Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 449




Chương 449
“Có vẻ như anh Hoằng biết tôi muốn nói gì.”
Bạch Mỹ Đình vừa nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng, cô ta đã đoán được kết quả.
Không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại nhìn Thi Nhân chặt chẽ như vậy.
Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người cũng không được tốt như lời đồn, ít nhất Hách Liên Thành đối với anh chính là cái gai trong mắt.
Cũng đúng, suy cho cùng, bất kỳ người đàn ông nào biết người phụ nữ của mình đã từng có thời gian không rõ ràng với người đàn ông khác cũng sẽ e ngại.
Nụ cười trong mắt Bạch Mỹ Đình càng đậm: “Anh Hoằng, chi bằng tôi đưa anh về.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đi thẳng qua Bạch Mỹ Đình sải bước đi về phía phòng nghỉ.
Bạch Mỹ Đình hoàn toàn bị phớt lờ.
Vẻ mặt cô ta cứng đờ, quay đầu nhìn bóng lưng của Tiêu Khôn Hoằng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Lại bị bỏ quên nữa.
Bạch Mỹ Đình rất không cam lòng, cô ta đã từng chạm phải Waterloo (*) với Tiêu Khôn Hoằng ở đây, cô ta sẽ không phạm sai lầm thứ hai.
(*) Chiến dịch Waterloo (1815), quân liên minh Anh, Áo, Phổ, Nga tiến đánh Pháp quốc, Napoleon đại bại, phải đầu hàng, tuyên bố thoái vị, bị đưa đi đày ở đảo Sainte-Helena.

Câu này ý nói cạnh tranh thất bại.
Khóe miệng cô ta lạnh lùng cong lên, nhìn xung quanh, sau đó khóa tầm mắt vào người bà Hách, sải bước đi tới.
“Cô chủ đến đây.”
Khi bà Hách nhìn thấy Bạch Mỹ Đình, nụ cười trên mặt càng đậm, vô cùng thân thiết nắm lấy tay Bạch Mỹ Đình: “Vừa rồi chúng tôi đang nói về cháu, nói rằng cháu là cô gái tài sắc vẹn toàn của nhà họ Mạc.

Ai mà cưới được cháu thì đúng là may mắn.



“Làm gì có.”
Bạch Mỹ Đình giả vờ ngượng ngùng, nhưng trong mắt cô ta đầy vẻ khinh bỉ.
Bà Hách nghĩ cô ta không biết bà ta đang nghĩ gì sao?
Lúc đầu không thích Mạc Mộng Thần dẫn đến cái chết của bà cụ, hiện tại nhà họ Hách đang xuống dốc, bây giờ hối hận muốn gả cho nhà họ Mạc để tìm lại chính mình.

Cô ta không ngốc như vậy.
Nhưng nhà họ Hách vẫn có thể dùng được trong lúc này, ít nhất có thể dùng để làm cho Tiêu Khôn Hoằng ghê tom.
Bạch Mỹ Đình cười, sau đó đến gần bà Hách nói vài câu.
Đột nhiên sắc mặt bà Hách trở nên lạnh lẽo, bà ta nắm lấy tay Bạch Mỹ Đình: “Cháu đừng hiểu lầm, Mỹ Đình, Liên Thành là đứa trẻ tình cảm nhất, sẽ không làm những chuyện này.”
“Cháu biết, nhưng cháu nghĩ nên nói cho cô một tiếng.

Tới xem qua một chút, dù sao thân phận của cháu cũng không tiện lắm.”
“Được rồi, cháu theo cô sẽ đi xem một chút.

Cô sẽ bảo Liên Thành giải thích với cháu”
Bạch Mỹ Đình mỉm cười xem như là đồng ý.
Cô ta dẫn bà Hách đến phòng nghỉ, Tiêu Khôn Hoằng, bây giờ xem anh kết thúc chuyện này thế nào đây.
Phòng nghỉ.
Thi Nhân đỡ Hách Liên Thành đi vào, giúp anh ta rót một cốc nước: “Sắc mặt anh gần đây trông không được tốt lắm.”

“Hơi mệt một chút.”
Hách Liên Thành nhận lấy nước, xoa xoa thái dương, khi nhìn Thi Nhân, khuôn mặt anh ta đã giãn ra rất nhiều.
“Thi Nhân, thật ra anh luôn nghĩ phải làm sao nói với em chuyện này, nhưng anh cũng thấy cố ý nói cho em biết thì rất bỉ ổi, anh vẫn tìm cơ hội, nhưng không tìm được.”
Bây giờ, khi Thi Nhân chủ động hỏi, anh ta mới có thể yên tâm.
Hách Liên Thành nặn ra một nụ cười khổ, đôi mắt đầy bi thương, như sắp nhấn chìm người ta.
Thi Nhân thở dài: “Ừ, tôi biết, sau này anh nên đối xử tốt với tôi một chút.”
“Thật xin lỗi.”
“Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, người nên áy náy là tôi mới đúng.”
Thi Nhân ngồi đối diện với anh ta: “Cô cả nhà họ Mạc từng là người như thế nào?”
Bây giờ nhắc đến chuyện này, cô vẫn có chút tò mò.
“Cô ấy rất xuất sắc, cũng rất sáng sủa, hiền lành và có thiên phú như em.”
“Sao tôi có thể có được thiên phú như Mạc Mộng Thần, anh đừng nói đùa.”
Thi Nhân biết rằng Mạc Mộng Thần rất tài giỏi, cô ấy từng được nhà Mạc gọi là người thừa kế thiên tài, rất được người khác yêu thích.
Hách Liên Thành lắc đầu: “Không đầu Thi Nhân, em phải tin vào chính mình, sau này em sẽ trở thành một Mạc Mộng Thần thứ hai.”
“Nghe được mấy từ Mạc Mộng Thần thứ hai này trong miệng anh, thật không dễ nghe chút nào.”
Hách Liên Thành cười khổ: “Thi Nhân, anh không có ý này, ý tôi là em có thiên phú rất cao.”
“Tôi biết, ban nãy tôi nói đùa thôi.”
Thi Nhân cầm tách trà: “Không ngờ tôi lại giống với cô chủ kia.

