Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 10: Bí mật bãi đất tế thần



Shinichi cầm trên tay tấm bản đồ đã được Misa vẽ thêm địa điểm cây Tế thần, tới Trụ Sở Cảnh sát của làng để hỏi thăm. Trụ Sở Cảnh sát của làng là một ngôi nhà gỗ cũ nhưng bên trong lại rất kiên cố với các xà ngang lớn, đậm chất thôn quê.

- Cậu là ai?

Hai người làng đang làm việc trong trụ sở hỏi Shinichi. Họ mặc đồ bảo hộ lao động, đầu quấn khăn, một người để râu cao tới gần hai mét, còn người kia chỉ cao chưa đầy một mét sáu.

- Chẳng phải đây là cậu nhóc ở nhà Wakura hay sao?

- Cái gì, người nhà Wakura sao?

Ánh mắt hai người bọn họ chợt trở nên đằng đằng sát khí. Thấy vậy, Shinichi vội vàng phủ nhận.

- Không không, tôi không phải là người nhà Wakura đâu.

- Cái gì? Vậy tại sao cậu lại ở trong ngôi nhà đó. – Người đàn ông to con hỏi.

Người đàn ông nhỏ con liếc nói khẽ vào tai ông ta với vẻ đầy nghi hoặc:

- Hình như nó là thằng tám tử trường cấp ba Teitan đấy.

- Thám tử? – Người to lớn để râu chằm chằm nhìn Shinichi đầy tức giận.

- Vâng, vâng ạ. Nhưng mà… - Shinichi bối rối, gãi đầu.

- Này này, thôi đi nhé. Các cậu đừng có cậy lớn để bắt nạt người nhỏ tuổi hơn chứ.

Anh cảnh sát Haji vừa dùng khăn tay lau tay, vừa từ phía trong bước ra.

Shinichi cúi đầu chào.

- Thật xin lỗi vì đã đến làm phiền anh.

Chợt Shinichi nhìn thấy bao xi măng ở góc phòng, liền hỏi:

- Anh vừa làm việc gì à?

Ngay lập tức, hai người đàn ông kia liền nói xen vào:

- Bao xi măng đó là do chúng tôi bê vào vì bức tường phía sau trụ sở này đã bị đổ rồi. Cậu muốn ý kiến ý cò gì?

- Phải, muốn kêu ca cái gì?

Hai người đó lại lườm Shinichi với vẻ mặt đáng sợ.

- Tôi… tôi không có ý gì đâu…

Shinichi đang không biết phải nói gì thì Haji lên tiếng cảnh cáo hai người kia:

- Cả hai cậu thôi đi! Đừng có bắt nạt người nhỏ tuổi hơn mình.

Rồi anh quay lại hỏi Shinichi:

- Thế cậu có việc gì nào?

- A… à, em chỉ băn khoăn khôn biết máy bộ đàm đã sửa được chưa thôi ạ.

- Hừ, cái máy đó hỏng nặng hơn tôi nghĩ. Bây giờ tôi vẫn đang sửa, nhưng có vẻ nó nằm ngoài khả năng của tôi.

Haji cau màu tỏ vẻ khó khăn.

- Mà, tôi chắc chắn rằng Sở Cảnh sát tỉnh cũng đã biết làng Thập Ngũ Dạ gặp chuyện không hay rồi, vì chúng tôi không liên lạc định kỳ với họ như mọi khi. Mà không, có khi họ đã đến tận cổng làng và phát hiện ra chiếc cầu treo bị đứt cũng nên. Chắc hẳn họ đang nhanh chóng tiến hành các biện pháp khắc phục để giúp chúng ta rồi. – Haji vừa mỉm cười vừa nói.

- Vậy sao ạ?

- Sao? Cậu vẫn còn gì muốn hỏi à?

- Vâng. Thực ra em vẫn còn chuyện muốn nhờ anh. – Shinichi bối rối nói.

- Thế có chuyện gì?

- Những vụ giết người từ trước đến giờ đều xảy ra ở cây Tế thần.

