Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 11



Ngày hôm đó ghi hình đến rạng sáng hai giờ mới kết thúc.

Giang Trạm nhận lại túi và di động được niêm phong cất kho, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Ê-kip chương trình lâm thời gọi lại để quay một cuộc phỏng vấn hỏi đáp đơn giản.

Phỏng vấn hỏi đáp, chính là ê-kip chương trình sẽ chắt lọc lấy một vài trọng điểm trong phần thể hiện cá nhân của thí sinh suốt quá trình ghi hình, ê-kip hỏi, thí sinh trả lời, câu trả lời hầu hết là trải nghiệm và cái nhìn cá nhân, đến lúc đó phần hỏi đáp này sẽ được cắt nối biên tập cho vào chương trình phát sóng chính thức, nhằm gia tăng điểm đáng xem của chương trình.

Rõ ràng là, biểu hiện hôm nay của Giang Trạm được ê-kip nhìn trúng không ít, PD (nhà sx) kéo Giang Trạm vào một phòng nhỏ, hỏi vài vấn đề, quay xong thì đã qua nửa giờ.

Giang Trạm vốn tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, lại còn là nửa đêm, mọi người chắc đã về gần hết.

Kết quả đi ra mới phát hiện, trong hành lang tất cả đều là người.

Có người của ê-kip đang nói chuyện với thí sinh, có mấy thí sinh thì tụm lại nói chuyện phiếm với nhau, thậm chí còn có Mentor đến giờ vẫn chưa đi Đồng Nhận Ngôn.

Bên cạnh Đồng Nhận Ngôn là mấy nhân viên công tác của ê-kip chương trình, mọi người nói chuyện rôm rả về phần ghi hình tối nay, không khí hăng hái, không có một chút ý tứ kết thúc ghi hình chuẩn bị hoàn thành công việc nghỉ ngơi.

Giang Trạm vừa ra tới, Đồng Nhận Ngôn đã ngẩng đầu nhìn lại đây: "Này!"

Giang Trạm quay đầu lại.

Đồng Nhận Ngôn khoanh tay trước ngực, ánh mắt xuyên qua đám người, cười cười với hắn từ xa, cao giọng nói: "Đừng quên Wechat."

Vẫn còn đùa?

Giang Trạm buồn cười, có chút bất đắc dĩ.

Đồng Nhận Ngôn sang sảng nói: "Ai bảo tôi khơi mào chuyện này, người muốn add cậu nhiều như vậy, tôi vẫn không chịu trách nhiệm được với họ."

Giang Trạm nâng tay phất phất, thoải mái: "Trở về em đăng ký ngay."

Đồng Nhận Ngôn gật đầu, từ xa cho một like.

Giang Trạm xoay người rời đi.

Hắn mượn xe Vi Quang Khoát, tự lái tới, đêm hôm khuya khoắt Vi Quang Khoát cũng sẽ không cố ý tới đón hắn, đương nhiên hắn tự mình lái xe về.

Giang Trạm vừa mới lên xe, cài đai an toàn vào, ngoài cửa kính vang hai tiếng cộc cộc.

Giang Trạm hạ cửa kính xe xuống, Phí Hải khom người ghé vào bên cửa sổ, trong đêm tối cười lộ ra hàm răng trắng: "Bro, thêm Wechat chứ."

Giang Trạm lấy di động ra: "Bro, tôi còn chưa đăng ký."

Phí Hải chớp mắt: "Vậy giờ làm.. "

Giang Trạm: "Cậu chờ tí."

Đăng ký Wechat rất nhanh, mọi người cứ nhắc mãi, còn nhắc đến tận cửa xe, Giang Trạm cũng không thể cứ nói để lần sau mãi, dứt khoát đăng ký một cái ngay tại chỗ, add Phí Hải.

Add wechat xong, Phí Hải vẫn chưa đi, đứng ngoài cửa ngạc nhiên mở to đôi mắt tròn: "Thân mến, anh thật sự tốt nghiệp đại học A à?"

Giang Trạm: "Thân mến, chương trình phải phát sóng đó." Khoác lác trước mắt hàng triệu người sau đó bị lộ ra nói dối?

Phí Hải: "Không có ý gì khác đâu, chỉ là tò mò."

Giang Trạm gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Phí Hải: "Vậy..... Ngày mai gặp?"

Giang Trạm thân thiện cười cười: "Mai gặp."

Phí Hải lùi hai bước, phất tay.

Dưới ánh hoàng hôn, BMWs màu đen nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, Phí Hải cầm di động đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe càng ngày càng xa, nhất thời hoảng hốt.

