Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 251



Chương 251

Nhưng nó giống như là uất ức bị kìm nén trong thời gian dài, thút thít như một con thú nhỏ bị thương.

Tống Du suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nói với Tiêu Kỳ Nhiên.

Vừa bắt máy đã truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông từ đầu dây bên kia,ngữ khí lạnh lùng: “Chuyện gì?”

“Giang Nguyệt ngất xỉu.” Tống Du nói ngắn gọn: “Ngất xỉu trong phòng tắm trong nhà, có thể hai ngày nay không thể làm việc được.”

“Tôi không có thông tin liên lạc với người đại diện của cô ấy nên thông báo cho cậu một tiếng.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tống Du vừa nghe liền biết Tiêu Kỳ Nhiên cũng không biết chuyện, tùy ý tiếp lời: “Chắc là lúc tắm quên mất mà ngủ thiếp đi, không có chuyện gì lớn.”

Không biết có phải Tống Du nghe nhầm hay không, nhưng anh nghe thấy người ở đầu dây bên kia hình như thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới, trầm thấp lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc: “Cúp máy đây.”

Tống Du nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, nhịn không được thở dài.

Thật đúng là tuyệt tình.

Thụy Uyển.

Vẻ mặt Tần Di Di hưng phấn, đi tới đi lui trong phòng, nhìn căn biệt thự xa hoa này, trong lòng cô ta vui sướng nói không nên lời.

Lúc trước chỗ cô ta ở là một căn hộ nhỏ, cách âm không tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau.

Hiện tại biệt thự này vừa rộng rãi vừa thoải mái, nhìn đã biết là thích hợp cho cô ta ở.

Hơn nữa còn ở chung với Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Di Di không nén được vui sướng, trong ngực nhảy nhót không thôi, xoay người đi tìm Tiêu Kỳ Nhiên.

“A Nhiên, em dự định…”

“Di Di, tôi đã nghĩ lại rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, cất điện thoại, nhấc mí mắt lên: “Em ở đây không thích hợp, tôi đưa em về.”

Tần Di Di dừng lại.

Trên mặt cô ta đột nhiên hiện lên một vẻ bi thương, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, rất bất đắt dĩ:

“A Nhiên, vừa rồi anh đã đồng ý với em rồi, không được đổi ý.”

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi.

Anh không nói thêm một chữ nào, trong ánh mắt có cảm giác áp bách.

Lông mi Tần Di Di run rẩy, cúi đầu thăm dò, giọng nói có chút sa sút: “Vì sao A Nhiên lại đổi ý, bởi vì vừa rồi nhìn thấy chị Giang Nguyệt sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ liếc nhìn cô ta một cái, nói với cô ta: “Trước đây Giang Nguyệt từng ở đây.”

Tần Di Di đứng thẳng người: “A Nhiên, em không ngại.”

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào sô pha, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tôi để ý.”