Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 1: Giải cứu bà Kisaki Eri



Dưới bầu trời trong xanh, cây hoa anh đào của trụ sở Tòa án Tokyo nở hoa rực rỡ. Bầy chim Mejiro(1) đua nhau sà tới hút mật hoa. Sau khi chuyền từ cành này sang cành khác chúng chúc cái mặt xinh xinh vào trong đám hoa và say sưa hút mật.

Dưới gốc cây anh đào rợp cánh hoa bay, phóng viên và người quay phim đang chầu trực chờ đợi sự xuất hiện của cậu thám tử thiên tài trường cấp ba Teitan - Shinichi Kudo. Anh phát thanh viên trẻ tuổi trong bộ vest bắt đầu cầm micro, hướng về phía máy quay và sôi nổi tường thuật.

- Kính thưa quý vị khán giả, hôm nay tòa án sẽ đưa ra phán quyết đối với tên tội phạm bị thám tử cấp ba thiên tài Shinichi bắt giữ. Chúng tôi đang nói đến vụ án giết người liên hoàn tại công viên thuộc thị trấn Chuka – Yokohama(2), một trọng án tưởng chừng đã đi vào bế tắc, cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng nhờ những suy luận sắc bén và chứng cớ thuyết phục của thám tử Kudo.

- Này, hình như tòa đã đưa ra phán quyết rồi.

Một kí giả nói to khiến anh phát thanh viên trẻ tuổi giật mình. Anh hướng ánh mắt về phía sảnh tòa án. Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên hai tay cầm theo tờ giấy viết dòng chữ “Tù chung thân” hối hả chạy ra.

- Chung thân! Phán quyết cuối cùng là tù chung thân!

Phát thanh viên trẻ tuổi nói rành mạch, tất cả các máy quay phim và máy ảnh đồng loạt tập trung vào tờ giấy người đàn ông cầm trên tay.

- Luật sư bên bị cáo cũng đã đưa ra những luận điểm biện hộ cho hành vi gây án của phạm nhân, tuy nhiên những bằng chứng và động cơ gây án mà Shinichi đưa ra trước đó vẫn có ảnh hưởng lớn đến phán quyết của tòa án.

- Ồ, thưa quý vị, Shinichi Kudo đã ra rồi!

Cửa trụ sở tòa án mở ra, ánh đèn flash từ các máy ảnh đồng loạt chớp nháy liên tục. Shinichi xuất hiện cùng một phụ nữ trung niên tóc điểm bạc, bà cúi đầu vừa khóc vừa nắm tay cậu.

- Xin chào thám tử Shinichi, cậu có thể cho chúng tôi biết vì sao lần này cậu lại đích thân đến tòa án không?

Một phóng viên hỏi, những phóng viên khác cũng đồng loạt đưa micro hướng về phía Shinichi.

- Phạm nhân đã sát hại cả chồng và con của bà Tamiya đây, bà không còn một người thân thích nào. Tôi sợ bà sẽ chạnh lòng khi đến tòa án một mình nên đã dẫn bà đi.

Trong lúc Shinichi nói, ánh đèn flash vẫn chớp nháy liên tục.

Cũng tại sảnh tòa án, Ran Mori đang tự hào theo dõi cảnh tượng trên thì Suzuki Sonoko bên cạnh tỏ vẻ lo lắng nhìn cô.

- Anh chàng của cậu đang càng ngày càng được hâm mộ đấy Ran à.

- Cậu nói sao cơ? Ừm…

- Chuyện đó có gì đáng để cậu phải hớn hở đâu chứ?

- Sao cơ? - Ran bối rối không hiểu vì sao Sonoko lại dằn dỗi.

- Cậu khờ thế Ran, Kudo bây giờ được hâm mộ chẳng kém gì Idol thần tượng của giới trẻ, có thể cậu sẽ khó tiếp cận cậu ta hơn đấy.

- A… - Ran ngẩn ngơ.

- Cho nên, cậu mà không tìm cách chủ động là không xong đâu.