Woww, đây là nam thần đích thực a, ưu điểm khắp người thì thôi lại còn là kẻ có tiền.

Trợ lý công ty kiêm chức lái xe từ xa gọi cậu một tiếng, Phí Hải mới hoàn hồn, mau chóng chạy về.

Vừa mới lên xe, đã bị mấy chàng trai khác cùng tham gia ghi hình vây quanh.

"Thế nào thế nào! Add được chưa?"

Phí Hải: "Đương nhiên add được rồi! Học bá vừa nhìn đã biết là người dễ tính."

Mấy chàng trai vây quanh cậu lập tức móc di động: "Mau, mau lên, cho tôi số wechat, tôi cũng add!"

Phí Hải: "Đừng vội đừng vội, tôi xem ID wechat của anh ấy đã."

@

Đánh giá sơ cấp quay xong, ê-kip chương trình lại lâm thời thêm vào phỏng vấn hỏi đáp không ít người.

Bách Thiên Hành là người đầu tiên bị gọi đi, đợi hỏi đáp xong, lại mở cuộc họp lâm thời thêm hai mươi phút.

Cuộc họp không có gì khác, chính là ê-kip và mentor cùng nhau xem lại đánh giá lần này, để xem thí sinh nào nổi bật hơn, thực tập sinh nào để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Cuộc họp kết thúc, đã gần bốn giờ.

Nhung Bối Bối và Đan Hách đã sớm không trụ được, vừa tan họp liền đi.

Đồng Nhận Ngôn là cú đêm, càng khuya thì càng hưng phấn, nhìn thời gian đã bốn giờ, chủ động đề nghị: "Hay là chơi bài đi? Chơi hai ván xong tiện đi ăn sáng luôn?"

Nhân viên công tác của Ê-kip không chơi, liên tục xua tay, rời khỏi phòng họp.

Đồng Nhận Ngôn thấy Diêu Ngọc Phi còn ở, nhướng mày ý bảo, Diêu Ngọc Phi cười cười: "Em trở về ngủ bù thôi."

Đồng Nhận Ngôn chỉ có thể nhướng mày quay đầu nhìn Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành còn tựa trên ghế, lười nhác, nhưng trông thật ra rất có tinh thần, y khép cặp tư liệu thí sinh trước mặt lại, nhìn Đồng Nhận Ngôn một cái, giọng điệu tùy ý: "Nhìn tôi làm gì, tôi trông giống người sẽ sáng sớm cùng đánh bài ăn sáng với anh à?"

Lông mày Đồng Nhận Ngôn nhướn càng cao, giơ tay hung hăng chỉ vào Bách Thiên Hành: cậu nói tiếng người sao?

Nói như thể cậu chưa từng làm mấy việc này ấy!

Bách Thiên Hành: "Ngày 13 anh không ghi hình không có lịch trình, tôi thì có."

Đồng Nhận Ngôn làm vẻ mặt gặp quỷ: "Nói như thể ông anh này mang cậu đi học điều xấu thế."

Bách Thiên Hành chậm rì rì đứng lên: "Ông anh già, về ngủ sớm chút đi, bảo vệ cho tốt tim phổi gan thận, bảo trợ lý anh pha thêm chút kỷ tử nữa."

Đúng lúc Cư Gia Tạ đẩy cửa đi vào.

Đồng Nhận Ngôn gọi hắn lại: "Ông chủ cậu ra nước ngoài một chuyến chữa khỏi đầu óc rồi?"

Cư Gia Tạ phản ứng rất nhanh, cười cười: "Hình như vậy."

Đồng Nhận Ngôn: "Tôi nói mà, sao vừa mới về đã nhận việc ngay."

Bách Thiên Hành muốn tránh bóng chuyển hình cũng không phải bí mật gì, trong giới rất nhiều người đều biết. Đã hơn một năm nay y đẩy hết tất cả nghiệp vụ, phỏng vấn thương mại cũng chặn hết.

Đương lúc hot lại đưa ra quyết định như vậy, mọi người không ai có thể lý giải nổi, Đồng Nhận Ngôn có chút qua lại với Bách Thiên Hành đương nhiên cũng không hiểu.

Hơn một năm trước, Đồng Nhận Ngôn còn đặc biệt khuyên: công việc mệt mỏi thì nghỉ ngơi chút, điều chỉnh lại, không muốn đóng phim thì chọn qua một hai bộ cường độ không quá lớn, thật sự không được nữa thì nghỉ hơi dài hạn, trở về lại chăm chỉ làm việc, vẫn là đỉnh lưu trong giới.

Rồi Bách Thiên Hành làm thế nào?