- Đồ ngu! Đó đâu phải là giết người chứ. Những người đấy đều là vật cúng tế cho Thần Chim cả đó. – Người đàn ông để râu lại một lần nữa tức giận nói với Shinichi.

- Thôi nào, bình tĩnh đi! – Anh Haji vội xen vào giữa người đàn ông kia và Shinichi.

- Theo ý em, nếu những người dân trong làng cùng với cảnh sát canh chừng toàn bộ những cây Tế thần có trong làng thì tên sát nhân sẽ không thể tiếp tục giết người được.

- Đúng vậy. Em nói rất hợp lý. – Haji gật đầu đầy tâm đắc. Rồi anh quay lại hỏi ý kiến hai người làng kia. – Các cậu thấy sao?

- Tại sao dân làng chúng tôi lại phải ra tay giúp đám người lạ nhà Wakura chứ? Anh đang đùa à?

- Đúng thế! Đúng thế! – Người đàn ông để râu gật đầu lia lịa trước câu nói của người đàn ông nhỏ con.

- Như vậy các anh không thể giúp ạ? – Shinichi nói.

- Tôi đã nghĩ là các anh sẽ nói thế mà. Ha ha ha… Nhưng mà cũng chẳng sao. – Haji cười nói.

- Ơ… - Shinichi tròn mắt ngạc nhiên.

- Thực ra thì ngày mai sẽ có lễ hội nhật thực toàn phần ba trăm năm mới có một lần. Để trồng cây Tế thần mới, người ta sẽ đốt cây Tế thần cũ đi. Mọi người đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm nay rồi. Trong rừng, gốc cây Tế thần nào cũng có người làng ở đó.

- Ơ… Thật thế ạ? – Shinichi quay lại hỏi hai người kia.

- Ừ, đúng thế. Nhưng chúng tôi làm thế không phải là vì người nhà Wakura đâu, mà là để đón mừng ba trăm năm mới, và để dâng lên Thần Chim cây Tế thần mới.

- Dù là bất kỳ lý do gì, nếu có người để mắt trông coi thì kẻ sát nhân cũng khó thực hiện được hành vi giết người. – Shinichi mỉm cười.

- Shinichi, thế còn việc gì nữa không? – Haji hỏi.

- Dạ. Em nghe nói là đã khá lâu rồi, vào ngày 23 tháng 9 năm 1987, cũng từng có người trở thành vật tế cho Thần Chim đúng không ạ?

- Ơ… - Nét mặt Haji hơi biến sắc. Anh quay về phía hai người làng kia hỏi. – Có chuyện đó thật sao?

- Chúng… Chúng tôi cũng chưa từng nghe chuyện này.

- Đúng. Chưa từng nghe qua. – Cả hai người đàn ông vội vàng lắc đầu.

- Nhưng người nhà Wakura và thầy tế đền Mozutobi đều biết chuyện này, họ đã nói với em thế đấy ạ. – Shinichi nói.

- Ơ, bà Tomi cũng nói vậy sao?

Hai người làng và Haji nhìn nhau.

- Vâng, ngày hôm đó xảy ra nhật thực hình khuyên, mặt trời hầu như bị che khuất.

- Thế à? Nhưng mà nếu là năm 1987 thì lúc ấy tôi mới chỉ bốn tuổi thôi. – Haji cười nói.

- Tôi thì mới hai tuổi.

- Tôi cũng thế. – Haji cùng hai người làng nhìn nhau cười.

- Vậy ạ. – Shinichi buông thõng vai xuống, lộ vẻ thất vọng.

- Xin lỗi vì chẳng thể giúp được cậu. – Haji vỗ nhẹ vào vai Shinichi động viên.

- Không sao đâu anh. Biết được có người đứng cạnh quanh cây Tế thần là em yên tâm lắm rồi. – Shinichi cúi chào và rời khỏi trụ Sở Cảnh sát của làng.

“Mình phải làm gì bây giờ?” – Shinichi nghĩ.

Đi lòng vòng trong rừng một lúc, cậu giở tấm bản đồ vẫn cầm ở tay ra.

“Hả? Gần đây cũng có cây Tế thần à?”