- Chủ động á? Là sao cơ? - Ran bối rối.

- Chuyện đương nhiên thôi, cậu phải làm cho cậu ta không thể không ở cạnh cậu ấy. - Sonoko dùng giọng điệu khẳng định hối thúc Ran.

- Ý cậu muốn nói là…?

- Học ma thuật đi.

- Làm gì có ma thuật kiểu ấy.

Ran tỏ vẻ không hài lòng, nhưng Sonoko không chú ý vì còn mải theo dõi bóng người vừa từ trụ sở tòa án bước ra.

- Ran, mẹ cậu kìa!

- Đâu?

Ran nhìn theo tay chỉ của Sonoko:

- Đúng rồi, mẹ.

Mẹ của Ran, bà Kisaki Eri trên vai đeo chiếc túi căng phồng, tay cầm theo tập tài liệu đang rảo bước về phía sảnh.

Theo sau bà Eri là một người đàn ông luống tuổi chỉn chu trong bộ vest đang rảo bước.

- Người đi sau mẹ cậu là ông Wakura Isami, tổng giám đốc chuỗi nhà hàng thực phẩm Wakura.

- Thật sao, nhà hàng thực phẩm Wakua đứng số một hiện nay đó à?

- Đúng, ông ta thân với bố tớ nên tớ nhớ rõ.

Trong khi hai cô gái nói chuyện, bà Eri và ông Wakura đã mở cửa sảnh tòa án, vội vàng rảo bước về phía cổng ra như thể đang chạy trốn điều gì. Ran và Sonoko nhìn nhau, hai cô gái không ai bảo ai vội chạy theo.

Một nữ phóng viên trung niên đang đứng bên ngoài vừa nhìn thấy ông Wakura thì “a” một tiếng, quay sang hỏi ông giám đốc đứng cạnh:

- Người kia chính là tổng giám đốc chuỗi nhà hàng thực phẩm Wakura phải không?

- A! Đúng rồi, hôm nay ở Tòa án cấp cao bên cạnh xét xử vụ nhân viên tử vong do lao động quá sức của nhà hàng Wakura mà.

- Nhà hàng Wakura đã có năm người chết vì làm việc quá sức rồi đúng không? - Nữ phóng viên nhún vai hỏi.

- Nhưng có tin đồn là không phải chỉ dừng lại ở con số đó đâu. Chuỗi nhà hàng này vốn là cơ quan cạnh tranh lao động khốc liệt bậc nhất trong thời kì giảm phát(3) như bây giờ mà.

- Chúng ta phải phỏng vấn ông ta vài câu mới được. - Trán ông giám đốc nhíu lại.

Người quay phim đã nghe hết câu chuyện, đưa mắt nhìn giám đốc:

- Tôi đồng ý. Trên các tạp chí hằng tuần lẫn các kênh truyền hình, ông Wakura đều đang rất được săn đón. Chúng ta đi thôi!

Sau khi được giám đốc đồng ý, cả người quay phim lẫn phóng viên đều từ chỗ Shinichi chạy sang phía ông Wakura. Ngay lập tức nhân viên của các đài truyền hình khác đang ở quanh đó cũng nhận ra ông Wakura.

- Kìa, giám đốc Wakura kìa!

- Đúng rồi, hôm nay xét xử à?

- Mau đuổi theo chụp ảnh, nhanh lên!

Các nhân viên đài truyền hình cũng đồng loạt rời khỏi chỗ Shinichi để theo đuôi ông Wakura.

Shinichi rất ngạc nhiên khi thấy những người trước mặt mình phút chốc đã chạy đi đâu hết, nhưng khi nhìn thấy họ chạy về phía ông Wakura thì cậu hiểu ngay. Nhung ngay sau đó cậu lại không tin vào mắt mình, đi phía trước ông Wakura là cô Eri?

- Ủa, mẹ của Ran…?

Shinichi còn chưa hết sửng sốt thì Eri và Wakura đã bị một rừng phóng viên bao vây.

