Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 170: Giám Định Đồ Cổ




Ngoài khu mua sắm, Tiêu Diệu Quân, Đồng Nhật Minh, Lăng Thành và Giai Kỳ là bốn người vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
Giai Kỳ đề nghị tìm chỗ nào đó ăn cơm, tất nhiên mọi người đều gật đầu đồng t1.
Họ đang bàn xem nên đi ăn ở đâu thì điện thoại Tiêu Diệu Quân chợt vang lên, là điện thoại từ bố cô ta.
Điện thoại được kết nối thì đầu dây bên kia lập tức có giọng của Tiêu Hồng Thanh vọng vào: "Con gái à, thế nào rồi? Cậu Đồng Nhật Minh này cũng được lắm đúng không?"
Ông ta từng giới thiệu vài người cho con gái rồi nhưng đều thất bại cả, Tiêu Hồng Thanh mới cẩn thận phân tích lại xem sao.
Con gái ông ta không thèm xem đám người đó vào mắt vì nó đã để ý đến Lăng Thành.
Hiểu được điều đó, Tiêu Hồng Thanh bèn vội vàng liên lạc với Đồng Nhật Minh.
Đồng Nhật Minh là thanh niên trả nhưng trình độ của chàng trai này trong giới chơi đồ cổ cao hơn cả ông ta! Phải biết rằng Đồng Nhật Minh là học trò của bậc thầy giám định đồ cổ cấp quốc gia nổi tiếng khắp nơi Viên Hoành Thi!
Ba cái mánh khóe xem đồ cổ vớ vẩn của Lăng Thành làm sao so được với Đồng Nhật Minh? Hơn nửa chàng thanh niên Đồng Nhật Minh lại còn đẹp trai và chín chắn.

Con gái ông không thể bỏ qua một người thế này được!
"Con gái, con nói gì đó đ i chứ, Đồng Nhật Minh thế nào?" Tiêu Hồng Thanh sốt ruột hỏi.
Nghe bố mình hào hứng hỏi han, Tiêu Diệu Quân khẽ nói: "Cũng được ạ”
"Cũng được thôi hả?" Tiêu Hồng Thanh thở dài thườn thượt: "Con gái à, tầm mắt con hơi bị cao quá rồi đấy..."
Nói tới đó thò Tiêu Hồng Thanh đầu dây bên kia bỗng quát lên!
"Ông chủ, bức tranh này bao nhiêu tiền?" Tiêu Hồng Thanh hét to.

Có thể nghe thấy đầu dây bên kia đang có rất nhiều người, bọn họ đang bàn nhau về một bức tranh.


Qua đâu đó tầm một phút, Tiêu Hồng Thanh mới quay vào nói với điện thoại: "Con gái à, hình như bố vừa trông thấy một bức tranh tuyệt vời, con mau dẫn Đồng Nhật Minh tới đây để nó giúp bố xem thử món hàng này thế nào!
Nhanh nhanh lên nhé!" Cạch.
Nói xong ông ta lập tức ngắt điện thoại.
Tiêu Diệu Quân dở khóc dở cười, vừa đụng tới đồ cổ thì ông lập tức nghĩ tới Đồng Nhật Minh.
Bố cô đâu có chọn con rể, rõ ràng ông đang tìm người nối nghiệp mình thì đúng hơn.
Nhưng khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội được gặp đỡ Lăng Thành, chẳng lẽ hai người phải chia tay nhau thế này ư?
Bấy giờ, Tiêu Diệu Quân nghĩ nghĩ rồi lên tiếng: Lăng Thành, cậu có muốn theo bọn mình đến đó xem sao không?"
Cái này...
Lăng Thành không muốn lắm.

Đi giám định đồ cổ còn chẳng vui bằng đi dạo phố với vợ anh.
Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì Giai Kỳ đã kéo lấy tay anh nói: "Chồng ơi, nếu Diệu Quân đã mời thì chúng ta theo bọn họ đi xem thử đi!"
Lúc nãy bị người ta đổ oan là kẻ trộm Tiêu Diệu Quân người ta còn đứng ra giải thích rõ ràng cho đấy.
Bây giờ người ta đã lên tiếng mời mọc, nếu không đi thì không được hay lắm.

Hơn nữa anh với Tiêu Diệu Quân cũng khá là thân quen.
Lăng Thành đành phải cười cười đáp: "Thế thì cũng được, chúng ta theo họ đi xem vậy”.
"Đi thôi”.
Tiêu Diệu Quân hết sức vui vẻ, mặt mày hớn hở không ai bằng.
Đồng Nhật Minh đi bên cạnh lại tối sầm mặt xuống như ai nợ anh ta tiền mấy kiếp.