Shinichi vừa nhìn tấm bản đồ, vừa đi sâu vào trong rừng. Đi được một lúc, cậu lại tới một khoảng đất trống rộng.

“Đây rồi!”

Ở bãi đất đó có một ngôi miếu nhỏ, giữa bãi đất là cây Tế thần rất to. Bên cạnh còn có “Giá đáp tọa của thần linh” được đặt ngang trên bệ đỡ.

“Hử?”

Shinichi rảo bước tiến tới khi phát hiện thấy chính giữ gốc cây Tế thần có một tấm bia đá nhỏ hình chữ nhật.

Phía trên bia đá ghi dòng chữ: Konno Machiko. Mất ngày 23 tháng 9 năm 1987…

“Nơi xảy ra vụ đó hóa ra chính là ở chỗ này.” – Shinichi tự nhủ.

Trên tấm bia đá là những bông hoa dại không biết ai đã hái và để lại.

“Hoa vẫn còn rất tươi.”

Những bông hoa dại này vẫn còn đẫm sương, và phía trước vẫn còn nguyên hai dấu giày ngay ngắn trước mộ.

Có lẽ đây là dấu giày của người đã đem hoa đến cúng.

Shinichi nhẹ nhàng lấy chiếc máy ảnh cầm tay từ trong túi áo ra và chụp lại dấu giày. Đúng lúc đó, đập vào mắt cậu là bóng một người đang giơ gậy phía sau.

Shinichi kinh ngạc, quay lại phía sau thì nhìn thấy thầy tế già Tomi đền Mozutobi đang giơ chiếc gậy ba toong lên trên đỉnh đầu, ánh mắt đầy tức giận.

- Đừng có lại gần! Nơi này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai có liên quan tới nhà Wakura tới đây. Cậu hãy biến khỏi đây ngay đi!

- Đúng, đúng!

Hóa ra Tomi còn dẫn theo cả hai người đàn ông Shinichi đã gặp ở trụ Sở Cảnh sát.

- Bà nói không cho phép được tới gần, nghĩa là ý gì vậy?

- Cậu muốn hiểu sao thì hiểu.

- Lẽ nào cái chết của người này có liên quan tới ông Wakura?

- Cái… Cái gì? – Nét mặt Tomi chợt lộ vẻ căng thẳng.

- Cháu nói đúng rồi phải không?

- …

Shinichi dồn hỏi khiến Tomi cứng họng.

- Người trên tấm bia quả đúng là người đã bị phơi xác trên cây Tế thần vào ngày nhật thực hình khuyện, ngày 23 tháng 9 năm 1987 phải không?

- Người… Ngươi biết được những gì về ngôi làng này và truyền thuyết đó? – Nét mặt Tomi đột nhiên tái nhợt.

- Cháu biết ở làng này cò truyền thuyết đem người tế sống cho Thần Chim. Truyền thuyết này thực sự rất giống với truyền thuyết của nền văn minh Mesoamerica.

- Vậy ư? Truyền thuyết đó như thế nào vậy? – Tomi tỏ ý quan tâm tới câu nói của Shinichi.

- Người Mesoamerica cổ đại vốn tin vào thần Mặt Trời Huitzilopochtli. Vị thần này đã đánh bại thần Đêm Tối Tezcatlipoca và mang ánh sáng tới khắp nhân gian. Thần Mặt Trời còn là vị thần đem lại mùa màng bội thu và chiến thắng trong các trận đánh. Tuy vậy, Huitzilopochtli yêu cầu được cúng tế bằng người sống. Vì thế, để giành được thắng lợi trong các trận đánh, người Mesoamerica đã liên tục tế người sống cho thần Mặt Trời.

- Ra thế! Vậy thì sao? – Tomi vồn vã hỏi.

- Thần Mặt Trời Huitzilopochtli cũng chính là hiện thân của loài chim ruồi ở Nam Mỹ. Ở Mesoamerica, những chiến binh được gọi là “Chiến binh chim ruồi” tôn thờ thần Huitzilopochtli. Cháu đã hai lần tận mắt nhìn thấy kẻ mặc trang phục giống như chiến binh chim ruồi trong vụ giết người tế thần vừa qua.

