Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 428




Chương 428
“Được, thật ra lúc trước em cũng định dành ra chút thời gian đưa bọn nhỏ về thăm mộ bà, chỉ là không ngờ từ sau khi về nước lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.”
Thi Nhân nhìn anh: “Cũng không nghĩ tới cuối cùng lại ở bên anh.”
Người đàn ông đang ôm cô đây, anh cũng chưa từng nghĩ tới mình cũng có một đoạn tình cảm như vậy, còn sinh ra ba đứa trẻ.
Hai người nhớ tới chuyện tình cảm trước kia, đều cảm thấy như đã cách cả một đời.
Duyên phận là chuyện không trước được.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, Thi Nhân ngáp một cái: “Đi nghỉ thôi, mai còn phải ngồi máy bay mấy tiếng nữa.”
“Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng khép tập tài liệu lại, dắt tay cô rời khỏi phòng sách.
Buổi sáng, bọn họ lên đường đi Singapore.
Nhưng đứa bé răng trắng cứ tò mò mãi: “Mẹ, sao chúng ta phải đem váy ngắn mùa hè theo vậy, đang mùa đông mà?”
“Mạc Tiểu Khê, em ngốc quá, là sự chênh lệch múi giờ đó, có hiểu không hả?”
“Anh trai xấu xa, anh mới ngốc đó.
Mạc Tiểu Khê cảm thấy bị khinh bỉ, cô bé không vui lạch bạch chạy tới chỗ Tiêu Khôn Hoằng, ủy khuất mở miệng: “Anh trai hư lắm, anh ấy mắng con.”
Quỷ hẹp hòi Mạc Tiểu Khê vui vẻ tố cáo.
Tiêu Khôn Hoằng khom người ôm con gái nhỏ: “Ừ, đều là anh con sai, một lát nữa cha trừng trị anh giúp con.”
“Vâng ạ.”
Đứa nhỏ răng trắng nín khóc mỉm cười: “Cha, nơi chúng ta đến rất nóng sao?”
“Ừ, rất nóng.

Chúng ta có thể ra biển chơi, còn có thể đi nhặt vỏ sò.”

“Thật sao?”
Ánh mắt cô bé nhất thời sáng lấp lánh, cuống cuồng lắc lắc đôi chân nhỏ tỏ vẻ muốn xuống.
Tiêu Khôn Hoằng đặt cô bé xuống đất, cô bé như một cây pháo mà xông qua: “Mẹ, con phải đem theo vịt con.”
“Vịt con lớn quá, chúng ta đến đó mua được không?”
“Không thể mang theo sao?”
Tiêu Khôn Hoằng bước đến: “Vịt con gì? Không thể mang vật nuôi lên máy bay.”
“Vịt con không phải thú nuôi, là phao bơi của con bé.”
Thi Nhân cười giải thích, cô sao có thể để con gái mang vật nuôi lên máy bay, mà con gái nhỏ từ nhỏ cũng chưa từng nuôi qua loại thú cưng nào.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô bé: “Đến đó mua thêm một cái.”
“Cũng được, nhưng nhất định phải là loại con vịt như vậy nha.” Đứa nhỏ răng trắng tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ừ”
Tiêu Khôn Hoằng sờ đầu con gái nhỏ, đôi môi quen thuộc khẽ nhếch: “Nhanh đi thay quần áo, chuẩn bị lên đường thôi.”
“Xuất phát thôi.”
Ba bạn nhỏ nhanh chóng chạy ra ngoài, mợ Hồng dẫn đám nhỏ đi thay quần áo.
Thi Nhân nhìn vali hành lý, sau đó buồn rầu tính toán đồ đạc mang theo.
Người đàn ông bên cạnh bèn lên tiếng: “Không mang gì cũng được, qua bên kia mua luôn một lần.”
Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn thẳng thắn, đối với vợ con lại càng rộng rãi.
Thi Nhân đột nhiên nghĩ nghĩ một chút: “Cũng đúng, tới tận bây giờ em vẫn chưa từng thoải mái tiêu pha đâu.”
Cô quyết định chỉ mang theo vài bộ quần áo.
Cô phải học thả tay, đây đều là do Tiêu Khôn Hoằng nói, không cần phải quá lo lắng chuyện của mấy đứa nhỏ, dù sao cũng có anh ở bên.
“Ừ, hy vọng em nhớ kỹ bất kỳ lúc nào cũng có thể thoải mái mua sắm, mỗi tháng xài hết mức quy định của thẻ, như vậy anh mới có thêm động lực để kiếm tiền.”
Tiêu Khôn Hoằng nhéo cằm cô, ra hiệu cô mau xài tiền giùm anh đi.
Phụ nữ khác lúc nào cũng muốn mua mua mua, vậy mà vợ này lại hình như không có hứng thú gì lắm.
Tủ quần áo của cô cũng chỉ là dựa theo mùa, theo thời tiết để thay đổi.
Vợ hình như rất ít khi đi mua sắm, lần trước đến cửa hàng cũng là tìm mua quần áo cho anh.
“Được, vậy lúc em tiêu tiền anh cũng đừng đau lòng đó.”
Thi Nhân kéo vali hành lý ra ngoài, nhân tiện nhìn qua tình hình của bọn trẻ.
Tiêu Khôn Hoằng trước khi ra cửa vốn định mặc một bộ âu phục, nhưng đột nhiên nhìn thấy mấy bộ đồ thường ngày treo trong tủ thì bèn đổi thành một bộ có màu sắc giống với áo khoác của vợ.
Anh cũng muốn thử thay đổi.
Thời điểm không phải làm việc, anh không phải ông chủ tập đoàn Quang Viễn mà một phần của gia đình nhỏ này.
Thi Nhân đã từng nói lúc anh mặc âu phục khiến người khác cảm thấy xa cách.
Thi Nhân dẫn ba bánh bao nhỏ đã được chuẩn bị xong xuôi ra ngoài, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ở phòng khách, ánh mắt cô nhất thời kinh ngạc.
Anh vậy mà không mặc âu phục.
Vừa rồi thấy anh thay áo sơ mi, cô biết anh sẽ mặc âu phục, dù sao lần này đi Singapore cũng không phải nhằm du lịch, anh mặc âu phục cũng dễ hiểu.
Nhưng Thi Nhân không ngờ anh lại thay thành trang phục thường ngày.
Người đàn ông với ngũ quan hài hòa, mặc áo len, trên tay là một cái áo khoác da.
Nhìn thật là đẹp trai.
Thi Nhân với ánh mắt sáng rực bước tới, đứa nhỏ răng trắng dẫn đầu mở miệng trước: “Cha, cha đẹp trai quá, đẹp y chang mấy nam chính trong phim.”

