn của mình là có người sắp đặt mà còn ngu ngốc tác thành cho Cố Tử Yên. Không chỉ hiến tim mình mà còn kéo cả anh trai phạm phải giới luật trong sư môn.

Đúng là vừa ngu ngốc vừa ích kỷ.

“Thế nên đàn anh của anh đã thôi miên Phó Kình Hiên và những người bên cạnh anh ấy để Phó Kình Hiên nhầm tưởng mình yêu Cố Tử Yên?” Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay, giọng khàn đi, mang theo sự phẫn nộ.

Lâm Diệc Hàng gật đầu: ‘Đúng vậy, chính là như thế.”

“Quá đáng!” Bạch Dương cắn môi, cơ thể Vì tức giận mà giờ phút này run lên: “Thời Khiêm kia thật quá đáng! Anh ta dựa vào đâu mà làm như thế? Anh ta muốn tác thành cho Cố Tử Yên thì cớ chỉ bắt Phó Kình Hiên trả nợ cho mình? Anh ta tưởng hành động của mình cao thượng lắm hả?

Anh ta làm như thế có khác gì là cưỡng chế người ta? Chẳng những hủy hoại Phó Kình Hiên mà cũng hủy hoại cả tôi nữa!”

Lòng Bạch Dương vừa giận vừa chua xót, hai mắt đỏ ngầu.

Hóa ra mọi chuyện đều do tên Thời Khiêm hại.

Nếu không có tên Thời Khiêm kia bảo anh trai thôi miên Phó Kình Hiên thì anh sẽ biết Cố Tử Yên không phải cô, cũng sẽ không nghĩ rằng mình yêu cô ta.

Anh sẽ nhanh chóng tìm thấy cô, bọn họ sẽ ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc.

Mà mọi thứ đều bị Thời Khiêm hủy hoại!

Lâm Diệc Hàng nhìn bầu không khí tràn ngập bi thương quanh người Bạch Dương mà thở dài: “Cô đừng như vậy, chuyện đã qua lâu rồi, cô có tức giận cũng vô ích thôi.

Dẫu sao Thời Khiêm đã chết, thôi thì coi như cậu ta đã bị báo ứng đi.”

“Anh nói vậy là sao?” Bạch Dương nhìn anh †a với cặp mắt đỏ hoe.

Khóe miệng Lâm Diệc Hàng khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng: “Thời Khiêm chết cũng không phải chuyện ngoài ý muốn đâu, mà do có người làm.”

“Hả?” Bạch Dương hốt hoảng che miệng.