- Cái… cái gì? – Hai người trai làng chợt lộ rõ vẻ căng thẳng.

- Hừ! Mất công ta im lặng lắng nghe, hóa ra toàn những chuyện nhảm nhí. – Tomi cười mỉa mai.

- Qủa thật là người dân làng này tin vào Thần Chim. Thế nhưng chỉ có từng ấy điểm chung thì chẳng thể chứng minh được điều gì.

Shinichi thoáng thấy vẻ tức giận trên khuôn mặt bà Tomi một lần nữa.

- Ngày mai là lễ hội mừng Nhật thực toàn phần ba trăm năm mới có một lần. Không thể để một kẻ lạ mặt dùng những suy đoán vớ vẩn làm ảnh hưởng tới đại lễ quan trọng này được. – Bà vừa nói vừa giơ ba toong lên.

- Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng tôi sẽ đem cậu làm vật tế cho Thần Chim đấy! – Hai thanh niên kia vừa nói, vừa tiến về phía Shinichi.

- Không thể nào lại có chuyện người chết do truyền thuyết được! Hãy nói hết những điều các anh biết ra đi!

- Thật là một thằng nhóc phiền phức!

- Trước khi xảy ra mỗi vụ giết người, tôi đều nghe thấy có tiếng như vật gì đó đang cọ sát vào nhau. Đó là tiếng gì vậy?

- Đó là âm thanh giận dữ của Thần Chim chứ gì nữa!

- Đúng thế! Này nhóc! Cậu thật rách việc quá!

Nói xong, gã để râu cao gần hai mét đẩy thật mạnh vào ngực Shinichi.

- A… - Bị đẩy mạnh, Shinichi lủi về phía sau khoảng hai ba mét, rồi cậu vướng vào vật gì đó và ngã lăn ra đất.

- Ha ha ha ha! – Hai gã trai làng ôm bụng cười khi thấy Shinichi ngã chỏng chơ dưới đất.

- Thôi. Chúng ta đi chuẩn bị cho công việc ngày mai nào! – Tomi nói với hai người kia. Họ gật đầu rồi theo sau bà đi thẳng vào trong rừng.

- Đáng ghét! – Shinichi cay cú ngoảnh lại phía sau và thấy vật mà mình vướng vào. Đó là một tảng đá tròn to.

- Tại sao lại có một tảng đá tròn được đặt ở chỗ này? – Shinichi bất giác thốt lên.

Qủa đúng như cậu nói. Cái tảng đá tròn đó nằm chỏng chơ giữa bãi đất.

“Nói đến mới nhớ, những bãi đất khác cũng có thứ này.”

Shinichi cố lục lại trí nhớ.

“Tại nơi anh trợ lý đạo diễn của đoàn quay phim bị giết, mẹ của Ran cũng ngồi lên một tảng đá như thế này. Ran cũng đã vấp phải một tảng đá tròn có hình dạng như thế ở nơi Youichi bị giết.”

Shinichi nhìn kỹ phiến đá một lần nữa. Rồi cậu đưa mắt nhìn vào chính giữa bãi đất.

“Hả? Đó là “Giá đáp tọa của thần linh”.”

Ở chỗ đó là “Giá đáp tọa của thần linh”, một thân gỗ to được đặt nằm ngang, hai đầu để trên bệ đỡ.

Hử? Cây Tế thần nằm ở phía này à?- Shinichi tự nhủ.

- Tại sao tảng đá tròn đó lại nằm giữa Giá đáp tọa và cây Tế thần nhỉ?

Shinichi khẽ nói và quay lại nhìn Giá đáp tọa một lần nữa. Giá đáp tọa của thần linh, tảng đá tròn và cây Tế thần, cả ba thứ đó đều nằm trên một đường thẳng.

“Hình như có ai đó cố tình xếp chúng trên một đường thẳng. Cái gì thế kia?”

Nhìn kỹ lại khúc gỗ trên “Giá đáp tọa của thần linh”, Shinichi nhận ra khúc gỗ hơi bị lệch ra khỏi bệ đỡ một chút. Cậu đứng dậy, tiến lại gần và nâng khúc gỗ lên, định đặt lại cho khớp với bệ.