Trực tiếp ra nước ngoài, đi một chuyến là hơn một năm.

Đồng Nhận Ngôn cùng với bạn bè trong giới tán gẫu nhắc đến Bách Thiên Hành, không khỏi tiếc hận, lại cảm thấy thằng nhóc này sợ là đầu óc bị lừa đá, tuổi còn chưa đến ba mươi, sự nghiệp xuất sắc, nói tránh bóng liền tránh bóng, quả thật tùy hứng đến cuồng vọng.

Dù kết quả thế nào, đại Mentor vừa đi ra, ánh đèn sáng ngời, trên sân khấu rõ ràng chính là Bách Thiên Hành người thật, Đồng Nhận Ngôn lúc ấy kinh hãi đến mức suýt rụng cằm.

Tiếp xúc dưới khán đài thì, ài, còn làm việc rất chăm chỉ, đã bốn giờ còn có tinh thần, đây là tiết tấu của tránh bóng chuyển hình về hậu trường?

Vừa nhìn đã thấy không phải.

Đây là nguyên nhân Cư Gia Tạ vừa mới đến Đồng Nhận Ngôn đã tóm lấy hắn hỏi, Bách Thiên Hành có phải trị khỏi đầu óc rồi không.

Mà từ đầu đến cuối, Diêu Ngọc Phi đều im lặng đứng một bên.

Cậu ta không nói gì, vẻ mặt nhạt nhẽo, thoạt nhìn rất mệt mỏi, lặng im mà ngồi.

Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu ta sẽ dừng trên mặt Bách Thiên Hành.

Cậu ta thật sự không hiểu, càng nghĩ càng không hiểu, Bách Thiên Hành vì sao sẽ trở thành đại Mentor, còn ở trên sân khấu đem tấm thẻ nghịch chuyển cuối cùng cho Giang Trạm.

Mà nhớ tới Giang Trạm, nhớ tới bộ dáng đứng trên sân khấu của Giang Trạm, biểu hiện, cùng với hình ảnh hắn và Bách Thiên Hành đứng chung một chỗ.....

Diêu Ngọc Phi nhíu mày, cậu ta đột nhiên có một loại trực giác quái gở.

Cụ thể trực giác này là gì cậu ta căn bản không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy......

Không đúng, rất không đúng.

Nhất định mình đã bỏ qua cái gì rồi, hoặc là mình không ngờ đến.

Nhất định có gì đó.

Bên kia, Bách Thiên Hành đã cùng Cư Gia Tạ, Đồng Nhận Ngôn rời khỏi phòng họp.

Đồng Nhận Ngôn tinh thần tốt quá mức, khăng khăng không cho Bách Thiên Hành đi trước, nhất định phải kéo y ngồi xuống uống chút này nọ, lại đi ăn sáng, thuận tiện tâm sự về hành trình chữa khỏi bệnh đầu óc của Bách Thiên Hành trong hơn một năm qua.

Bách Thiên Hành và Đồng Nhận Ngôn vốn chính là người quen, tán dóc riêng hai người đã quen thoải mái rồi, Đồng Nhận Ngôn nói như vậy, Bách Thiên Hành liền nói: "Bởi vì đài Ngỗng trả cát xê cao."

Đồng Nhận Ngôn: "Cái rắm."

Bách Thiên Hành: "Bởi vì tôi yêu tha thiết sân khấu tuyển tú."

Đồng Nhận Ngôn: "......"

Bách Thiên Hành: "Còn vì dốc hết sức lực tìm ra thần tượng ưu tú cho giới giải trí."

Đồng Nhận Ngôn vẻ mặt cạn lời nhìn Cư Gia Tạ: "Ông chủ của cậu đây là mắc tật không nói tiếng người, ở nước ngoài không tiện thể trị luôn đi?"

Cư Gia Tạ: "Bệnh này trị không hết."

Bách Thiên Hành cười đến không biết xấu hổ: "Máu tươi còn chưa đủ bồn*, sao tôi có thể về hưu?"

*có thể hiểu là ẩn dụ cho việc còn chưa sở hữu khối tài sản lớn.

Đồng Nhận Ngôn: "Cậu vẫn hăng hái ha?"

Bách Thiên Hành quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Còn uống trà ăn sáng không? Tôi có thể trình bày tỉ mỉ với anh một chút, kế hoạch mà tôi làm ra để tuyển chọn nhân tài cho giới giải trí."

"..... "

Đồng Nhận Ngôn vắt giò bỏ chạy: "Tôi sợ cậu rồi! Tôi đi, bây giờ đi luôn!"

Đồng Nhận Ngôn rời đi, Bách Thiên Hành cùng Cư Gia Tạ lập tức đi ra bãi đậu xe.