- Thưa giám đốc Wakura, nghe nói rằng vẫn còn nhiều người tử vong do lao động quá sức…

Phóng viên trẻ tuổi hướng micro về phía ông Wakura. Ông Wakura nhún đôi vai đẫy đà của mình:

- Làm gì có chuyện người chết vì lao động quá sức! Những người đó được nuông chiều quá nên đến lúc đi làm không thể thích nghi được với xã hội hiện thực khốc liệt thôi.

- Sao cơ, ý ông là do nền giáo dục của chúng ta chưa tốt?

- Chính xác, sức cạnh tranh của Nhật Bản đang ngày càng đi xuống. Đưa những con người yếu đuối vô dụng vào trong xã hội thì chỉ tạo gánh nặng cho xã hội thôi. Nền giáo dục của chúng ta nên sớm xem xét cải thiện mới phải.

Ông Wakura nheo đôi mày rậm nhìn chằm chằm vào đám đông. Nhưng đám đông xung quanh không hề nao núng, vẫn tiếp tục phỏng vấn.

- Thưa ông, chúng tôi biết được gần đây Wakura liên tục chèn ép để thu mua các cửa hàng lâu đời ở khu vực trước cửa nhà ga. Xin ông cho biết, việc này đối với ông có phải chỉ là chuyện “cá lớn nuốt cá bé” rất đỗi bình thường không ạ?

- Ơ kìa, nếu không phải tôi thì các chuỗi nhà hàng của nước ngoài cũng sẽ làm vậy thôi. Nếu là họ chắc không ai dám ý kiến ý cò gì, tại sao mọi người lại chỉ trích người cùng một đất nước với mình như tôi?

- Đó là bởi vì cách làm của ông quá nhẫn tâm.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Đám đông càng lúc càng tỏ ra phẫn nộ với những lời lẽ biện hộ của ông Wakura.

- Xin các vị hãy thôi đi! Các vị làm như vậy là xâm phạm chuyện riêng tư của người khác đấy!

Bà Eri chen vào giữa ông Wakura và đám đông, cố gắng tìm cách chế ngự đám đông nhưng chỉ như trứng chọi đá.

- Luật sư Kisaki, một luật sư công tâm như cô tại sao lại nhận biện hộ cho con người keo kiệt bủn xỉn kia? - Câu hỏi đầy châm chích không chỉ hướng đến ông Wakura mà còn cả bà Eri.

- Đúng rồi, có phải vì cô nhận được nhiều tiền thù lao chăng?

- Không có chuyện đó, chỉ là khoản thù lao như bình thường. - Bà Eri khẳng định.

- Phải rồi thưa cô, cô với ông là bạn đồng môn trường Đại học Teitan đúng không? Hồi đó giữa hai người đã có chuyện gì? - Cô phóng viên trung niên có gương mặt gầy gò hướng micro về phía bà Eri với ánh mắt thiếu thiện cảm.

Liên tục nhận được những câu hỏi thô lỗ, gương mặt bà Eri dần đỏ lựng lên.

- Các anh có biết rằng bất kì ai cũng có quyền được bào chữa một cách chính đáng không?

Bà Eri nâng tầm mắt, ánh mắt bà sắc lạnh nhìn đám đông qua cặp kính. Tuy nhiên đám đông chẳng hề bị dao động, thậm chí còn công kích lại bà Eri.

- Cô đang ngụy biện!

- Chính xác!

Bà Eri và ông Wakura bị đám đông vây lấy trước cổng trụ sở tòa án, không tài nào nhúc nhích.

- Mẹ, mẹ ơi.

- Không ổn rồi.

Ran và Sonoko cảm thấy tình thế nguy cấp, tách đám đông chen vào. Shinichi cũng định chạy tới thì đúng lúc đó một chiếc xe thùng phanh kít lại trước trụ sở tòa án.

- Nhóc con, đưa nhóm Eri lại xe này mau lên!

