Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 441




Chương 441 Mạc Mộng Thần?
Thi Nhân ngẩn ra, nghe nói cô chủ này đã qua đời rồi, có điều những tin tức về cô ta rất ít, giống như bị ai đó cố ý dìm xuống vậy.
Cô biết sự tồn tại của Mạc Mộng Thần là nhờ vào Mạc Tử Tây.
Dù sao thành phần của các thành viên trong nhà họ Mạc cũng rất đơn giản, khi Mạc Mộng Thần ở nhà họ Mạc, cũng là một hậu duệ xuất sắc.
Thi Nhân rất có hứng thú với điều khắc, cũng có quan tâm đến Mạc Mộng Thần.
Khi nghe nói cô chủ này bất ngờ qua đời, cô cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
Nhưng cô thật sự không biết bạn gái cũ của Hách Liên Thành lại là Mạc Mộng Thần, cô còn cho rằng chỉ có cô gái nào không có gia thế tốt mới bị bà Hách chán ghét.

Nhưng Mạc Mộng Thần là cô chủ lớn của nhà họ Mạc, là người có năng khiếu nhất trong thế hệ trẻ.
Tại sao bà Hách lại chán ghét Mạc Mộng Thần, còn coi thường cô ta?
Điều này không thể hiểu được mà.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô: “Người nhà giàu có rất nhiều thị phi, với tính cách của bà Hách, không có chuyện gì không thể xảy ra được.”
Thi Nhân gật đầu, đúng thật là như vậy.
Nếu như đổi lại là nhà người khác, có lẽ sẽ nhanh chóng muốn kết thân với nhà họ Mạc rồi.
Nhưng bà Hách đây lại là ngược lại.
Dựa theo tích cách của bà Hách, không chuyện gì là không thể xảy ra được.
Nhưng nếu đã như vậy rồi, vậy thì tại sao vừa rồi bà Hách còn làm ra vẻ muốn kết thân với nhà họ Mạc chứ?
Thật sự là không thể hiểu nổi mà.

Bà Hách đồng ý, có lẽ nhà họ Mạc cũng sẽ không đồng ý đâu.
Lúc này, cuối cùng Thi Nhân cũng hiểu, tại sao khi ở phòng triển lãm, Mạc Tử Tây bắt gặt Bạch Mỹ Đình và Hách Liên Thành ở cùng nhau lại tức giận như vậy rồi.
Có còn nghĩ rằng là do Mạc Tử Tây thích Hách Liên Thành, nên mới như vậy.
Bây giờ sau khi biết bạn gái cũ của Hách Liên Thành là Mạc Mộng Thần, cô đã hiểu, hóa ra là như vậy.

Nhà họ Hách có phần không nhân từ gì rồi.
Sau khi đi một vòng, tặng danh thiếp cho nhau, bữa tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu.
Thi Nhân chuẩn bị đi đến sân chơi để đón bọn trẻ, Mạc Tử Tây là người chủ trì của bữa tiệc, chắc cũng bận rất nhiều việc.
Có điều khi cô đến sân chơi, lại không thấy ba đứa nhỏ, cũng không thấy Mạc Tử Tây đầu, người đâu hết rồi?
Tại sao lại không thấy?
Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô: “Đừng lo lắng, ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lúc này, một người phục vụ đi đến: “Anh Hoằng, cô Nhân, cô hai nhờ tôi chuyển lời cho hai người, cô ấy mang bọn nhỏ đi gặp ông cụ rồi.

Sẽ về ngay lập tức, cô không cần phải lo lắng “Được rồi.”
Thi Nhân thở phào, may mà không có chuyện gì.
Chút chuyện này, cô vẫn tin Mạc Tử Tây.
Nhưng tại sao Mạc Tử Tây lại dẫn ba đứa nhỏ đi gặp ông cụ, cô lại không hiểu được, có điều chỉ cần đợi Mạc Tử Tây quay lại, mới có thể biết được.
Lúc này, trong đại sảnh có không rất nhiều người thân thích của nhà họ Mạc.
Khách khứa đều ở bên ngoài, trong đại sảnh là nơi những người có quan hệ thân thiết với nhà họ Mạc mới được vào, không ai không hiểu biết mà xông vào đây cả.
Mạc Tử Tây xuất hiện ở đại sảnh, bên cạnh có ba chiếc bánh bao nhỏ xinh xắn.
Sự xuất hiện của ba đứa nhỏ lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, dù sao sinh ba môi đỏ rằng trắng này cũng rất là hiếm thấy mà.
“Ai nha, đây là con nhà ai vậy, đáng yêu quá.”
“Bọn nhỏ là con của anh Hoằng của tập đoàn Quang Viễn đấy.”
“Nhà họ Tiêu ở Việt Nam sao? Quả nhiên là người ưu tú, con nhìn cũng rất xinh đẹp.
Bà chủ vừa nói, khi nghe về gia thế của ba đứa nhỏ thì lại càng nhiệt tình hơn.
Ba đứa nhỏ rất đáng yêu, mồm miệng cũng ngọt ngào.
Mở miệng ra là dì ơi, chị gái xinh đẹp ơi, khen ngợi đến nỗi những phu nhân ở đấy đều không khép được miệng.
Lúc này, ông cụ nhà họ Mạc ngồi trên sô pha, mặt nghiêm khắc nhìn Mạc Tử Tây: “Cháu nghĩ mang bọn nhỏ đến đây thì ông sẽ không mắng cháu sao?”
Mạc Tử Tây cúi đầu không nói gì, trong lòng có chút phiền muộn.
Bây giờ có Bạch Mỹ Đình ở đây là được rồi, cần cô ấy đến làm gì chứ, cô ấy còn lâu mới làm nền cho Bạch Mỹ Đình.
Cô ấy nhìn ba đứa nhỏ: “Bên kia có hoa quả, ra đấy lấy ăn đi.”
Ba đứa nhỏ không động, bọn nhỏ cảm thấy ông cụ không vui.
Bà chủ bên cạnh vội vàng nói: “Đến đây đi, cháu à, lấy ăn đi không cần khách sáo.”

