Thương Nhân Hạt Giống Thời Cổ Đại

Chương 5: Tìm việc làm



Trịnh Giang Đình nhớ chuyện này trong đầu, sáng hôm sau dậy sớm, đẩy cửa ra, trời còn chưa mờ tối, anh mở then cửa của cánh cổng, anh từ từ qua rồi khép cánh cửa lại, trong ngõ nhỏ tối như bưng, thỉnh thoảng có âm thanh mở cửa, tịch mĩnh kéo dài trong con ngõ sâu thăm thẳm.

Tưởng rằng bản thân đã dậy rất sớm không ngờ có người đã dậy trước anh đi ra ngoài, chắc hẳn lúc này Trâu Quân cũng sắp đến nhà chủ rồi. Thật ra anh cũng không vội ra ngoài, lúc này còn sớm quá sợ rằng nhiều cửa hàng còn đang chuẩn bị mở cửa nên không đi sớm tìm việc làm được.

Trở lại phòng, theo suy nghĩ đêm qua, anh vốn định nấu bát mình, kết quả không nhà không có bột mì, dự định thất bại, chỉ có thể ăn qua loa gì đó.

Dọn dẹp xong xuôi, chẳng mấy chốc đã tới giờ Thìn, ra khỏi ngõ, giờ này trên đường đã náo nhiệt lên.

Phú Nguyệt Trai theo lời ca nhi Tiêm ở phố Đông, là khu phồn hoa nhất Tấn Thành, cả con đường rất nhiều nơi ca hát vui chơi, khu vực bờ trái gần sông, quán trà quán rượu được xây dựng dọc theo sông, mùa xuân thì ngắm nước chảy mùa đông thì ngắm tuyết, là địa thế tao nhã thảnh thơi nhất, còn bên phải không có gần sông, vị trí hơi kém, đa số là cửa hàng trang sức, lụa là gấm vóc, tóm lại, ăn mặc mắc nhất tốt nhất đều ở con phố này.

Cuối phố Đông hướng về phía bắc một chút, sau hàng liễu rũ là tòa dinh thự rộng lớn, đa số là đại thương gia quan lớn vinh hiển, thế gia vọng tộc nổi danh ở Tấn Thành đều thích tề tụ ở đây.

Trịnh Giang Đình lờ mờ có thể thấy cửa lớn của dinh thự nguy nga, một tòa nhà nhỏ nhất cũng lớn hơn mười căn hộ ở phố Thanh Ngô, thật đúng là khí thế nhà giàu.



Anh thu ánh mắt lại, ở giữa đoạn đường phố Đông tìm được bảng hiệu của Phú Nguyệt Trai, chữ lớn mạ vàng, từng tầng gác nhỏ, là nơi quá tốt có thể ăn uống lại có thể uống trà.

Lúc này không phải giờ cơm nên khách ra vào thưa thớt chủ yếu là vào uống trà nghe đàn hát, Trịnh Giang Đình ngửa đầu nhìn bảng hiệu mấy lần, bước vào theo khách.

“Này, này, ngươi làm gì?”

Vừa mới bước vào cửa, Trịnh Giang Đình đã bị một gã người làm mắt nhỏ ngăn cản lại.

“Nghe nói Phú Nguyệt Trai tuyển đầu bếp, tôi đến xin việc.”

Nghe vậy, gã người làm xăm soi đánh giá từ trên xuống: “Bộ dáng của ngươi nào đâu giống đầu bếp, cùng đừng đến giả danh lừa đảo. Trước đây ngươi làm việc ở chỗ nào?”

Trịnh Giang Đình nhíu mày, anh lễ độ hỏi vặn lại cũng không tính khách sáo: “Cậu em là quản sự của Phú Nguyệt Trai sao?”

“Nếu cậu em không phải là quản sự không làm chủ được thì tôi nói thêm nữa cũng có nghĩa gì đâu?”

“Này, ta thấy ngươi định tới đây gây rối đó chứ!” Gã người làm thấy gặp trúng cục xương cứng, không nói lại được nên trong lòng khó chịu, xắn tay áo lên làm bộ muốn cản lại: “Ngươi cho là Phú Nguyệt Trai là nơi mà thứ nghèo mạt rệp như ngươi đến gây rối sao?”

“Tiểu Bát!”

Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng cắt ngang tình hình cơn tức đã dần bốc cao, gã người làm quay đầu lại, ngay tức khắc thu lại dáng vẻ kiêu căng vừa rồi, khách sáo gọi một tiếng: “Công tử Vân Vinh.”

Trịnh Giang Đình ngẩng đầu thì nhìn thấy một người ôm tỳ bà, mặt dùng khăn the che lại đang đi về phía này.

Tuy rằng người trước mắt có trang điểm lại thay quần áo tươi sáng, khi Trịnh Giang Đình nhìn thấy cặp mắt xếch kia thì cũng nhận ra đó là ca nhi Tiêm.

Sở Tiêm bắt chuyện với giọng nhỏ nhẹ: “Anh Trịnh đến lúc nào vậy?”

“Tôi vừa đến.”

Sở Tiêm gật đầu rồi quay đầu nói gã người làm: “Nhà bếp mới có người nghỉ, đây là đầu bếp tôi giới thiệu với quản sự, còn nhờ giúp đỡ để ý giúp.”

Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt nhưng gã người làm vẫn mỉm cười đáp lời: “Không biết đây là người mà công tử Vân Vinh giới thiệu, thảo nào trông tài trí hơn người. Công tử đã lên tiếng dặn dò, Tiểu Bát nhất định sẽ lưu tâm giúp công tử, vậy hãy dẫn vị huynh đệ này đi tìm quản sự.”

Lông mày của Sở Tiêm khẽ động rồi nhìn về phía Trịnh Giang Đình: “Anh Trịnh, tôi còn có khách đang đợi, tôi không thể dẫn anh vào, phải lên lầu trước rồi, nếu có việc cứ gọi tôi một tiếng.”

Trịnh Giang Đình không ngờ lại làm phiền đến cậu, vội gật đầu: “Cậu bận thì cứ đi, không cần lo lắng cho tôi.”

Sở Tiêm không nói nữa, ôm tỳ bà chậm rãi đi lên lầu, Trịnh Giang Đình cảm thấy ca nhi Tiệm ở nhà và ở Phú Nguyệt Trai cứ như hai người khác nhau.

“Còn nhìn gì nữa, rốt cuộc có đi hay không?”

Gã người làm tức giận nói.

Trịnh Giang Đình không giận mà trái lại còn mỉm cười: “Tôi thấy người anh em hát hí khúc trên vũ đài còn hợp hơn làm người làm đó.” Trở mặt nhanh như lật bàn tay.

Gã người làm lầu bầu: “Ước gì ngươi xào rau cũng lợi hại như công phu miệng của ngươi, cũng đừng làm mất mặt của công tử Vân Vinh.”

Trong khi nói chuyện, hai người đi qua phòng khách, vòng tới nhà bếp.

Nhà bếp của Phú Nguyệt Trai rộng rãi, Trịnh Giang Đình cảm thấy nó rộng gần bằng nhà mình, bực bội nhất là sân nhà còn lớn gấp đôi nhà mình.

Lúc này người trong bếp đang chuẩn bị thức ăn trưa, hơn mười cái chảo sắt lớn đang nấu cơm tỏa hơi nóng hừng hực khiến toàn bộ nhà bếp nóng hầm hầm như đang hấp, giống như trong làn sương mù, hương thơm ngọt ngào của cơm tẻ tỏa ra trong không khí.

“Nhanh tay nhanh chân lên, xắc hết toàn bộ hành tây và rau cần, rửa sạch những thứ cần rửa đi! Nếu khách mà nhặt được một cọng lông thì từng người tự thu dọn đồ về nhà đi!”

Trịnh Giang Đình nghe thấy tiếng dạy dỗ rất có khí thế, theo gã người làm đến gần rốt cuộc cũng nhìn thấy quản sự của Phú Nguyệt Trai, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, gầy cao, mặc trường bào đứng lại như hạc giữa bầy gà giữa đám đầu bếp người hầu, chiều cao của ông gần xêm xêm với người đi ngang qua.

“Anh là đầu bếp mà công tử Vân Vinh giới thiệu à?”

“Là công tử Vân Vinh giới thiệu đấy ạ, mới vừa rồi còn nhắn nhủ rồi đấy ạ.” Người hầu nhanh mồm nhanh mép, Trịnh Giang Đình còn chưa trả lời mà gã đã cướp lời nói trước rồi.

Quản sự lại chau mày, tát gã người hầu một cái: “Ai hỏi ngươi, cút đi làm việc của ngươi đi, bớt giở thủ đoạn làm biếng.”

Gã người hầu dạ một tiếng, xám xịt quay về đại sảnh.

Quản sự lại trông về phía Trịnh Giang Đình: “Biết làm những gì? Có món chính am hiểu nhất không?”

“Hấp, luộc, xào, trộn đều biết một chút.” Trịnh Giang Đình nghĩ, nếu muốn nói món chính thì anh thật không chuyên lắm, nếu không làm ra được gì chỉ sợ khó mà ở lại, thì lại đúng lời của gã người hầu, đến lúc đó lẽ nào làm mất mặt của ca nhi Tiêm, dọc đường đến đây không khó nhân ra ca nhi Tiêm khá có thể diện ở Phú Nguyệt Trai.

Xem trong ký ức của nguyên thân thì thời đại này còn rất sớm, nếu dựa vào sự phát triển của dòng lịch sử thì chắc là trước đời Đường, thế nhưng rất nhiều thức ăn ngon còn chưa xuất hiện. Hôm qua anh nấu cá mà ngay cả quả ớt cũng không có, vẫn còn sử dụng vị cay của thù du và mù tạt, thật là gian khổ.

Đồ ăn lúc này không chỉ chú trọng mùi vị mà còn bày trí đẹp, Phú Nguyệt Trai tự xưng là phong nhã, nếu làm thức ăn trông đẹp mắt thì cần phải hợp với cảnh trí.

“Không thể nói là rất am hiểu món chính, nhưng sẽ biết chút món ăn chơi, quản sự có thể để tôi thử làm không?”

Liêu Kiến Chương cân nhắc một chút, trông giờ vẫn còn sớm, lại có bếp trống, nghĩ một hồi thì đồng ý.

Trịnh Giang Đình ở trong một góc hẻo lánh, người trong nhà bếp muốn xúm lại trông náo nhiệt bị Liêu Kiến Chương xua hết ra ngoài: “Làm xong hết công việc rồi hả! Hay là muốn nghỉ về nhà rồi!”

Ngược lại Trịnh Giang Đình không quan tâm người xung quanh tự tìm đầy đủ nguyên liệu nấu ăn và nồi niêu mà mình cần.