Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 7: Gia đình nhà Wakura và suy luận rối rắm của ông Kogoro



Shinichi cùng gia đình Wakura trở về biệt thự. Bà Eri vẫn còn chưa hết run rẩy, nên Ran ngồi cùng bên ghế sô pha để trấn an bà.

- Bây giờ mình không thể liên lạc gì với bên ngoài đúng không? – Shinichi hỏi Ran.

- Ừ, nhưng anh cảnh sát Haji nói rằng anh ấy khá rành về máy móc, anh ấy sẽ xem thử xem có sửa lại được đường truyền không dây đã bị phá không.

- Vậy ư?

- Nếu sửa được thì tốt biết mấy… Ủa? Bố con đâu Ran? – Bà Eri nhìn xung quanh, bà nhận ra sự vắng mắt của ông Kogoro.

- Bố nói đi điều tra xung quanh nơi máy phát tín hiệu điện thoại rồi ạ.

- Cái con người đó mà đi điều tra thì có mà phát hiện được gì. Sao ông ấy không nghĩ tới chuyện ở lại đây bảo vệ chị em phụ nữ có phải hơn không. – Bà Eri tức giận nói.

- Ủa? Chị Yayoi và anh Maeda của đài truyền hình đâu? – Shinichi nhìn quanh và hỏi.

- Tôi đã mời họ đi tắm, nhưng họ nói cần ưu tiên việc thu thập tài liệu và ra ngoài rồi ạ.- Bà quản gia lớn tuổi vừa rót trà mời mọi người vừa nói.

- Này, liệu có thể nào hai kẻ đó đã giết anh Youichi không? – Kotomi nghiêm mặt nói.

- Sao? Không thể nào! Mục đích gì chứ? – Ryoji tỏ vẻ sửng sốt.

- Ai biết được. Nhưng anh Youichi vốn là tay trong của bố, q.uan hệ rất rộng trong công việc nên chắc cũng rước về rất nhiều thù oán.

- Cũng có lý. Thế còn trợ lý đạo diễn Okada thì sao? – Ryoji hỏi.

- Có thể là đầu tiên họ định giết anh Youichi nhưng giết nhầm sang Okada. Bây giờ mục đích đã đạt được, chắc là họ chạy trốn rồi. – Kotomi nói suy luận của mình.

- Thế hả? Vậy việc phá cầu treo là nhằm bỏ trốn mà không bị chúng ta đuổi theo? – Ryoji tán đồng suy luận của Kotomi.

- Không đúng. Tiếc là chiếc cầu đó lại rơi về phía bên kia thung lũng.

- Là sao? – Ryoji ngơ ngác khi nghe Shinichi nói.

- Tức là tên sát nhân vẫn đang ở trong làng… - Gương mặt Kotomi hơi tái đi.

- Đúng vậy, hắn vẫn ở trong làng. – Shinichi khẳng định với vẻ nghiêm túc.

- Này này, thế là sao? Lần tiếp theo sẽ tới ai đây? – Ryoji một lần nữa cáu kỉnh đi lòng vòng quanh phòng khách.

- Giống như lời cảnh báo thì… Tiếp theo có thể sẽ là…

- Xem nào, có thể là chị, Ryoji hoặc… Misa, có thể là em đó.

- Sao? – Nghe những lời lạnh lùng của Kotomi, gương mặt Misa thoắt cái tái đi.

- Thôi nào! Thay vì nghĩ ngợi về nạn nhân tiếp theo, chúng ta nên nghĩ cách bắt tên sát nhân có hơn không? – Shinichi hướng về phía mọi người và nói. – Lúc mọi người vào nhà tắm là hơn bảy giờ chiều. Sau đó chúng ta ăn tối xong lúc chín giờ. Suốt thời gian đó anh Youichi ở cùng chúng ta trong nhà ăn. Tiếp theo chúng ta đã tách riêng ra. Em và Ran đi dạo và phát hiện ra thi thể lúc mười giờ kém. Lúc đó thi thể anh Youichi vẫn còn ấm, nên em nghĩ anh ấy chết trước đó chưa lâu đâu. Cho nên em muốn xác nhận lại chứng cứ ngoại phạm của mọi người vào lúc trước và sau mười giờ.

