Tiên Võ Đế Vương

Chương 591



Chương 591

Diệp Thành đưa mắt nhìn, bên dưới quả thật có một điểm sáng to bằng ngón tay cái, nếu nhìn kỹ thì có thể trông thấy gương bát quái đang lửng lơ kia phát ra ánh sáng chói lọi, nổi bật giữa đêm đen. Nếu như nhìn từ trên xuống, người không biết còn tưởng rằng đó là một ngôi sao.

“Đó là gì thế ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn Gia Cát Vũ.

“Là gương bát quái”.

“Cái này thì con thật sự không biết”, Gia Cát Vũ vuốt vuốt râu: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng đó là một ngôi sao. Có điều tối hôm đó, sau khi yểm trợ cho ngươi thoát ra khỏi lòng đất, ta tình cờ đi ngang qua đây, vô tình trông thấy. Theo như dự đoán của ta thì Chính Dương Tông rõ ràng không biết sự tồn tại của gương bát quái này”.

“Không phải chứ”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó tin: “Có một bảo bối lơ lửng thế này mà bọn họ không phát hiện ra sao?”

“Chí ít thì tới bây giờ chưa ai phát hiện”, Gia Cát Vũ nói chắc nịch, chỉ vào cái gương bát quái: “Ngươi có thấy không, xung quanh nó không hề có bất cứ trận văn hay kết giới nào, nếu như người của Chính Dương Tông biết có một cái gương bát quái thế này thì có thể không mang nó đi sao?” Còn nữa, ngươi cũng đừng đề cao người của Chính Dương Tông quá, cái gương bát quái kia cách mặt đất ít nhất cũng phải vài trăm trượng, ở khoảng cách cao như vậy ít nhất ít nhất cũng phải đạt được cảnh giới như ta mới có thể lên tới nơi. Nếu không phải đêm đó vì tránh sự truy đuổi của Chính Dương Tông thì ai lại rảnh bay lên cao thế này”.

“Đã là vật vô chủ thì người tự lấy là được rồi, lôi con tới đây làm gì?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ tò mò.

“Thừa lời, nếu ta có thể lấy thì còn phải gọi ngươi tới sao?”, Gia Cát Vũ giơ tay: “Hai đêm nay ta đều chạy tới đây, thử qua bao nhiêu cách đều không thể lấy nó đi, vả lại nó cũng chẳng vừa, ta nghi ngờ bên trong nó còn có tà niệm của chủ nhân, mà tà niệm đó cũng rất mạnh”.

Nghe câu này, Diệp Thành bất giác nhìn Gia Cát Vũ: “Không phải chứ ạ? Người đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đến một ý niệm tà niệm trong binh khí mà còn không dẹp được sao?”

“Cũng không phải không dẹp được”, Gia Cát Vũ vuốt râu: “Có điều tà niệm đó không giống bình thường, đó là tà niệm của nguyên thần, nếu như làm không tốt thì linh hồn của ta sẽ gặp tai hoạ. Vả lại ta không muốn có thêm động tĩnh gì khiến mấy tên tiểu tử ở Chính Dương Tông chú ý”.

“Tà ngiệm Nguyên… Nguyên Thần?”, Diệp Thành kinh ngạc hỏi thăm dò: “Ý người là chủ nhân của gương bát quái này ít nhất cũng là tu sĩ ở cảnh giới Thiên, nếu không thì cũng không thể để lại tà niệm nguyên thần?”

“Trên lý thuyết là như vậy”.

“Vậy còn mong ngóng gì nữa? Chủ nhân của nó ở cảnh giới Thiên, người bỏ ý định đó đi”.

“Ngươi tưởng đầu ta úng nước chắc?”, Gia Cát Vũ nói tiếp: “Nếu như chủ nhân của nó còn sống thì ta đương nhiên sẽ không có ý định đụng đến nó làm gì, nhưng chủ nhân của nó rõ ràng đã qua đời, nó là vật vô chủ nên ta mới nghĩ cách lấy nó về nghiên cứu”.

“Vậy ý của người muốn con đến đây là…?”

“Dùng chân hoả của ngươi luyện hoá tà niệm nguyên thần trong gương bát quái”, Gia Cát Vũ nói: “Nguyên liệu luyện chế gương bát quái kia không hề đơn giản, nếu có được nó thì chưa biết được có bất ngờ gì đâu”.

“Giúp người cũng không phải không được”, Diệp Thành xoa cằm: “Có điều lần này con không thể giống lần trước, con không muốn đêm nay lại phải sống trong nơm nớp lo sợ, còn nữa, nếu có được thu hoạch thì phải chia cho con một ít. Con thiếu tiền”.

“Không thiếu phần ngươi đâu”, Gia Cát Vũ nói rồi túm lấy Diệp Thành, ông ta di chuyển nhanh như tốc độ ánh sáng về phía gương bát quái kia.

Diệp Thành lảo đảo, vì uy lực của cái gương kia quá mạnh, khiến hắn cảm thấy khó thở, đến cả chân khí hộ thể cũng bị đẩy về vùng đan hải.