Cửa sau xe bật mở, chồng bà Eri - cha của Ran - ông Mori Kogoro ở trong lớn giọng nói vọng ra.

- Bác Mori! - Shinichi không tin vào mắt mình.

- Còn ngơ ngác cái gì, nhanh lên!

Nghe thấy tiếng hô của ông Kogoro, Shinichi không chậm trễ, chen vào giữa đám đông.

- Ran, cô Eri, đi phía này!

Shinichi túm lấy cánh tay bà Eri xô đám đông chạy ra, Ran và Sonoko, cuối cùng là ông Wakura nối tiếp nhau chạy theo sau.

- Mau lên xe! - Kogoro mở cửa sau xe đợi mọi người và giục.

- Vâng! - Ran đáp rồi vội vã lên xe.

- Tốt rồi, chạy!

Khi thấy mọi người đã lên xe qua gương chiếu hậu, ngay lập tức ông Kogoro đạp ga. Bánh xe quay tít cuốn tung lên một lớp bụi trước khi đẩy chiếc xe phóng đi như bay.

- Đợi đã!

- Đừng có chạy!

Đám đông cầm theo micro và các loại máy quay, máy ảnh chạy theo chiếc xe nhưng chẳng mấy chốc chiếc xe đã mất hút.

Shinichi, Ran và Sonoko chen nhau ngồi ở hàng ghế cuối, trong khi bà Eri và ông Wakura ngồi hàng ghế thứ hai.

- Phù! - Bà Eri cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ. - Ông Wakura cúi đầu cảm ơn ông Kogoro đang lái xe.

- À, chỉ là chuyện nhỏ thôi…

- Thực sự cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng em, ông xã. - Bà Eri vừa sửa lại mái tóc rối vừa nói với ông Kogoro.

- Khoan, vị đây là phu quân của cô Eri? - Ông Wakura sửng sốt nhìn bà Eri, trong khi bà bối rối gật đầu.

- Ha ha, không giấu gì ông, ông chồng thám tử lừng danh Kogoro Mori của Eri chính là tôi đây. - Ông Kogoro vừa điều khiển bánh lái vừa tự hào cười ha hả.

- Đúng là… Cứ được khen một chút là lại như vậy… - Bà Eri ngượng ngập chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. - Nhưng… tại sao anh lại tới trụ sở tòa án thế? - Bà Eri vừa lơ đãng nhìn ra bên ngoài, vừa hỏi ông Kogoro.

- À, Ran với cậu nhóc thám tử hôm nay đến nghe tòa xử án nên anh đến đón.

- Ồ? - Ran ngồi ở ghế sau tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Ra vậy. - Bà Eri có chút thất vọng vì nhận ra không phải ông Kogoro lái xe đến vì mình.

Shinichi nhìn bảng điều khiển ô tô, bật ti vi lên. Chương trình đang phát chính là hình ảnh của trụ sở tòa án mà họ vừa rời khỏi.

- À há, ra là vậy. - Shinichi đột nhiên bật cười khẽ.

Sonoko và Ran cũng đã nhận ra, đều nhìn ti vi và bật cười.

Ba đứa đều nhận ra, ông Kogoro thật ra đã nhìn thấy cảnh bà Eri bị đám phóng viên bao vây nên phóng xe tới cứu.

- Này này… e hèm! - Kogoro nhìn thấy bộ mặt hí hửng của ba đứa trẻ qua gương chiếu hậu, sợ bà Eri phát hiện nên vội vàng ấn nút tắt ti vi.

- Bác Wakura, lâu quá không gặp bác. - Sonoko ngồi hàng ghế cuối đột nhiên bắt chuyện với ông Wakura.

Ông Wakura quay lại, nhìn thấy Sonoko thì tròn mắt.

- À, chú tưởng ai, hóa ra là Sonoko, con gái của ông Suzuki Shirou?

- Hì hì, bác ngạc nhiên không? Thật ra cháu là bạn thân của Ran, con gái cô Eri ạ. - Sonoko vừa huých Ran bên cạnh vừa tươi cười nói.