- Hả? Chứng cứ ngoại phạm? Chẳng nhẽ một trong chúng tôi lại đi giết anh trai mình à? – Ryoji đang đi quanh đứng ngay lại, giương đôi mắt đầy giận dữ lên nhìn Shinichi.

- Em rất tiếc, nhưng vẫn phải hỏi lại mọi người. Trừ khi anh có việc gì đó giấu giếm mà không trả lời được.

- Nhảm… nhảm nhí! – Mặt Ryoji biến sắc.

- Tôi ăn tối, xong rồi thấy mệt nên đã lên gi.ường vào lúc mười giờ. Em cũng thế đúng không Ryoji?

- Hả? À ừ. – Ryoji tỏ ra bối rối vội đồng ý với Kotomi.

Tiếp theo, Sonoko lên tiếng:

- Em cũng tắm xong thì ăn tối, rồi vào gi.ường ngủ say tít mù. Cả ngày hôm nay leo núi mà.

- Cô cũng vậy.

- Em cũng vậy.

Bà Eri và Misa cũng hưởng ứng.

- Vậy ư? Như vậy mọi người đều không có chứng cứ ngoại phạm. – Shinichi khoanh tay lại, câu vô thức lẩm bẩm.

- Này, đâu phải chỉ có bọn tôi đâu. Còn có hai người của đài truyền hình đến giờ vẫn chưa quay về, với bố tôi nữa, họ đều không có bằng chứng ngoại phạm! – Ryoji nói thêm.

- Nhưng bố bị đau tim, đang nghỉ ngơi cơ mà! – Misa tỏ vẻ bất bình với Ryoji.

- Ngốc vậy, đó là bệnh giả thôi. Mày tốt bụng nên mới bị lừa thế đó.

- Anh… anh đang nói gì thế… - Misa buồn bã.

- Cậu Kudo này, thật xin lỗi, nhưng tôi thực sự đã mệt mỏi lắm rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Tôi muốn về phòng để nghỉ ngơi liệu có được không? – Kotomi uể oải nói. Shinichi nhận thấy cô có quầng thâm dưới mắt, khuôn mặt cũng vô cùng mệt mỏi.

- Thôi được rồi. Việc điều tra cụ thể sẽ để ngày mai vậy ạ. Mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé. – Shinichi đành phải nói vậy.

Mọi người đều rời khỏi phòng khách và trở về phòng riêng của mình. Shinichi cũng không còn cách nào khác, đành phải vào căn phòng mà bà quản gia lớn tuổi Tomo đã chuẩn bị cho cậu. Tuy nhiên cả đêm hôm đó, hai vụ sát nhân cứ liên tục quay mòng mòng trong đầu khiến cậu không ngủ được mấy.

Sáng hôm sau, Shinichi rửa mặt rồi tới phòng khách dùng bữa cùng người nhà Wakura và nhóm Ran.

- Thám tử nhóc con, trông chú mày thảnh thơi quá nhỉ. – Ông Kogoro đang ăn đến phồng mang trợn mép mỉa mai nói.

- Dạ? À, cháu đã nghĩ ngợi cho đến rạng sáng… - Cậu vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Ran.

- Nghĩ ngợi? Ha ha ha, thám tử gà mờ như chú mày thì dù có nghĩ ngợi đến đâu cũng không giải quyết được bí ẩn của vụ án này đâu! – Ông Kogoro vừa đắc thắng nói vừa nốc cà phê ừng ực vào họng.

- Sao…?

Shinichi toan đứng dậy, nhưng Ran đã huých chân cậu dưới bàn. Cậu đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cầm cốc cà phê lên.

