Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 162: Tôi Trả




Lúc này Giai Kỳ đã quá thất vọng với Tịnh Lâm rồi.
Rõ ràng tối hôm qua bà ta đã đồng ý với cô là sau này sẽ không bài bạc nữa.
Kết quả thì sao? Cô vừa ra khỏi cửa, bà ta đã lại gọi đám bạn bài bạc của bà ta đến nhà tụ tập.
Đến nỗi bây giờ người ta còn chạy thẳng đến bệnh viện để đòi nợ, đúng là khiến cô xấu hổ muốn chết.
"Chị Loan, chị thư thả cho tôi hai hôm nữa nhé." Lúc này Tịnh Lâm cũng nở nụ cười phụ họa: "Chị cũng biết con rể tôi rồi đấy, nó ở rể nhà chúng tôi, chắc chắn là nó chẳng có đồng nào, chị nể tình chúng ta thường xuyên đánh bài với nhau, thư thả cho tôi vài ngày có được không?"
Nhắc tới người con rể vô dụng của mình, Tịnh Lâm lại nổi giận trong lòng.
Chưa nói đến việc con gái bà ta bị thương vì anh, hiện giờ bà ta mắc nợ hơn ba tỷ, mà anh cũng chẳng giúp được gì.
Trần Thanh Loan cười một tiếng mỉa mai, bà ta nói với giọng điệu chắc chắn không cho phép thương lượng: "Tịnh Lâm, bà đừng nói với tôi mấy điều vô dụng này nữa, nếu hôm nay bà vẫn chưa trả tiền, thì con gái bà cũng đừng nhập viện nữa, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại bảo cháu trai mình đến đây, bà cứ đợi đấy."
Nói xong những lời này, bà ta lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
"Đừng, đừng mà!" Tịnh Lâm có chút lo lắng, cháu trai bà ta là kẻ côn đồ đầu đường xó chợ, nghe nói gã đó vô cùng độc ác, cho nên vừa nghe bà ta nói đến chuyện gọi điện thoại cho cháu bà ta, Tịnh Lâm đã rất luống cuống.
Nhưng mà lần này Trần Thanh Loan vẫn gọi điện thoại, chỉ cần cháu trai của bà ta đến đây, bà ta không tin hai mẹ con nhà Tịnh Lâm sẽ không trả tiền.
Rất nhanh, đã có người nghe máy.
Trần Thanh Loan lớn tiếng nói: "Cháu trai à, dì bị người ta bắt nạt, có người nợ tiền dì mà không chịu trả, cháu đến đây giúp dì nhé."
Bà ta vừa dứt lời, đã có tiếng nói giận dữ từ đầu bên kia truyền đến: "Cái gì? còn có người dám nợ tiền của dì không trả sao? Chắc là không muốn sống ở Thành phố Đại Phong này nữa rồi, bây giờ cháu sẽ dẫn người qua đó, dì đang ở đâu?"
Giọng gã ta rất vang dội, khí thế mạnh mẽ.
Trần Thanh Loan nhanh chóng đáp lời: "Dì đang ở bệnh viện."
Sau khi cúp máy, Trần Thanh Loan nhìn Tịnh Lâm nở nụ cười đắc ý, bà ta giễu cợt: "Cháu tôi sẽ đến ngay bây giờ thôi, bà nhanh chóng nghĩ cách trả tiền cho tôi đi, nếu không các người sẽ không xong đâu."
Giai Kỳ cố gắng ngồi dậy khỏi giường bệnh, cô vội vàng nói: "Cô Loan, không phải chỉ hơn ba tỷ thôi sao, cô thư thả cho nhà cháu vài ngày, bây giờ thật sự chúng cháu không có tiền mặt.