Ông Wakura cũng vừa nói vừa cười:

- Chà chà, bạn của con gái cô Eri à? Trái đất thật nhỏ bé nhỉ!

- Cháu chào bác, cháu là Ran ạ. - Ran cúi đầu chào.

- Chào cháu, rất vui được gặp cháu. Thế còn cậu này là ai? - Ông Wakura nhìn sang Shinichi.

Sonoko mở miệng như cái máy:

- Cậu ấy là Shinichi Kudo, thám tử học trò nổi tiếng đấy ạ. Bác chắc nghe tên cậu ấy rồi chứ ạ?

- À à, cậu nhóc này gần đây hay xuất hiện trên báo chí đây mà, có vẻ năng nổ thật.

Gương mặt ông Wakura đột nhiên thoáng lo lắng.

- Hì hì, cảm ơn bác đã khen. - Shinichi cúi đầu cảm ơn.

- Ha ha ha, cậu nhóc này nếu so với tôi thì chỉ là trẻ con vắt mũi chưa sạch thôi. - Kogoro vừa lái xe vừa cười ha hả.

- Hử? - Shinichi định nói lại thì Ran đã chắp hai tay nhìn cậu, tỏ vẻ như “Xin cậu đấy, nhường nhịn chút đi!” nên cậu đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

- Phải rồi, ông có vẻ đang gặp khó khăn đúng không? Nghe nói ông bị rất nhiều người kiện? - Ông Kogoro hỏi chuyện ông Wakura.

- Đúng vậy, may là có vợ anh giúp đỡ tôi.

- Ngài quá lời rồi, cô ấy mà được việc là tôi mừng lắm đấy.

- Hừ! - Lần này đến bà Eri bực bội. Nhưng bà nhìn thấy Ran đang chắp hai tay lại, nên cũng đành giống Shinichi “ngậm một khối căm hờn” mà im lặng.

Cùng lúc đó, ông Wakura dường như rất bất mãn bắt đầu lên tiếng:

- Thực sự là tôi đang rất khó khăn. Hễ tôi bán đồ ăn giá rẻ thì các xí nghiệp xung quanh chắc chắn sẽ yêu cầu không được bán phá giá, kiện tôi cạnh tranh không lành mạnh.

- Ồ, những người nghèo như chúng tôi thường thích đồ rẻ mà. Công ty của ông Wakura có dịch vụ hai tiếng uống và ăn buffet với giá rất phải chăng, tôi vẫn thường sử dụng dịch vụ này đấy.

- Ái chà, hóa ra anh là khách quen của chúng à, hân hạnh! – Khuôn mặt ông Wakura giãn ra.

- Vâng, chuỗi nhà hàng của ông là bạn của dân thường đấy.

Nghe ông Kogoro nói chuyện, bà Eri đột nhiên tỏ vẻ nghiêm nghị:

- Tuy nhiên cách làm của giám đốc có chút quá đáng đấy ạ. Bán đồ ăn với giá rẻ khiến những cửa hàng bên cạnh không cạnh tranh nổi, sau đó lại thu mua và biến chúng thành cửa hàng của mình. Ngài làm như vậy đương nhiên sẽ bị nhận nhiều sự phản đối.

- Kisaki à, bây giờ đang suy giảm kinh tế nên ở đâu cũng khó khăn cả. Để có thể tồn tại được thì đành phải đè bẹp những kẻ yếu hơn thôi.

- Thì cứ cho là vậy đi, nhưng còn việc ngài bị các nhà hàng khác, cũng như gia đình của những người tử vong do lao động quá sức kiện quá nhiều thì sao?

Bà Eri vừa nói vừa nhìn tập tài liệu dày cộp cầm trên tay.

- Kisaki, tôi thuê cô là để cho việc đó xuôi chèo mát mái đấy thôi?

- Thì thế, nhưng… - Bà Eri định phản bác nhưng không thể, đành một lần nữa nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Bà thở dài nặng nề.