Cho dù thế nào, chuyện của người lớn cũng không liên quan đến bọn nhỏ.
Ba đứa nhỏ nghe lời đi đến.

Ông cụ Mạc nhìn ba đứa nhỏ sinh ba đáng yêu, người già lớn tuổi thường không có sức đề kháng với trẻ con, huống chi là ba đứa nhỏ sinh ba hiếm thấy này.
Hóa ra đây chính là ba đứa nhỏ mà Mạc Tử Tây vẫn luôn nhắc đến.

Đây là những đứa nhỏ được người phụ nữ bị Hách Liên Thành coi là thế thân cho Mộng Thần nhà ông.
Có một tầng quan hệ như vậy, cho dù ông cụ Mạc không thích Thi Nhân, cũng không chuyển lên người bọn nhỏ.
Mạc Mộng Thần nhà ông không phải là bất kỳ người nào cũng có thể thay thế được.

Đứa trẻ Mộng Thần đó, là niềm tự hào của ông.
Thật đáng tiếc do ông dạy đứa nhỏ quá ngoan ngoãn, kết quả ra bên ngoài bị người ta bắt nạt, sau đó chết bất đắc kỳ tử.
Chuyện này, vẫn luôn là một trở ngại mà ông cụ Mạc không thể vượt qua được.
Nhưng Mạc Tiểu Tây lại lấy hoa quả, lon ton chạy đến bên cạnh ông cụ, giơ bàn tay nhỏ bẻ đầy thịt lên: “Ông ơi, ăn đi.”
Nhất thời xung quanh yên tĩnh lại.
Ông cụ nhà họ Mạc vẫn luôn rất nghiêm khắc, rất ít khi có đứa nhỏ nào có thể bình tĩnh ở trước mặt ông cụ như vậy, không khóc đã coi như là tốt lắm rồi.
Nhưng Mạc Tiểu Tây này, còn dám lấy đồ đến cho ông cụ ăn.
Không sợ ông cụ mắng sao?
Nhiều người thậm chí còn chuẩn bị để nhìn thấy Mạc Tiểu Tây bị dọa khóc.
Chuyện này đến cả Mạc Tử Tây cũng đều kinh ngạc.
Ông cụ Mạc nhíu chặt mày, sắc mặt uy nghiêm, ông ra nhìn Mạc Tiểu Tây trước mặt, ánh mắt không hề khách khí.
Đứa nhỏ từ đầu đến vậy? Khá là to gan đấy.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau mấy giây.
Bé ba Mạc Tiểu Khê, là một bánh bao nhỏ có thể vui đùa trước gương mặt lạnh lùng của người cha Diêm Vương của mình.

Loại hoàn cảnh này, cô bé căn bản không hề sợ.
Mạc Tiểu Tây nở nụ cười tươi, giọng nói mêm mại: “Lẽ nào răng của ông không tốt, nên không thể ăn đồ ngọt sao?”
Sắc mặt của ông cụ rốt cuộc không nhịn được nữa, ông cụ thờ ơ đáp lại một tiếng.
Sao lại không quan tâm đến bé vậy.
Có điêu Mạc Tiểu Tây lại hào phòng bò lên trên sô pha, ngồi bên cạnh ông cụ, còn lắc lư chân nhỏ: “Cháu cũng không được ăn đồ ngọt, mẹ cháu nói sẽ hỏng răng, mọc sâu nhỏ.

Cháu còn lâu mới muốn có sâu mọc trong răng.”
Ông cụ Mạc nhìn trộm Mạc Tiểu Tây, cô bé vừa nói, vừa ăn hoa quả, ăn rất vui vẻ.
Không có chút giống với dáng vẻ lo lắng miệng sẽ mọc sâu chút nào.
Còn có, không phải hoa quả này là để cho ông sao?
Tại sao đứa bé này lại ăn vui vẻ như vậy?
Mạc Tiểu Tây dường như biết ông cụ đang nghĩ cái gì, cô bé chẹp miệng nói: “Răng của ông không tốt, cháu ăn giúp ông, ông không thể mọc sâu được đâu.”
Khóe miệng ông cụ Mạc khẽ giật: Đừng nghĩ rằng ông không biết, là do cô bé ham ăn.
Ha, quả nhiên là đứa nhỏ do người phụ nữ thế thân nuôi dưỡng, có phép lịch sự gì đâu chứ?
“Ông ơi, ông ăn cái này đi, thích hợp cho người già ăn.”
Mạc Tiểu Bắc bưng một cái đĩa nhỏ đến, khuôn mặt hồng ngọc đặc biệt khiến người khác yêu thích, nói năng lại giống như một thân sĩ nhỏ.
Ha, bé trai này ngược lại lại được dạy dỗ khá tốt.