- Mọi người ơi, chị Yayoi và anh Maeda của đài truyền hình vẫn chưa quay lại sao? – Shinichi nhận thấy sự vắng mặt của hai người kia liền hỏi.

- Đúng vậy ạ. – Bà Tomo lo lắng nói.

- Hai người đó đúng là kỳ lạ! – Kotomi nhướn mày.

- Không, em nghĩ có thể họ cũng bị sát hại rồi.

- Sao? – Mọi người trong phòng khách đều tái mặt khi nghe lời của Shinichi.

- Không thể nào. Họ đâu phải là người nhà Wakura đâu? – Ông Kogoro phủ định.

- Đúng. Nhưng anh trợ lý đạo diễn Okada cũng đã bị sát hại đấy thôi.

- Thì là như vậy… - Ông Kogoro nhớ ra vụ án của anh trợ lý đạo diễn nên im bặt.

- Cứ tiếp tục thế này thì tất cả chúng ta đều sẽ bị giết không chừa một ai mất! – Ryoji đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ mở ra vườn quay vào kích động nói.

- Đúng đấy. Tên sát nhân không chỉ phá đường truyền điện thoại mà còn phá cả máy bộ đàm của cảnh sát và chặt đứt chiếc cầu treo duy nhất nối với bên ngoài nữa. – Kotomi bồn chồn lắc đầu nói.

- Với tình hình bất ổn như hiện nay, ai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng bồn chồn. Tuy nhiên không cần phải lo lắng đâu, vì đã có thám tử nổi danh khắp nước Nhật Bản, Kogoro Mori tôi đây rồi! – Ông Kogoro đập tay vào ngực.

- Nổi danh khắp nước Nhật Bản là nổi ở chỗ nào? – Eri bĩu môi lơ đãng hỏi.

- Cô nói cái gì đấy? – Ông Kogoro tai thính như tai mèo, nên dù bà Eri có nói nhỏ ông vẫn nghe ra.

- Tôi muốn hỏi là những ai biết đến tên tuổi của anh? – Lần này Eri nói to lên đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

- Cái… cái gì cơ? – Mặt ông Kogoro đỏ bừng lên vì giận.

Thấy hai người sắp sửa bắt đầu một trận khẩu chiến, Shinichi vội lên tiếng chuyển hướng câu chuyện:

- Chúng ta tiếp tục việc của hôm qua thôi ạ. Chị Kotomi đã nói rằng anh Youichi bí mật mở rộng hoạt động kinh doanh mà không cho bác Wakura biết, nên cũng mua thù chuốc oán không ít, đúng không ạ? – Cậu hỏi lại Kotomi một lần nữa.

- Đúng thế, hình như anh ấy còn nợ tiền nữa.

- Sao? Nợ tiền? – Shinichi vô cùng ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Anh Youichi tách khỏi chuỗ nhà hàng Wakura và đứng ra kinh doanh độc lập. Nhưng mọi thứ đều không suôn sẻ. Tôi cũng không r4o anh ấy nợ bao nhiêu, nhưng có lẽ rất nhiều.

- Nợ tiền… Ra là vậy… - Shinichi trầm tư suy nghĩ, nhưng rồi lại ngay lập tức hỏi. – À cho em hỏi, anh Ryoji kinh doanh gì ạ?

- Hở? Anh ấy à? Bây giờ anh vẫn đang gom vốn để bắt đầu kinh doanh. – Ryoji bối rối trả lời. Nghe vậy, Kotomi phá ra cười ha hả.

- Cái gì mà gom vốn để bắt đầu kinh doanh chứ? Mày chỉ buôn bán đồ vặt vãnh trên mạng thôi. Lần trước còn giao dịch với nước ngoài thất bại gây tổn thất lớn, phải đến khóc lóc cầu xin bố nữa. Tao biết hết!