Thằng ranh này cứ nhào vô góp vui mọi lúc mọi nơi thế này hả? Đồng Nhật Minh không phải kẻ ngốc, anh ta có thể cảm nhận được Tiêu Diệu Quân có thứ tình cảm gì đó khác lạ với Lăng Thành.

Thằng ranh này có gì hay ho đâu mà nghe nói nó muốn đi Diệu Quân đã vui vẻ ra mặt thế này.
Phố Sâm Lâm.
Cái tên đó được hình thành từ những gốc phong đủ màu đủ sắc được trồng trên khắp con phố dài, đây cũng là một con phố đồ cổ nổi tiếng gần xa.
Giữa tháng chín hằng năm là thời khắc nhiệt độ và thời tiết thoải mái nhất trong năm và phố đồ cổ Sâm Lâm lại tổ chức lễ hội đồ cổ.
Bấy giờ ở phố Sâm Lâm đang rầu rĩ vì có quá nhiều người, đây là thời điểm những người chơi đồ cổ ở thành phố Đại Phong thích nhất, tất cả đều tập trung về đậy.

Chẳng những thế, những người từ nơi khác sắp sắp xếp thời gian chạy tới vì nghe nói về nơi này, muốn tìm chút bảo bối về trữ trong nhà.
Bốn người bọn Lăng Thành chạy tới nơi thì nơi này đã tấp nập người qua lại.
Tiêu Diệu Quân và Giai Kỳ lập tức trở thành điểm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Đẹp quá! Hai nữ thần.
Có mấy người đàn ông trố mắt ra nhìn.

Hai cô gái này thật sự quá xinh đẹp, mỗi người vẻ mười phân vẹn mười!
Hai cô gái không hề quan tâm đến ánh mắt bọn họ vì sự chú ý của họ đã bị cuốn theo những món đồ cổ rực rỡ muôn màu muôn vẻ các hàng quán bày hai bên đường.
Tranh chữ, ngọc đá, gốm sứ và rất nhiều món hàng thủ công mỹ nghệ khiến con người ta hận không thể mọc thêm mắt để xem cho đã.
Lăng Thành vừa đi vừa thoải mái quan sát hai bên.

Buộc lòng phải nói là chất lượng của lễ hội đồ cổ này cũng khá tốt, đi suốt cả đoan đường dài anh đã bắt gặp kha khá món rất được.
Gần đó là cửa tiệm tập trung rất đông người, bọn họ đều tìm tới đó hóng hớt và đứng kín vòng trong rồi là vòng ngoài.

Bấy giờ Tiêu Hồng Thanh cũng ở trong đám người đó.
Nhìn thấy bố mình, Tiêu Diệu Quân vui vẻ ra mặt chạy tới gọi: "Bố”.
Tiêu Hồng Thanh quay lại rồi gật gù, sốt ruột hỏi: "Đồng Nhật Minh, mau lại đây xem thử bức tranh này đáng giá bao nhiêu tiền thế!"
Ông ta vừa nói xong thì mọi người trông thấy bức tranh nằm trong tay ông chủ cửa tiệm, đó là một bức tranh cổ.
Bức tranh đó vẽ một con mãnh hổ oai phong lẫm liệt, chân đạp lên núi đá và ngửa mặt lên trời gầm to, bên cạnh là cây tùng cổ kính đầy cứng cáp nhưng vẫn giữ được vẽ thanh nhã.
"Hồ Gầm Sơn"!
Phần tên được ghi dưới góc tranh là chữ Đường Dần và dấu ấn hình hoa mai.

Tranh Đường Dần hả?
Lăng Thành đảo mắt, khẽ nhíu mày.
Bấy giờ đám người xung quanh cũng lóe lên vẻ háo hức.
Bức tranh này là hàng thật, chắc chắn! Tranh Hồ Gầm Sơn hàng thật giá thật, đúng là bảo bối hiếm có khó tìm!
Bấy người bay từ vùng khác tới đây để sưu tầm đồ cổ đều thấy nóng ruột nóng gan mướn ra giá mua bức tranh này.

Nhưng đồ cổ có một nguyên tác hết sức rõ ràng đó là khi người khác đang muốn mua trước thì người khác không được nhúng tay vào.

