Thức Giả

Chương 26: Đối Tác



Từ sau chuyến đi tìm lại chính mình, tôi đã biết được mình là ai chứ không còn mơ hồ như trước đây nữa. Tất cả chỉ là quá khứ nhưng tôi an tâm hơn vì biết được người thân của minh vẫn đang sống vui vẻ, hạnh phúc. Đồng thời tôi cũng yên phận sống cuộc đời của Khả Di, bằng lòng với thực tại diễn ra xung quanh mình. Tôi chú tâm vào việc học hành và chăm chỉ làm việc để chuẩn bị cho tương lai. Tôi đã hoàn thành lớp kế toán, hiện giờ đang hoàn thành lớp quản trị kinh doanh. Mỗi ngày tôi đều đặn đến công ty của ba, học hỏi cách quản lý nhân sự, theo Mạnh Kha xuống xưởng để nắm bắt quy trình sản xuất và còn đi theo Mạnh Kha để gặp đối tác kinh doanh. Hôm nay, tôi cùng trợ lý của ba đi Bình Dương để gặp khách hàng. Lần này tôi cố tình thay đổi style, tôi mặc một bộ vét công sở màu xám nhạt, tóc búi cao lên, đi đôi giày cao gót màu xám, nhìn tôi chững chạc và quý phái hẳn lên. Tôi không ngờ mình lại có thể già như vậy! Tôi bật cười với ý nghĩ đó. Mạnh Kha đến đón tôi đúng giờ. Anh chàng này chưa trễ hẹn với tôi bao giờ. Không hẹn mà gặp, anh ấy cũng mặc một bộ vét màu xám trùng màu với tôi. Hay nhỉ! Những tư tưởng lớn sẽ gặp nhau ở cùng một điểm. Có lẽ vậy, Mạnh Kha nhìn thấy tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên và cười thích thú. Tôi cũng nhìn anh rồi làm ra vẻ con người đạo mạo, sau đó thì phì cười. Anh nhìn tôi một cách trìu mến. Xe chạy khoảng hơn ba mươi phút thì đến điểm hẹn. Chúng tôi đi vào một nhà hàng nơi đã đặt trước. Khung cảnh nơi đây khá lịch sự và trang nhã. Mạnh Kha đưa tôi đến một cái bàn đặt cạnh cửa kính, có thể nhìn ra đường, ở đó đã có hai người đang ngồi đợi sẵn. Nhìn thấy tôi và Kha, hai người cùng đứng lên chào hỏi, một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy hoa màu tím nhìn rất sang trọng, còn người thanh niên mặc bộ vét màu đen, mái tóc cắt cao, gương mặt điển trai. Nhìn người con trai, tôi ngỡ ngàng, có cái gì đó rất quen. Người ấy cũng nhìn tôi và dường như cùng một lúc chúng tôi đã nhận ra nhau. Đó là Phúc – tên bờm ngựa! Hai người quen đã nhận ra nhau nhưng chưa dám mở lời. Chúng tôi vừa gọi nước uống vừa bàn chuyện, chủ yếu là Mạnh Kha và người phụ nữ kia – mẹ của Phúc, còn tôi và Phúc chỉ ngồi lắng nghe thôi. Nghe cách trò chuyện, đối đáp của Mạnh Kha, tôi ngầm thán phục anh. Lời nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh, tự tin, lập luận sắc bén, anh đã thuyết phục được đối tác của mình. Đây là một khách hàng mới, lần đầu tiếp cận với sản phẩm thuộc da của công ty tôi nên họ còn đôi chút ngần ngại. Mạnh Kha rất khéo léo trong giao tiếp khiến người phụ nữ rất tin tưởng và hài lòng. Sau đó, người phụ nữ chính thức kí hợp đồng