Có một khoảng thời gian, cô ấy là thần tượng của tôi.”

Chuyện duyên phận, quả thật có lúc chẳng thể biết được.
“Còn nữa, anh vừa nói rằng tôi cũng hiền lành và là người tốt như cô ấy.

Tôi không nghĩ rằng tôi rất hiền lành, tôi rất nhỏ nhen.

Người từng đắc tội với tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.”
Bao gồm cả Thi Đằng Sùng, còn có ông Tiêu và Tiêu Vinh.
Ngay cả Tiêu Khôn Hoằng, cũng do anh chủ động cho nhiều như vậy nên cô mới sẵn sàng cho anh một cơ hội.
Hách Liên Thành gật đầu: “Thật vậy, nói hai người giống nhau, nhưng lại cũng chẳng hề giống nhau.

Em có hơi ích kỷ, Mộng Thần lại rất độ lượng, xưa nay đều xử tệ với bản thân nhưng lại tác thành cho người khác.” “Này này này, ý anh là tôi hơi ích kỷ, không rộng lượng chút nào sao?”
Thi Nhân cứ cảm thấy mấy lời này nghe vào tai có hơi khó chịu thì phải?
Hách Liên Thành im lặng một hồi.
Nếu Mạc Mộng Thần có thể suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút, có lẽ tai nạn ngoài ý muốn đó sẽ không xảy ra, nhưng tiếc là không có nếu như.
Đôi mắt của Hách Liên Thành trở nên rất bị thương.
Dù cố gắng che đậy nhưng Thi Nhân vẫn có thể thấy được Hách Liên Thành đang khổ sở.
Vốn dĩ muốn hỏi Mạc Mộng Thần đã xảy ra tai nạn gì, nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm tốt để hỏi.

Dẫu sao thì cô ấy cũng đã qua đời.
Hỏi lại chi tiết, đối với Hách Liên Thành mà nói chính là làm tổn thương anh ta thêm lần nữa.
Cô không thể làm được.
Nó giống như cách cô khiến cho mình quên đi cái chết của mẹ.
Tội lỗi và bất lực, hai cảm giác này không ai hiểu rõ hơn cô.
Khi Thi Nhân còn muốn nói điều gì đó, cửa phòng chờ đột nhiên bị mở ra, âm thanh rất lớn.

Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy bà Hách và cô họ nhà họ Mạc đang đứng ở cửa.
Bà Hách bực bội bước vào, vẻ mặt tràn ngập sự không hài lòng.
Hách Liên Thành cau mày nói: “Sao mẹ lại ở đây?”
“Nghe nói con không khỏe, nên mẹ tới xem một chút.”
Bà Hách trong giây kế tiếp cứ nhìn Thi Nhân, thanh âm the thé: “Cô Nhân, bây giờ cô đã kết hôn, còn có con nữa, chẳng lẽ không chú ý xung quanh một chút sao? Cô không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi nhà họ Hách chúng tôi thì sao?”
Thi Nhân thở dài một tiếng.
Quả nhiên Bà Hách vẫn như trước đây, vĩnh viên không hề thay đổi.
Giọng cô trở nên lạnh lùng: “Bà Hách, tôi nghĩ trước khi nói chuyện với tôi bà nên đi súc miệng đi.

Nếu không cái miệng sẽ đầy phân, thối lắm.”
Thi Nhân không hề khách khí, trực tiếp đốp chát lại.
Dựa vào cái gì mà cô phải dung túng cho việc bà Hách chửi rửa, bôi đen cô chứ?
“Cô, cô, cô dám ăn nói với tôi như thế?”
Bà Hách chỉ vào Thi Nhân, tức giận đến mức không biết phải nói gì.
Bạch Mỹ Đình đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, đối với cách nói chuyện của Thi Nhân, cô ta không thể nào ngờ được.
Thi Nhân dám nói chuyện với bà Hách như vậy?
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Bị người ta bắt tại trận, không phải Thi Nhân nên chột dạ, không thể phản bác, mặc cho bà Hách mắng chửi hay sao?
Đó mới là những gì Bạch Mỹ Đình muốn thấy.
Nếu không, cô ta sao lại hao tâm tổn trí mà thu xếp cơ chứ? Tới cười nhạo? Hay là tới xem bà Hách bị mắng thế nào à?
Bạch Mỹ Đình không khỏi lên tiếng: “Cô Nhân, mấy lời này của cô cũng hơi quá đáng đó, bà Hách cũng vì mặt mũi hai nhà, nên mới không nói ra.’ “Vì thể diện của hai nhà? Tôi không cho là thể diện của nhà họ Tiêu cần người ngoài bảo vệ đâu.”
Thi Nhân nhìn cô họ nhà họ Mạc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét.
Có một cảm giác khó tả, chính là không vui vẻ gì.