Tiêu Khôn Hoằng tỏ vẻ thản nhiên, dắt tay con gái: “Vậy nam chính kia đẹp trai hay cha đẹp trai?”
“Đương nhiên là cha đẹp trai nhất rồi.”
Cô bé lập tức đô đô hôn anh một cái, cười vui vẻ.
Tiêu Khôn Hoằng giơ tay ôm con gái vào lòng: “Đi thôi, lên đường nào.”
Thi Nhân đi bên cạnh nhìn anh, càng nhìn càng hợp mắt.
“Đẹp trai không?”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô, đến giờ anh cũng đã hiểu đại khái thẩm mỹ của cô, biết cô thích kiểu đàn ông thế nào.
Anh nghĩ đến ăn mặc trước kia của Hách Liên Thành, cũng không khác gì với quần áo của anh hiện tại lắm nhỉ?
Hóa ra là thích kiểu đàn ông như vậy.
Nhưng anh mặc gì cũng được, chỉ cần vợ thích là được.
Dù sao cũng phải đem ánh mắt của vợ kéo về hướng anh.

Anh thích vợ nhìn mình, trên mặt lộ ra dáng vẻ kinh diễm, còn có dáng vẻ nhìn mình không chớp mắt đó nữa.
“Đẹp trai.

Sao anh đột nhiên thay quần áo, không phải lúc nãy anh thay sơ mi sao?”
Thi Nhân có chút tò mò.
“Ừ, tự nhiên muốn thay thôi.

Bây giờ cũng không phải đang làm việc, không cần mặc âu phục.”
“Vậy sao, rất đẹp trai.”
Thi Nhân không nhịn được lại khen một câu.
Không hổ là người đàn ông cô coi trọng, đẹp trai đến nổ tung.
Đến sân bay, bọn họ không ngồi máy bay dân dụng mà dùng máy bay tư nhân.
Thi Nhân nhìn máy bay trước mặt, tương đối nhỏ, cô kinh ngạc nói: “Đi bằng cái này sao?”
“Ừ, thời gian khá dài, dùng máy bay tư nhân có thể ngủ thoải mái, không quá mệt mỏi.”
Sau khi lên máy bay nhìn thấy bày trí bên trong, không nghĩ tới những thứ xa xỉ từng thấy trên mạng này cô cũng có cơ hội được trải nghiệm.

“Quao, máy bay lớn vậy sao, chỗ ngồi cũng rộng quá nè.”
Đứa nhỏ răng trắng đi dạo một vòng trong máy bay, sau đó ngồi một chỗ bày đồ chơi.
Thi Nhân quay đầu nhìn anh: “Hóa ra nhà giàu đều thích mua máy bay.”
“Không đâu, anh vừa mua thôi, để có phương tiện đi lại.”
Tiêu Khôn Hoằng vốn không có nhu cầu với những thứ này.
Nhưng nghĩ đến thời gian di chuyển dài, trợ lý nhắc đến nên anh mới quyết định mua máy bay tư nhân, cũng sắp trước tuyến đường bay.
“Được rồi, em biết anh có tiền.”
Thi Nhân ngồi trên ghế: “Em phải chụp một tấm hình làm kỷ niệm mới được, nhân tiện gửi báo cho Mạc Tử Tây biết em cũng có lúc ngồi máy bay tư nhân.

Trước kia từng hứa hẹn sau này phải kiếm tiền để mua máy bay đấy”
“Em thích thì anh lấy danh nghĩa của em mua một cái.”
“Khỏi, khỏi, em giốn thôi.”
Thi Nhân gửi hình cho Mạc Tử Tây: “Bọn chị đi đây, chắc chiều là đến, vừa kịp thời gian ăn tối.”
“Ồ quao, máy bay tư nhân kìa.

Cầu phú bà bao nuôi.”
“Khụ khụ, khiêm tốn nào, dù sao lần này cũng là đến tham dự yến hội của nhà họ Mạc, không thể để mất mặt được.”
Thi Nhân mím môi cười.
Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh cô chậm rãi mở miệng: “Nếu em không thích những loại như này, vậy đổi cái khác, mấy kiểu này thế nào?”
Bên trong di động anh có mấy tấm hình, đều là những loại các cô gái yêu thích.