Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 361



Chương 361

Câu nói này thực sự là một sự sỉ nhục không thương tiếc, khiến Tần Di Di không thể đứng vững. Cô cắn môi, giọng nói trở nên nghẹn ngào:

“Không liên quan gì đến cha mẹ của cháu, xin bác hãy tôn trọng họ.”

Như thể nghe được một câu nói đùa, Tô Gia Lan cười nửa miệng nói: “Sự tôn trọng của người khác là do mình giành lấy được, chứ không phải chờ người khác bố thí cho đâu, cô gái à.”

Cuộc gặp gỡ tối nay, thực sự không vui chút nào.

Tần Di Di nằm gọn trong vòng tay Tiêu Kỳ Nhiên khóc lớn một hồi, áo anh cũng đã ướt đẫm nước mắt của cô, nhưng cô vẫn thấy ấm ức không thôi.

Khóc mãi đến khi mệt lả, giọng nói nghẹn ngào của Tần Di Di vang lên, đôi mắt sưng húp ngấn lệ:

“A Nghiên, có phải em rất vô dụng không, đến nỗi khiến bác gái cực kỳ thất vọng về em?”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, nhìn có chút không yên lòng.

Một lúc sau anh ta phản ứng lại, trầm giọng nói: “Không có, em rất tốt.”

Tần Di Di cắn môi, cả người không ngừng run lên vì khóc quá nhiều: “Nhưng bác gái rất chán ghét em, bác ấy thích chị Giang Nguyệt hơn.”

So sánh biểu hiện của Giang Nguyệt và chính mình vừa rồi, cùng với những lời mà Tô Gia Lan nói, Tần Di Di cảm thấy chúng như một cái tát rất nặng nề.

Khoảng cách giữa cô và Giang Nguyệt khiến cô cảm thấy rất tự ti.

Tần Di Di vẫn luôn biết Giang Nguyệt ưu tú hơn mình rất nhiều.

Nhưng vậy thì đã sao?

Cô có được tình yêu của Tiêu Kỳ Nhiên, khoảng cách này trước sau gì cũng sẽ phai nhòa thôi.

Tiêu Kỳ Nhiên lấy khăn giấy ra, giúp Tần Di Di lau nước mắt, thản nhiên nói: “Mẹ tôi thích là chuyện của mẹ tôi, đâu phải tôi thích đâu mà phải lo.”

Nghe vậy, Tần Di Di mới thôi khóc.

Cô chớp mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng mím môi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng: “

Vậy A Nhiên, rốt cuộc anh thực sự thích ai?”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó mím môi cười, nhìn vào mắt Tần Di Di.

Giọng nói của anh ta rất trầm, trước giờ lúc nói chuyện tình cảm đều rất dễ nghe, từng câu từng chữ đều rất trịnh trọng:

“Tôi thích ai, không phải trong lòng Di Di hiểu rõ nhất sao?”

Lúc này Tần Di Di mới vui vẻ nở một nụ cười, thẹn thùng ngả vào trong ngực anh.

Ngồi trong chiếc xe công vụ dài và rộng, Giang Nguyệt vẫn im lặng trong suốt hành trình.

Chiếc xe này được chuẩn bị đặc biệt riêng cho Tô Gia Lan, vì bà không thể đi lại nên cần một không gian rộng để chứa xe lăn.

“Giang Nguyệt, cô đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ có kết quả như ngày hôm nay đúng không?” Tô Gia Lan đã bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ dịu dàng thường ngày, kiên định nói.

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Tiêu phu nhân tự có sắp xếp riêng, sao tôi có thể đoán ra được gì.”

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Giang Nguyệt đều bình tĩnh không đổi.