- Cô thực sự đã vất vả nhiều rồi. – Ông Wakura tỏ vẻ xin lỗi khi thấy vẻ mệt mỏi của Eri qua mái tóc rối và quầng thâm trên mắt bà.

- Thế này đi, để giúp cô lấy lại sinh khí, tôi mời cô đến biệt thự của tôi.

- Sao? - Bà Eri ngơ ngác.

- Được không, tôi mời hơi đột ngột nhỉ.

- Vâng… Bà Eri không nói lên lời.

- Đi đi cô Eri, biệt thự của bác Wakura chắc là tuyệt lắm. - Sonoko ngồi hàng ghế sau rướn người lên nói.

- Ừm, có lẽ nó là ngôi biệt thự ở vùng hoang dã duy nhất còn sót lại.

- Vùng hoang dã ư? – Shinichi chen lời.

- À, từ thời đại học tôi đã nghiên cứu văn hóa Mesoamerica(4) rồi. Theo nghiên cứu của tôi thì ngôi làng ở vùng hoang dã đó chính là ngôi làng do chủng người di cư từ vùng văn hóa văn minh Mesoamerica tới xây dựng nên. - Ông Wakura quay lại đằng sau, nghiêm túc nhìn Shinichi.

- Có vẻ thú vị quá. - Bà Eri cũng bắt đầu tỏ vẻ hứng thú.

- Dĩ nhiên rồi. Cho tới lần xử án tới chúng ta vẫn còn thời gian, nên cô nhất định phải đến biệt thự tôi chơi nhé. Không khí ở đó trong lành lắm, không gì tuyệt hơn là được giải phóng khỏi cuộc sống bề bộn và ồn ào thường nhật đâu.

Ông Wakura nói bằng giọng khẳng định chắc nịch.

- Có lẽ ngài nói đúng, chắc tôi nên rời khỏi cuộc sống đô thị để làm mới bản thân một chút… - Bà Eri vừa nói vừa nhìn ông Kogoro.

- Đúng rồi, tôi mời cả phu quân của cô, ông Mori nữa. - Ông Wakura nhanh nhẹn nhận ra ý tứ của bà Eri và xác nhận.

- Thật sao? - Ông Kogoro ngạc nhiên.

Ông Wakura nói tiếp:

- Thật ra nếu được thì, tôi muốn mời tất cả mọi người ở đây. Hôm nay tôi đã được mọi người giúp đỡ nhiều.

- Hoan hô! - Cả Ran và Sonoko mừng rỡ reo lên.

- Ý ông Mori sao? - Ông Wakura quay qua nhìn Kogoro.

- Thực sự cảm ơn ông. Tôi còn công việc chưa giải quyết xong, nhưng sau khi xong xuôi tôi sẽ đến chỗ ông ngay. - Ông Kogoro vừa lái xe vừa nói.

- Hoan hô, nhà mình lâu lắm rồi mới đi du lịch cả gia đình thế này! - Ran mừng rỡ nhảy cẫng lên lần thứ hai.

Bà Eri nhìn thấy con gái vui vẻ hồn nhiên như vậy thì cũng thả lỏng hơn, các nếp nhăn trên mặt giãn ra và bà nở nụ cười.

(1) Mejiro: loài chim có một vòng lông quanh mắt màu trắng, nên còn được gọi là chim mắt trắng, chim hút mật ở Nhật.

(2) Chuka – Yokohama: Thị trấn Trung Hoa ở tỉnh Yokohama, còn gọi là ChinaTown.

(3) Giảm phát là tình trạng mức giá chung của nền kinh tế giảm xuống liên tục.

(4) Mesoamerica là một vùng lãnh thổ và văn hóa thuộc châu Mỹ, kéo dài từ khoảng giữa Mexico cho đến Belize, Guatemala,… và bắc Costa Rica, trong đó một số nền văn minh thời kỳ tiền Colombo đã nở rộ, trước khi người Tây Ban Nha thuộc địa hóa châu Mỹ vào thế kỷ 15 và 16