- Chị… chị nói gì thế? – Mắt Ryoji đỏ ngầu lên vì tức giận.

- Gì sao?

- Dù sao tôi vẫn đỡ hơn chị, mê mẩn một gã trời ơi đất hỡi chẳng đâu vào đâu. Chị cứ chạy theo gã diễn viên hạng hai của Hàn Quốc đó nên cuối tuần nào cũng sang bên đó. Nhìn chị gái mình còn trẻ mà cứ dật dờ như mấy bà cô trung tuổi, tôi đây làm em cũng thấy thật xấu hổ.

- Mày đang nói gì đấy? - Lần này đến phiên Kotomi vừa tức vừa ngượng.

- Hai người làm ơn thôi đi! – Misa dường như đã quá sức chịu đựng nên đứng lên khỏi ghế can hai người.

- Đúng là… Chú mày không xứng làm thám tử, ai lại khiến cho chị em nhà người ta cãi nhau như vậy chứ. – Ông Kogoro vừa xỉa răng vừa nhìn Shinichi đầy coi thường. – Chẳng nhẽ nhóc con không thể khôn ngoan hơn sao?

- Không ngoan là sao ạ? – Shinichi nhìn ông Kogoro.

- Nói sao đây nhỉ. Bác đây đã biết kẻ sát nhân là ai rồi.

- Sao? – Tất cả mọi người trong phòng ăn kể cả Shinichi đều tỏ vẻ sửng sốt, dồn ánh mắt vào ông Kogoro.

- Vậy… Kẻ sát nhân là ai vậy? – Misa hỏi ông Kogoro.

- Kẻ sát nhân…

- Kẻ sát nhân là ai?

- Kẻ sát nhân, không ai khác chính là mi, Ryoji! – Ông Kogoro nhìn về phía Ryoji đang đứng cạnh cửa sổ phòng ăn, ngón tay chỉ thẳng vào anh ta.

- Cái gì? Khụ khụ… - Ryoji đang hút thuốc lá ngay lập tức bị sặc khói ho sù sụ.

- Bác ơi, bác có bằng chứng gì không ạ? – Shinichi hỏi.

- Tất nhiên rồi. Bằng chứng chính là đây. – Ông Kogoro đắc ý đặt lên bàn một điếu thuốc lá hút dở màu đen được đặt trong bao ni lông. Vật này hoàn toàn giống với điếu thuốc Ryoji đang cầm trên tay. – Tôi đã tìm thấy vật này hôm qua, ngay bên cạnh máy truyền tín hiệu điện thoại bị tên sát nhân phá hoại.

- Sao? – Mặt Ryoji trở nên tái mét.

- Hê hê hê, thật đáng tiếc, không gì có thể lọt khỏi tầm mắt sắc bén của thám tử nổi tiếng như tôi.

- Đừng có đùa! Chẳng nhẽ chỉ vì điếu thuốc lá hút dở rơi ở hiện trường mà ông bảo tôi giết người à? – Ryoji đập hai tay trên bàn tức giận nói.

- Đúng là không biết hối cải! – Ông Kogoro không chịu thua mà đứng dậy quát lại.

- Nếu chỉ dựa vào điếu thuốc hút dở đó thì không thể kết luận anh Ryoji đã đến hiện trường tối qua được. – Shinichi hai tay ôm đầu. – Như vậy vô lý quá.

- Có chú mày vô lý thì có. – Ông Kogoro liếc xéo Shinichi. Đúng lúc đó, Eri vẫn giữ im lặng theo dõi từ đầu đột nhiên lên tiếng.

- Cũng có thể điếu thuốc vứ ở cạnh máy phát điện thoại chính là của Ryoji…

- Nhưng loại thuốc lá này ở đâu chẳng có? Nếu muốn xác thực thì chí ít cũng phải lấy nước bọt còn dính ở đầu lọc, đi xét nghiệm ADN rồi hẵng kết luận.

