Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 6: Mở Đầu Cho Cuộc Đàm Phán 2.



Mẹ cô luôn nói rằng Hạ Nhạc Nghi cô là một niềm tự hào của bà, bà luôn yêu thương bảo bọc cô, sợ cô tổn thương, sợ cô đau lòng, cho nên đến sau này khi bà không còn nữa, thì người cô có thể dựa vào chỉ còn một mình ông ấy.

Hạ Phong ba của cô, mẹ của cô nói, ông ấy không phải người xấu, mọi thứ ông ấy có thể làm đều là muốn tốt cho cô, cho nên mọi việc ông ấy sắp xếp cô đều phải nghe theo, không được cãi lời của ông ấy.

Cô đã rất ngoan mấy năm nay đều là nghe theo lời của ông ấy, một tiếng nói cũng chưa bao giờ cô dám cãi lại, lời nói của ông ấy cho dù là một chi tiết nhỏ cô cũng chẳng dám phớt lờ. Mọi thứ giống như mẹ của cô hay nói đều là nghe theo ông ấy.

Lâm Tuyến Tú người đứng bên cạnh cô trong suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa dám lên tiếng, nhưng thời gian đã qua lâu vậy rồi vẫn chưa thấy Hạ Nhạc Nghi cô nói gì hay là di chuyển đi đâu, hết cách chịu đựng liền lên tiếng trước.

Lâm Tuyến Tú: "Sao rồi, ba cậu nói gì?"

"Tớ phải về nhà rồi..." Nghe được âm thanh của Lâm Tuyến Tú giống như một hồi chuông cảnh tỉnh cho cô vậy liền kéo cô từ trong thế giới riêng của bản thân về với thực tại.

Lâm Tuyến Tú: "Còn một ngày nữa là cậu có thể về rồi, việc gì gấp đến nỗi ba cậu phải gọi cậu về ngay vậy?"

"Tớ cũng rất muốn biết." Hạ Nhạc Nghi sau câu nói đó thì liền nghĩ, đúng là bản thân người được gọi về như cô cũng rất muốn biết là đã có việc gì xảy ra mà lại khiến ông ấy phải gọi cô gấp tới vậy.

Nói xong với Lâm Tuyến Tú, Hạ Nhạc Nghi cô liền đứng lên từ ghế sô pha trong phòng khách, di chuyển đến bàn học lấy tập sách, tiện thể lấy luôn chiếc balo mà hằng ngày cô vẫn đeo đến lớp mang vào.

Lúc này cô chợt nhận ra bản thân vẫn còn chưa thay quần áo thì liền lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ chạy ngay vào phòng vệ sinh thay ra.



Lâm Tuyến Tú cả một quá trình cô đi vào phòng vệ sinh thì đã giúp cô dọn dẹp một chút mấy thứ cần thiết vào trong balo của cô, rồi để sẵn ở trên bàn ở phòng khách giúp cho cô.

Lúc Hạ Nhạc Nghi đi ra từ phòng vệ sinh đã nhìn thấy Lâm Tuyến Tú đã giúp mình dọn dẹp xong tất cả mọi thứ cô liền mỉm cười rồi lấy cặp sách đi ra cửa chính, cũng không quên trước khi đi để lại cho Lâm Tuyến Tú một câu.

Hạ Nhạc Nghi: "Tớ đi sẽ về sớm thôi...cậu cũng xem bài lý luận đi, đừng có mải mê với cái lễ hội dưới kia, thể nào tháng sau cũng sẽ lại có thêm một cái."

Lâm Tuyến Tú: "Tớ biết rồi, đừng có suốt ngày nhắc tới nhắc lui như bà già vậy."

Hạ Nhạc Nghi sau khi nói chuyện cùng Lâm Tuyến Tú xong xong liền đi ngay xuống tầng dưới.

Nơi kí túc xá cô ở là một khu riêng biệt, khác với các khu ký túc kia nằm gần với khu trung tâm thì ký túc của cô lại nằm ở một nơi khác. Hướng cửa sổ của khu này có thể dễ dàng nhìn được thành phố Thanh long xa hoa, còn có thể đón gió mát mẻ, tổng thể đều là rất tốt.

Sau khi Hạ Nhạc Nghi bước ra khỏi khu ký túc tách biệt đó là đi đến khu trung tâm, kỳ thực là ngôi trường này chẳng còn một lối đi nào khác, dù cho các bạn học khác có là con trai hay cháu gái của chủ tịch thành phố thì vẫn là phải thông qua khu trung tâm mà đi bằng cửa chính ra ngoài. Khi cô bước vào khoảng sân nơi đang diễn ra buổi giao lưu thì cô mới nhận ra đúng là nơi dành cho con ông cháu cha thì vẫn là có chút khác.

Nơi này hiện tại chẳng khác gì một buổi biểu diễn thời trang cả. Trường đại học này của cô là dùng đồng phục để đi học, không giống như những nơi khác có thể mặc trang phục thoải mái đi lại. Mặc dù là quy định thì là như vậy, nhưng cứ là những buổi lễ này thì nhà trường sẽ đặt cách cho sinh viên tùy ý lựa chọn trang phục.

Những lúc như thế này lại là những lúc cơ hội đáng giá ngàn vàng cho sinh viên của ngôi trường này thỏa sức ăn diện theo cách mà bản thân mong muốn. Cho nên lúc này nơi mà cô nhìn thấy chẳng còn giống một một buổi lễ giao lưu thông thường nữa, mà nói đúng hơn là một buổi biểu diễn thời trang, mọi loại trang phục từ các loại cao cấp đến các loại dùng cho những người nổi tiếng hàng đầu quốc tế cũng có mặt ở nơi này.

Cũng rất may là Hạ Gia cũng chẳng phải là một nơi có tiếng mà không có miếng. Từ chiếc áo phông đơn giản phối với quần jean, giày boot màu đen cho đến chiếc nón bagi Hạ Nhạc Nghi đang đội trên đầu thì mỗi thứ đều có giá từ sáu con số rồi, tất thảy cả bộ cũng đã lên đến vài triệu, cho nên khi Hạ Nhạc Nghi xuất hiện ở nơi này cô cũng chẳng phải bị kỳ thị gì, dẫu sau cô cũng là muốn đi nhanh qua đây, không muốn dây dưa ở lại gì nữa