với công ty nhà tôi. Công việc xong xuôi, Mạnh Kha gọi thức ăn để chiêu đãi khách. Nhân cơ hội đó, tôi và Phúc chào hỏi nhau. Tôi nhìn Phúc, ngạc nhiên hỏi: - *Nhìn Phúc khác quá, xém chút nữa thì mình không nhận ra bạn, bạn còn đi học không*? Phúc cười, cách nói năng có phần trầm tĩnh hơn: - *Khả Di cũng khác mà, mình đang theo mẹ để học cách kinh doanh thôi. Mình nghỉ học lâu rồi*. Nói xong, Phúc nhìn tôi dò xét: - *Bạn và Lạc Lạc vẫn tốt chứ? Lần đó, mình xin lỗi*.. – Phúc đưa tay lên gãi gãi đầu, tỏ vẻ lúng túng. Nhìn bạn ấy cũng đễ thương lạ, có lẽ vì điểm này mà năm xưa, Khả Di đã yêu chăng? - *Bọn Di vẫn tốt. Lạc Lạc đang học đại học còn mình thì bạn biết rồi đó, mất trí nhớ nên đâu biết gì mà học nữa. Bây giờ mình cũng đang theo ba để học kinh doanh giống như bạn vậy*. Tôi nhìn vào mắt Phúc, ái ngại nói: - *Mình xin lỗi Phúc, chuyện ngày trước, Di không còn nhớ gì nữa, nên mới*... - *Mình hiểu rồi nên không trách Di nữa đâu! Mình vẫn là bạn của nhau, phải không Di*? Rồi Phúc chia tay cho tôi bắt. Hai đứa nhìn nhau cười xòa. Không còn thấy bờm ngựa ở Phúc nữa thì tôi biết là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rồi. Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi mà! Thức ăn đã dọn ra bàn, tôi và Phúc đến nơi ngồi vào chỗ. Mạnh Kha nhìn tôi và Phúc dò hỏi, tôi giới thiệu với anh, tôi và Phúc là bạn học năm lớp 12, bây giờ đều đang học nghề và trở thành đối tác của nhau. Âu đó cũng là cái duyên. Mỗi người đi qua cuộc đời mình đều là duyên, có người gặp rồi đi lướt qua, có người sẽ ở lại. Vì thế, ta hãy trân trọng nhau vì không phải ai cũng có cuộc đời thứ hai giống như tôi đâu! Xong mọi chuyện, chúng tôi chia tay. Phúc bịn rịn xin số điện thoại để liên lạc với tôi: - *Cho mình gửi lời xin lỗi đến Thiên Lạc nhé! Bạn ấy là người con trai tốt, chúc mừng Khả Di*! Tôi mỉm cười chia tay cho Phúc bắt, rồi nói: - *Lạc Lạc không để bụng đâu. Có dịp nào lớp mình họp mặt, chúng ta sẽ gặp nhau mà. Tạm biệt*! Tôi và Mạnh Kha lên xe, Phúc và người mẹ cũng vậy. Một mối thắt trong đời cũng được gỡ, tôi cảm thấy Phúc không còn đáng ghét như trước nữa. Bỗng dưng tôi nhớ đến Lạc Lạc, giờ này chắc bạn ấy đang ngồi trong giảng đường rồi. Mạnh Kha cho xe chạy rồi nhìn tôi âu yếm: - *Còn sớm, em có muốn đi đâu chơi không, anh đưa đi nè*? - *Ở đây, em đâu có quen ai, cũng không biết chỗ nào để đi chơi cả*. - *Vậy ngồi yên, anh sẽ đưa em đến một nơi*. Tôi nhìn Mạnh Kha dò xét nhưng anh chỉ mỉm cười rồi im lặng, không nói lời nào thêm. Thôi kệ, đi với Kha, tôi không lo lắng chút nào, bởi anh là người đàn ông đáng tin cậy mà tôi quen biết, ngoài ba của tôi và Lạc Lạc. Tôi ngả người về phía sau, tận hưởng cảm giác thoải mái.