“Ồ! Nhẹ hơn mình tưởng.”

Shinichi rất ngạc nhiên vì cậu lại có thể nâng khúc gỗ - Trông rất to – một cách nhẹ nhàng quá sức tưởng tượng như vậy. Cảm thấy hiếu kỳ, Shinichi thử nâng tấm gỗ ra khỏi bệt. Lập tức, phía dưới khúc gỗ nhô ra một vật trông như là chiếc mỏ sắc nhọn của loài chim gõ kiến.

“Cái gì đây nhỉ?”

Shinichi nhòm xuống phía dưới khúc gỗ thì vật đó lại chui tọt vào trong bệ đỡ.

“Sao thế nhỉ?”

Shinichi nâng khúc gỗ lên và nhìn bệ đỡ một lần nữa. Ở chính giữa phía dưới bệ đỡ của khúc gỗ, có một chiếc hố với đường kính 30cm.

“Hẳn cái thứ trông giống như mỏ chim gõ kiến đó đã bị chui xuống cái hố này rồi. Nhưng, tại sao ở đây lại có cái mỏ và cái hố này?”

Shinichi thử nhòm xuống cái hố, nhưng dưới hố tối đen, không thể thấy gì.

“Không biết cái hố này sâu bao nhiêu nữa? Chẳng lẽ đây cũng là một đường ống nước nối với bể chứa nước sao?”

Vừa nghĩ như vậy, Shinichi vừa nhặt những viên đá nhỏ bằng hạt đậu lớn trên mặt đất, và thả thử vào cái hố kia. Tức thì, một luồng giố mạnh thổi ra từ hố, bằng một lực rất mạnh, nó thổi tung cả những viên đá nhỏ mà đáng lẽ ra phải bị rơi xuống hố.

“Trời! Gió mạnh quá!”

Shinichi né người tránh hòn đá suýt bắn vào mặt cậu.

“Không biết gió thổi từ đâu?”

Shinichi cố nhòm xuống dưới hố một lần nữa nhưng vì hố quá sâu nên chỉ thấy toàn một màu đen.

“Không hiểu gió mạnh thế này từ đâu ra? Cứ coi là áp lực từ bể chứa nước nhưng nếu không có một áp lực thật mạnh thì cũng không thể tạo ra gió mạnh thế này.”

- Hả? – Shinichi nhận thấy mình lại bị vướng vào lới nói của chính mình. – Ra là vậy. Đúng rồi! Chính là cách đó.

Ánh mắt Shinichi lóe sáng.

- Đúng. Đúng là vậy.

“Bằng cách này mình có thể minh chứng được toàn bộ những bí ẩn trong các vụ giết người tế thần đã xảy ra.”

Shinichi tin chắc điều mình nghĩ là đúng. Cậu đứng vụt dậy và nhìn lên cây Tế thần một lần nữa.

Khi Shinichi quay trở lại biệt thự, Misa lại khẽ gọi cậu vào phòng ngủ của ông Wakura mà không để ai nhận ra. Ông Wakura đã thức dậy. Biết vậy, Shinichi vội vàng đi vào phòng ngủ của ông.

Cánh cửa vừa mở ra thì ông Wakura đã ngồi đó, nhìn về phía cửa. Đôi mắt ông đỏ ngầu.

- Ôi, bây giờ có khóc thì cũng đã muộn rồi. – Wakura thở dài, ông lau những giọt nước mắt đang trào ra và tự chế giễu bản thân mình.

- Bác ấy đã biết chuyện Youichi và Kotomi qua đời chưa? – Shinichi hỏi giọng đầy ái ngại. Misa, lúc đó đang ngồi cạnh Wakura đỡ lưng cho ông, khẽ gật đầu.

- Kể từ khi có truyền thuyết kia cùng với ảnh hưởng mạnh mẽ của nó thì số phận của chúng dường như đã được định sẵn vậy rồi. – Wakura mắt nhìn xa xăm thì thầm.

- Bác Wakura, bác từng kể là thời sinh viên bác đã tìm hiểu về mối q.uan hệ giữa truyền thuyết chim bách thanh và nền văn minh Mesoamerica phải không ạ?