- Thêm nữa, gạt tàn để rải rác khắp nơi trong tòa nhà này, như nhà ăn này hay các phòng ở bên cạnh, rồi cả trên bàn tại phía bể bơi trong vườn nữa. Cậu ấy có thể dụi thuốc vào bất cứ chiếc gạt tàn nào trong nhà. Và bất cứ ai trong số những người đang ở trong ngôi nhà nà đều có thể mang điếu thuốc đã dụi tắt có sẵn trong nhà ra ngoài.

- Hả? – Trước suy luận sắc bén của Eri, ông Kogoro nhận ra những lỗ hổng trong suy luận của mình. Bà Eri cười nhạt, vứt điếu thuốc hút dở vào sọt rác để ở góc nhà.

- Cô… cô làm cái gì thế? – Ông Kogoro vẻ mặt hốt hoảng chạy lại phía sọt rác.

- Xì, ông đã nghe kỹ những gì cô ấy nói chưa thế? – Ryoji lè lưỡi.

- Tuy nhiên, việc Ryoji vui mừng vì cái chết của anh Youichi hình như là có thật đấy. – Kotomi vừa nói vừa liếc nhìn Ryoji.

- Chị… chị đang nói cái quái gì vậy? Chính chị mới là người vui mừng thì có!

- Em xin hai người, làm ơn đừng cãi nhau nữa! – Misa vội vàng can gián cuộc cãi vã sắp sửa nổ ra lần hai giữa Ryoji và Kotomi.

- Xì! – Kotomi quay ngoắt đi, cô mở mạnh cánh cửa lớn dẫn ra vườn rồi đi mất.

- Chị Kotomi, đừng đi ra ngoài một mình! – Shinichi gọi với theo.

- Đừng đùa nữa, tôi không thể ở chung với loại người như thế này dù chỉ một giây! – Kotomi bỏ lại một câu rồi hùng hổ hướng đi ra cửa.

- Đúng là người thích chuốc lấy đau khổ vào mình! – Ryoji lầm bầm, vừa ngậm điếu thuốc vừa đi khỏi phòng khách.

- Thành thật xin lỗi mọi người. Hai người đó bị đụng chạm vào nỗi khổ riêng của mình cho nên… - Misa ngượng ngập xin lỗi những người còn lại.

- Không sao đâu. Những gia đình giàu có bao giờ cũng vậy mà, thế nào cũng có sự tranh chấp tài sản. – Bà Eri vốn làm nghề luật sư nên rất thấu tình đạt lý nói.

- Đây có lẽ là nỗi khổ riêng mà những người giàu có đều nếm trải. – Sonoko buồn bã nói.

- Xin phép mọi người, tôi phải đi xem xét tình hình sức khỏe bố tôi một chút ạ. – Misa nói và rời khỏi phòng khách.

Shinichi nhìn theo bóng Misa, cậu xích lại gần Ran và nói khẽ:

- Ran, tớ nhờ cậu việc này. Câu theo dõi giúp tớ hành tung của chị Kotomi nhé.

- Ừ, tớ biết rồi.

- Sonoko, tớ nhờ cậu chút nhé? – Lần này Shinichi thì thầm với Sonoko. – Tớ nhờ cậu theo dõi Ryoji nhé.

- Ờ, ok. – Sonoko nhoẻn miệng cười giơ ngón tay lên làm dấu hiệu đồng ý.

- Còn cậu thì sao hả Shinichi? – Ran hỏi.

- Tớ sẽ lo cho chị Misa. – Shinichi nói xong liền nối gót theo Misa đi khỏi nhà ăn.

Ran bị bỏ lại tỏ vẻ buồn bã hạ tầm mắt nhìn xuống sàn nhà.

- Bỏ rơi vợ tương lai lại đây, đó cũng là một loại tội ác. – Sonoko nói như tố cáo.

- Không sao đâu. Shinichi luôn cư xử rất tốt với tất cả mọi người mà.