Cô cho cháu ba ngày thôi, trong vòng ba ngày nhất định cháu sẽ nghĩ ra cách trả tiền lại cho cô."
Trần Thanh Loan thường xuyên đánh bài với Tịnh Lâm, cho nên Giai Kỳ cũng hiểu bà ta ít nhiều.
Cô biết bà ta có một đứa cháu trai, là dân xã hội đen, nghe nói gã ta lăn lộn không tệ lắm, đám đàn em cũng có hơn trăm người.
Loại người này, không biết đã làm bao nhiêu chuyện phạm pháp rồi, chuyện gì gã ta cũng dám làm.
Trần Thanh Loan cười nhạt một tiếng, sau đó lắc đầu nói: "Không phải cô không tin cháu, nhưng mà, bài bạc có quy tắc của bài bạc, nguyên tắc cơ bản ấy cháu cũng không hiểu sao? Hơn nữa, tối hôm qua là do mẹ cháu gọi các cô dì đến chơi đó, nếu như không có tiền, thì ngay từ đầu đừng chơi với bọn cô nữa, cứ thích ra vẻ như vậy làm gì?"
Tình hình này, có vẻ như không có cách nào thương lượng nổi.
Haiz.
Nghe bà ta nói thế, Giai Kỳ đúng là không còn lời nào để nói nữa, cô cũng không phản bác lại được.
Lúc này Tịnh Lâm cũng rất lo lắng, mặt bà ta đỏ hết cả lên: "Chị Loan, không cần phải như vậy chứ, trước đây khi chị nợ tôi tiền, tôi có nói gì đâu, vì sao lần này chị không thể thư thả cho tôi vài ngày?"
Con gái đang bị bệnh nằm trên giường, bản thân lại bị người khác đòi nợ cờ bạc.
Bà ta đúng là đen đủi hết mức.
Trần Thanh Loan cười mỉa mai: "Bà cũng có thể so được với tôi sao? Nhà tôi có tiền, đánh bài thua chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có người đem tiền đến tận cửa, còn bà thì sao? Đã không có tiền còn ra vẻ ta đây là bà chủ nhà giàu!"
Lúc này Tịnh Lâm đã sợ hãi hoàn toàn rồi, bà ta đang muốn mở miệng cầu xin tiếp, thì đúng lúc đó có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến.
"Ai? Ai nợ tiền không trả?"
Người chưa vào trong phòng bệnh, nhưng tiếng nói hung ác đã truyền đến, đám y tá đang đứng trên hành lang đều sợ tới mức phải chạy trốn.
Ngay sau đó một người đàn ông cao to bước vào, đi sau lưng gã ta là bốn năm tên đàn em, tất cả đều mang vẻ mặt dữ tợn hung ác.
Người cầm đầu đúng là Phó Thủ lĩnh của Chi nhánh Trường Sinh Điện ở Thành phố Đại Phong, Lôi Hoành, gã ta chính là cháu trai của Trần Thanh Loan.
Những năm gần đây, Lôi Hoành đã giúp Trần Thanh Loan không ít việc.
Vừa vào trong phòng bệnh, Lôi Hoành đã sa sầm mặt xuống, gã ta nhìn khắp phòng một lượt rồi quát to: "Đứa nào nợ tiền của dì tao?"

Khí thế hung hăng của gã ta lan ra khắp phòng bệnh.
Trần Thanh Loan chỉ vào Tịnh Lâm: "Chính là bà ta."
Ánh mắt Lôi Hoành lóe lên, gã ta nhìn thẳng lên người Tịnh Lâm, sau đó bước đến gần bà ta: "Chính là bà nợ tiền không trả phải không? Có biết tôi là ai không? Còn muốn sống tiếp ở Thành phố Đại Phong này không hả?"
Tịnh Lâm sợ tới mức không chịu nổi, cả người đều đang run rẩy, bà ta lắp bắp nói: "Tôi, tôi trả...!Chỉ là, hiện giờ tôi không có tiền, có thể thư thả cho tôi vài ngày được không?"
Bà ta nhìn thấy trên người đám đàn ông to con kia ai nấy đều xăm hình, trên mặt còn có sẹo nữa, loại người này đều là kẻ liều mạng.
Giai Kỳ cũng vô cùng căng thẳng, cô cẩn thận mở miệng nói: "Đúng vậy, cho chúng tôi thêm vài ngày có được không?"
Trần Thanh Loan rất không kiên nhẫn: "Lôi Hoành, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, nếu không trả tiền thì kéo hai mẹ con nó ra ngoài, đã không có tiền còn ở bệnh viện làm gì."
Nghe bà ta nói thế, Lôi Hoành vung tay lên, mấy tên đàn ông to con đứng sau lưng anh ta lập tức đi về phía Giai Kỳ.
Tịnh Lâm thấy thế thì rất sốt ruột, bà ta muốn chạy đến ngăn cản: "Các cậu không được làm thế."
Vết thương của con gái bà vẫn chưa lành, nếu đụng phải miệng vết thương thì chắc chắn bệnh tình của cô sẽ chuyển biến xấu.
Nhưng mà đám người kia căn bản không thèm để ý đến bà ta, bọn họ vẫn đi thẳng về phía giường bệnh.
"Làm gì thế?"
Vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên ngoài cửa.
Sau đó, một người đàn ông bước vào.
Lăng Thành.
Vừa thấy anh bước vào, Tịnh Lâm đã lập tức đứng dậy nói: "Đây là con rể tôi, nó sẽ trả tiền thay tôi! Các cậu cứ tìm nó mà đòi tiền, nếu như nó không có tiền trả cho các cậu thì các cậu chặt hai chân của nó đi cũng được..."
Lúc này Lôi Hoành đang đứng quay lưng về phía Lăng Thành cho nên gã ta vẫn chưa biết người đến đây là ai.