- Ừ, đúng thế.

- Thế thì vào đêm ngày 15 đó bác cũng có mặt trong làng đúng không? – Shinichi nghiêm túc hỏi.

- Cậu… Cậu đang nói chuyện gì vậy? – Wakura lộ rõ vẻ xúc động.

- Thật không phải, nhưng cháu đã xem tấm gương Tezcatlipoca ở trong hộp kính ạ.

- Cái gì? – Mắt Wakura trợn ngược lên.

- Con xin lỗi. Chính con đã cho cậu ấy xem ạ. – Misa khẽ nhận lỗi.

- Cháu nghe nói hơn ba mươi năm trước bác đã phát hiện ra tấm gương Tezcatlipoca này trong chuyến đi khảo cổ tới Mexico.

- Đúng vậy, thì sao? – Wakura sốt ruột hỏi lại.

- Cháu xin phép được hỏi thẳng, tấm gương đó liệu có phải chính là thứ đã có ở đền Mozutobi không ạ?

- Sao? – Sắc mặt Wakura chợt tái xanh.

- Chắc bác biết Konno Machiko chứ? – Shinichi nghiêm mặt hỏi Wakura.

- Tôi… - Vai ông Wakura thõng xuống.

- Thế nào ạ?

- Ta có biết. – Wakura gật đầu như thể đã hiểu ra.

- Qủa nhiên là vậy. Thế thì, chắc là bác cũng biết kẻ giết người rồi.

- Ồ! Thật thế sao? – Misa mở to mắt nhìn vào mặt bố đầy sửng sốt.

Wakura lắc đầu.

- Không. Ta cũng không chắc chắn lắm.

- Ngày mai có lễ hội ba trăm năm mới tổ chức một lần. Chắc chắn kẻ giết người cũng có mặt ở đó để thực hiện mục đích cuối cùng của hắn.

- Ta biết điều đó.

- Bác định ngày mai sẽ tới lễ hội ạ?

- Đương nhiên là ta phải tới. Ta sở hữu phần lớn đất ở trong cái làng này. Nói cách khác, đây chính là làng của ta. – Wakura ưỡn ngực hãnh diện nói như thể ông là một trưởng làng đầy uy nghiêm.

- Cháu không thể ủng hộ bác làm việc này. – Shinichi nói với Wakura, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Bố, con cũng đồng tình với ý kiến của cậu Kudo. – Misa ôm chầm lấy ông Wakura, bày tỏ suy nghĩ của mình.

- Không được. Lễ hội ngày mai là ngày ta có thể chứng minh toàn bộ những điều ta đã nghiên cứu từ thời sinh viên đến giờ. Dù thế nào ta cũng sẽ tới đó. Ta phải tới đó. – Gương mặt ông Wakura lộ rõ vẻ quyết tâm.

- Vậy ạ… Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác. – Shinichi cúi đầu tỏ vẻ đáng tiếc. Nhưng rồi cậu trấn tĩnh lại, quay về phía Misa nói – Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng chị có thứ gì có thể điều khiển từ xa không? Đồ chơi của trẻ con thôi cũng được.

- Sao? Điều khiển từ xa á? – Misa tròn mắt ngạc nhiên.

- Vâng, đúng vậy. Xe ô tô đồ chơi hoặc máy bay điều khiển từ xa đều được ạ.

- Nếu thế thì ngày xưa anh Youichi và anh Ryoji cũng chơi mãi mấy đồ chơi ấy. Chắc là vẫn còn rất nhiều ở nhà kho đấy. – Misa vừa nghĩ lại vừa nói.

- Thế thì tốt quá!

- Tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu. Cậu cứ chọn bất cứ cái nào mình thích.

Dù không hiểu rõ lý do là gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Shinichi, Misa liền đứng dậy.

- Cảm ơn chị Misa! – Shinichi nói xong cũng liền đứng dậy.

Cánh của mở ra, Shinichi quay lại nói với Wakura đầy dứt khoát.

- Bác Wakura, ngày mai cháu sẽ đi cùng bác.