Mấy giờ đồng hồ trước khi trời sáng luôn là yên tĩnh nhất, dọc đường không một bóng người, trống trải.

Cư Gia Tạ không nói nhảm, Bách Thiên Hành cũng không không làm người nữa. 

Tới ngoài bãi đỗ xe, Cư Gia Tạ mới nghẹn ra một câu: "Nhưng mà Thiên Hành, sau khi cậu về nước, thật sự rất khác thường đấy, nhất là hôm nay."

Bách Thiên Hành không dừng chân.

Sáng trăng lúc rạng sớm mang theo vài phần mãnh liệt, chiếu rọi đầu vai y.

Bách Thiên Hành không quay đầu lại, giọng điệu vẫn tùy ý như trước: "Vậy à."

Cư Gia Tạ còn phân tích nghiêm túc: "Diêu Ngọc Phi gọi điện thoại cho cậu, xin cậu giúp đỡ, cậu liền nhận <Cực hạn thần tượng>. Tôi ngay từ đầu cũng nghĩ rằng cậu có thể là vì cậu ta nên mới nhận show, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, cậu với cậu ta chỉ là bạn học cũ, quan hệ chắc cũng bình thường thôi, không có khả năng vì cậu ta mà đặc biệt nhận công việc."

"Sau đó tôi liền nghĩ, có thể không liên quan đến những người khác, là cậu tạm thời còn chưa muốn hoàn toàn tránh bóng chuyển về hậu trường, <Cực hạn thần tượng> vừa lúc là cơ hội tiếp tục làm việc trước sân khấu."

"Trạng thái làm việc hôm nay của cậu cũng thật sự không tồi. Đã rất lâu rồi mới mang theo trang điểm chịu đựng mười mấy tiếng đồng hồ, còn chịu suốt một đêm."

"Biểu hiện sân khấu cũng luôn vững vàng, hold được toàn trường."

"Ngay cả Đồng lão sư cũng nhìn ra được, trạng thái hiện giờ của cậu so với một năm trước còn tốt hơn, lúc ấy thật sự là nhận một bộ thôi xem vài lần đã cảm thấy phiền phức."

"Tuy rằng không biết rốt cuộc cậu điều chỉnh như thế nào, nhưng nếu có thể tiếp tục duy trì trạng trạng thái này, cậu có thể tiếp tục đứng trên sân khấu, tiếp tục quay phim."

Cư Gia Tạ nói từng câu một, cảm thấy lời nói của mình vừa chân thành lại dễ nghe.

Kết quả vừa nói xong, vị đi đằng trước kia đột nhiên xoay người.

Cư Gia Tạ dừng bước thật nhanh, nâng mắt.

Bách Thiên Hành tay đút túi, nghiêng người, buồn cười mà nhìn hắn, biểu cảm chán đời quý phái lại lười nhác này, ngay tại chỗ trực tiếp bác bỏ phân tích đầy đủ và chặt chẽ mới đây không lâu của Cư Gia Tạ.

Điều chỉnh?

Bách Thiên Hành buồn cười: "Tôi hơn một năm nay đều chuẩn bị để chuyển hình, điều chỉnh tâm lý khi nào chứ?"

Cư Gia Tạ ngẩn người: "Vậy cậu..... "

Bách Thiên Hành: "Kịch bản phim điện ảnh và truyền hình, không nhận được cái nào phù hợp hay thú vị mà tôi muốn quay hết. Sân khấu gameshow, đã thử qua, từng có kinh nghiệm trải qua, thế cũng đủ rồi. Tạp chí lớn nhỏ có thể chụp đều đã chụp. Bàn bạc thương vụ, trong nước ngoài nước đều đã hợp tác qua rất nhiều, không nhất thiết phải bàn lại. Hơn một năm trước ý tưởng của tôi như thế nào, hiện tài vẫn là ý tưởng đó."

Cư Gia Tạ kinh ngạc: "Nhưng cậu nhận <Cực hạn thần tượng>."

Bách Thiên Hành sửa lại cho đúng: "Tôi chỉ nhận <Cực hạn thần tượng>."

Cư Gia Tạ vẻ mặt hoang mang: "Nếu vẫn nghĩ như vậy, không điều chỉnh lại cái gì, thế cậu nhận để làm gì?"

"Đương nhiên phải nhận."

Đáy mắt Bách Thiên Hành như lắng đọng điều gì đó, được che giấu bởi hoàng hôn cùng ánh trăng đêm.

Có một vị trí mà trước kia y chưa từng ngồi qua, hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải thử một chút.

Hết chương 11.