- Cho nên tớ mới nói đó là một loại tội ác. Nếu cậu cứ tỏ ra thấu hiểu với loại người như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ khác giật mất hạnh phúc trên tay đấy!

- Sao? – Ran ngẩn ngơ khi nghe Sonoko nói.

Ông Wakura đang nằm ngủ thiu thiu trên gi.ường. Nhưng Misa vẫn nhìn vẻ mặt ông một cách lo lắng.

- Bác ấy sao rồi? – Shinichi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ và bước vào.

- Hình như vẫn đang ngủ say.

- Thế thì tốt rồi.

- Chẳng biết cái cầu treo bao giờ sẽ được sửa xong nữa. Chị mong bác sĩ sớm đến đây khám cho bố.

- Đến khi nào chúng ta liên lạc được với bên ngoài thì bác sĩ sẽ đến ngay mà.

- Ừ.

- Mà chị này, em muốn hỏi chị một chuyện. Ban nãy chị Kotomi có nói là anh Youichi chết thức sự khiến anh Ryoji vui mừng, chuyện đó là sao ạ?

-… Bố chị đã tuyên bố sẽ dùng tất cả tài sản để điều tra mối q.uan hệ của ngôi làng này với nền văn minh Mesoamerica. Dĩ nhiên, cả chị Kotomi và anh Ryoji đều phản đối kịch liệt. Anh Ryoji còn nói rằng bố thật gàn dở. Tuy nhiên anh Youichi thì lại tán động việc bố tìm hiểu về truyền thuyết Thần Chim, thậm chí tự anh ấy cũng đang bắt đầu tìm hiểu về nền văn minh Mesoamerica. Vì thế bố chị gần đây đã có cái nhìn thiện cảm hơn với anh Youichi. Thậm chí bố đã nói ông sẽ không để lại chút tài sản nào cho chị Kotomi và anh Ryoji, ổng sẽ chuyển phần tài sản của hai người đó cho anh Youichi. Hai người đó nghe vậy thì rất sốc.

- Ra là thế, thảo nào! – Shinichi tỏ vẻ đã hiểu.

- Chị Kotomi và anh Ryoji luôn nói xấu anh Youichi, nói rằng anh ấy nhằm mục đích độc chiếm tài sản nên mới giả vờ nói chuyện với bồ dù vốn không hề có hứng thú. Nhưng chị tin rằng anh Youichi thực sự thật tâm đối với bố.

- Ồ, có lẽ vậy. – Shinichi không biế nói gì hơn. Cậu vốn rõ hơn ai hết, anh chàng Youichi muốn hỏi cách độc chiếm tài sản từ kẻ sát nhân nên mới đi ra ngoài một mình.

Trong lúc Shinichi còn đang lúng túng, Misa đột nhiên nhìn cậu bằng cặp mắt chân thành tha thiết.

- Shinichi, xin em đấy, hãy sớm bắt tên sát nhân giúp chị!

- Vâng… vâng!

- Nếu cứ để thế này, cả nhà chị sẽ bị sát hại hết mất. – Misa cầm lấy tay Shinichi và nhìn cậu bằng đôi mắt đầy mong chờ.

- Đừng lo lắng, em sẽ không để cho hắn thực hiện điều đó đâu. – Trước đôi mắt to tròn, sáng long lanh của Misa, Shinichi bối rối khẳng định.

- Cảm ơn em. – Misa tựa đầu vào ngực Shinichi.

- A… - Gương mặt Shinichi phút chốc đã đỏ bừng.

- Em… em có việc phải điều tra… Cho nên… - Cậu ngượng ngập dùng hai tay đẩy Misa ra xa. – Vì rất nguy hiểm nên chị tuyệt đối đừng đi ra ngoài nhé.

Shinichi dặn rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi phòng ngủ của ông Wakura.

-Shin...Shinichi...-Misa buồn bã nhìn theo bóng hình Shinichi vừa đi khuất.