Tiêu Hồng Thanh đang bàn bạc giá cả với ông chủ nên đám người đó chỉ biết đứng nhìn rồi lo lắng suông.
Đúng lúc đó, Tiêu Hồng Thanh đưa bức tranh cho Đồng Nhật Minh xem và nở nụ cười tươi roi rói, hết sức đắc ý và kiêu ngạo: "Đồng Nhật Minh à, con mau xem thử coi bức tranh này thế nào?"
Những đường cong hết s ức mạnh mẽ và trôi chảy, những đốm vàng trên người con hổ cực kì sinh động, tưởng chừng như hơi thở của loài chúa sơn lâm ấy đang hiện hữu quanh họ, cả bức tranh đều mang theo cảm giác mới lạ và đặc sắc, đó chính là phong cách của Đường Dần.
Bức tranh này, ông chủ ra giá ba ngàn năm trăm tý

Nói thật, cái giá này không hề đắt đỏ một tí nào! Nên biết rằng vài năm gần dây tranh của Đường Dần đang tạo nên cơn sốt trong làng đồ cổ!
Bốn năm trước tại đại hội đấu giá đồ cổ, chiếc quạt có nét bút vẽ "Tranh Xem Mai" của Đường Dần đã lên đến mười bốn tỷ ba trăm triệu!
Đó là khái niệm gì? Bốn năm trước, mười bốn tỷ ba trăm triệu! Chắc bây giờ cái giá đó đã bị đẩy lên tận ba trăm mấy chục tỷ rồi ấy chứ đùa.

Vả lại đó chỉ là một chiếc quạt thôi.
Bây giờ trước mặt mọi người là một bức tranh hoàn chỉnh, Hồ Gầm Sơn, nếu đặt nó trong buổi bán đấu giá thì ít nhất có thể bán được cái giá gấp ba lần như thế! Vậy mà bây giờ ông chủ chỉ đòi ba ngàn năm trăm tỷ, không cao tý nào!
Nhưng Tiêu Hồng Thanh cũng hơi sợ hãi, bây giờ cả gia đình ông chỉ có chừng đó tiền thôi, nếu bức tranh này là hàng giả thì chắc chắn ông ta sẽ táng gia bại sản! Nên phải để Đồng Nhật Minh xem xét trước đã!
Đồng Nhật Minh nhận lấy bức tranh nhìn thật kỹ rồi thong thả lên tiếng: "Mọi người đều biết Đường Dần là tài tử nổi tiếng thời Trần, chẳng những là họa sĩ mà ông ấy còn là nhà thơ và nhà thư pháp”.
"Nên những bức tranh của ông ấy, dù có là bức đường nét mạnh mẽ dứt khoát như Cung Đình thì sâu bên trong nó vẫn tản mát hơi thở bay bổng của nhà thơ yêu sách.

Bức Hổ Gầm Sơn này đã thể hiện rất rõ đặc điểm đó của Đường Dần.

Mọi người xem, con hổ trong bức tranh có nét vẽ cực kì mạnh mẽ và cứng cáp khiến sự uy nghiêm của chúa sơn lâm được tô vẽ thể hiện hết sức nhuần nhuyễn, gốc tùng cổ bên cạnh lại cho con người ta cảm giác cổ kính bay bổng thời xa xưa."
"Xét tổng thể thì bức tranh này có sự khéo léo và sinh động, chất chứa hơi thở của người đọc sách rồi lại thể hiện rõ nội dung bức tranh, rất đúng với tính cách Đường Dần.

Đây chính xác là tác phẩm thật." Đồng Nhật Minh nói từng chữ một cho đến khi kết thúc!
Anh ta dứt lời thì xung quanh bắt đầu nhao nhao khen ngợi!
Người trong nghề! Chắc chắn chàng trai trẻ này là người trong nghề, hơn nữa không phải là tay mơ! Phân tích cặn kẽ đến từng chi tiết!
Đúng là núi cao thì có núi cao hơn, trường giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ khả năng giám định đồ cổ của thanh niên thời nay cũng không thua kém gì mấy ông già bám theo thú vui này nửa đời người!
Nhất là mấy người sưu tầm đồ cổ, ai cũng khen tấm tắc.
Bọn họ cũng tìm hiểu về đồ cổ và tranh chữ qua nhiều năm và có chút tài mọn, tất nhiên ai cũng nhận ra khả năng của chàng trai trẻ này vượt xa họ rất nhiều, người tài giỏi hàng thật giá thật!