Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1415



Chương 1428

Chung quanh rất tối, bé nhìn khắp nơi một lượt, yếu ớt gọi một tiếng: “Sư phụ…”

Không ai trả lời.

Túc Bảo cảm thấy hơi lạnh, cúi đầu nhìn một chút, không biết một cái giày và một cái bao tay của mình đã biến mất từ lúc nào, cái chân không có giày kia, ngay cả vớ cũng không biết đã lạc trôi đi đâu nữa.

Mũ cũng rớt, áo lông màu đen trên người thì ướt nhẹp.

Túc Bảo không khỏi run rẩy.

Chân trần giẫm phải vật cứng, cảm giác rét lạnh, Túc Bảo duỗi tay cầm lên, dí sát vào xem thử…

Là một cái xương ngón tay…

Túc Bảo vội vàng ném đi, dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ.

“Hắc… Đốm lửa tinh thần…”

Lòng đất tối om lập tức sáng lên, hai tay Túc Bảo nâng đốm lửa tinh thần sưởi ấm, nhưng đây cũng không phải là lửa dương, bé vẫn cảm thấy rất lạnh.

“Mợ cả…?” Túc Bảo thử gọi.

Lúc bé ngã xuống, mợ cả cũng nhào tới.

Nhưng cũng không có ai trả lời.

“Sư phụ…” Túc Bảo mếu máo, tủi thân đến rơi nước mắt.

Nhưng bé nhanh chóng lau nước mắt đi, cổ vũ bản thân: “Không khóc không khóc, mình không được khóc!”

Bé không đơn độc một mình…

Ánh mắt Túc Bảo còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, bé hoàn toàn không chú ý tới, xung quanh bé đều là ‘người’.

Cả đám lẳng lặng đứng đó, trợn trắng mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía bé.

Bé quả thật không đơn độc một mình…

Túc bảo lắc nhẹ hồ lô linh hồn.

Bình thường hồ lô linh hồn đều đóng chặt, chỉ có khi nào bé cần mở ra hoặc là ngẫu nhiên quên đóng lại, hồ lô linh hồn mới mở nắp.

Túc Bảo lắc nhẹ hồ lô linh hồn, đám quỷ đào hoa lập tức chui ra ngoài.

Đám quỷ đào hoa cũng không biết ban nãy xảy ra chuyện gì, vừa ra ngoài đã bối rối.

Xung quanh có rất nhiều “người”.

Quỷ xui xẻo đực mặt nói: “Thật… Thật náo nhiệt!”

Quỷ đào hoa vỗ vào đầu nó một cái: “Tĩnh lặng như vậy, náo nhiệt cái quỷ!”

Quỷ mít ướt mờ mịt nói: “Thì rõ là náo nhiệt cái quỷ* còn gì….”

(*) ý là rất nhiều quỷ nên rất náo nhiệt

Chung quanh từng “người” đứng sừng sững, nếu treo thêm một cái đèn nháy trong quán bar, lại thêm một DJ bốc lửa nữa, nó cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng quỷ nhảy nhót.

Quỷ nhu nhược nhìn về phía Túc Bảo đầu tiên, chỉ thấy cả người bé ướt sũng, lạnh đến run rẩy, nhất thời đau lòng không thôi.

Nó theo bản năng ôm Túc Bảo vào trong lòng, phát hiện ở đây nó lại có thể làm được.

Quỷ nhu nhược cố gắng muốn sưởi ấm cho Túc Bảo, đáng tiếc hiện tại nó không hề ấm một chút nào.

Hốc mắt Túc Bảo đỏ lên, dựa vào bả vai của quỷ nhu nhược nghẹn ngào nói: “Anh Phan, sư phụ của em đi đâu mất rồi, mợ cả cũng biến mất, ba với cậu cả, anh nhỏ cũng không biết ở nơi nào…”