Sau đó gã ta mới nhíu mày quay đầu lại nhìn.
Mẹ kiếp! Vừa nhìn qua gã ta lập tức trở nên bối rối!
Thủ lĩnh?
Sao anh ấy lại đến đây?
Cùng lúc đó, mấy tên đàn em cũng bối rối, bọn họ ngơ ngác nhìn Lăng Thành, trong phút chốc cả đám đều đứng ngây người ra.
Cô gái đang nằm trên giường bệnh là vợ của Thủ lĩnh sao? Chuyện này...!Không thể nào có chuyện này được!
Sau một lúc, cả đám người này mới kịp phản ứng lại, tất cả đồng thanh hô lên: "Chúng em, chúng em chào..."
Lăng Thành xua tay cắt ngang lời bọn họ, sau đó anh nhìn về phía Lôi Hoành hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Sao các cậu lại tới chỗ này?"
Chuyện này...
Lôi Hoành do dự một lát, gã ta vô thức liếc về phía Trần Thanh Loan, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, rồi vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì cả, Thủ lĩnh, em chỉ đi ngang qua đây thôi, không có chuyện gì cả."
Lôi Hoành không phải người ngu, lúc này dù có cho gã ta thêm vài lá gan nữa thì gã ta cũng không dám nói là mình đến đây để đòi nợ.
Lăng Thành nhíu mày nhìn về phía Giai Kỳ dịu dàng hỏi: "Vợ yêu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Đàn em của anh, không có khả năng vô duyên vô cớ lại tới chỗ này.
Giai Kỳ cắn chặt môi, cô cúi đầu xuống mở miệng nói: "Chồng à, anh...!Bọn họ đến đây để đòi nợ đấy."
Sau đó, Giai Kỳ kể hết lại mọi chuyện một lượt.
Đòi nợ?
Lăng Thành sững sờ liếc nhìn Lôi Hoành.
Xong rồi, xong rồi...
Trong giây phút này, Lôi Hoành và cả đám đàn em đều hoảng sợ.

Mẹ nhà nó, thế mà lại định đi đòi nợ vợ của Thủ lĩnh, đây không phải muốn chết sao?
Lăng Thành cũng thở dài một hơi, bà mẹ vợ này của anh, đúng là quá giỏi.


Trong nhà không có tiền thế mà vẫn dám đi bài bạc, hơn nữa còn chơi lớn như vậy, một đêm mà thua những hơn ba tỷ, đúng là phá của.
Trong lòng Lăng Thành rất cảm khái, anh nhìn Lôi Hoành bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, nếu đã như vậy, thì cậu đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi, số tiền hơn ba tỷ này tôi sẽ trả."
Hơn nữa, hơn ba tỷ cũng không nhiều lắm.
Có đôi khi Tịnh Lâm rất quá đáng, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ vợ anh.
Trả nợ cờ bạc cho bà ta cũng là việc nên làm.
"Đúng đúng đúng, nó trả tiền thay cho tôi!" Tịnh Lâm giống như người chết đuối vớ được cọc, bà ta chỉ vào Lăng Thành nói: "Cậu ta là con rể nhà tôi, các cậu cứ đòi tiền nó, đừng dây dưa với tôi..."
"Số tài khoản." Lăng Thành hỏi Lôi Hoành.
Bịch!
Đúng lúc này, Lôi Hoành lại trực tiếp quỳ xuống đất không hề nghĩ ngợi chút nào, trên mặt anh ta đầy vẻ sợ hãi, liên tục dập đầu nói: "Thủ lĩnh, sao em có thể lấy tiền của anh được, số tiền này không cần trả, không cần trả..."
Đùa sao, cái chức Phó Thủ lĩnh của anh ta là do chính Lăng Thành cho.
Nếu không có anh, thì sẽ không có anh ta như bây giờ.

Số tiền kia, dù cho anh ta thêm mười lá gan, anh ta cũng không dám nhận!
Gì thế này?
Giây phút này, cả phòng bệnh đều vô cùng yên tĩnh.
Đám người Trần Thanh Loan đều trợn mắt há hốc mồm, ai nấy đều ngơ ngác nhìn cảnh này không thốt ra được câu nào cả.
Chuyện này là thế nào? Sao Lôi Hoành lại gọi cái thằng ở rể này là Thủ lĩnh? Hơn nữa còn sợ anh ta như vậy?
Lúc này Giai Kỳ đang nằm trên giường bệnh, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Thành, trong lòng vừa kích động lại vừa kinh ngạc!
Người...!Người đàn ông này, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện mà cô chưa biết?
Anh… Anh… Dường như không có chuyện gì là anh không làm được...