Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 9: Bị nhốt



Sau trận đấu tứ kết thì những đội được lọt vào vòng trong sẽ được nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi và tập luyện.

Hôm sau, như thường lệ buổi chiều đội bóng rổ lên trường để tập luyện còn những lớp khác vẫn học bình thường, Trương Mạn Hy mặc dù thỉnh thoảng chân vẫn hơi đau nhưng được đội y tế chăm sóc nên cũng không có gì đáng lo ngại, cô có thể tập luyện bình thường. Nếu may mắn cao trung X có thể vào chung kết thì tính ra cũng chỉ còn hai trận nữa, cả đội đều mong không ai bị chấn thương để có thể cố hết sức mang chiếc cúp cuối cùng của thời học sinh về.

Buổi chiều, lúc tan học thì đội bóng rổ ở lại tập luyện một chút rồi cũng về nhà nghỉ ngơi, chỉ có Trương Mạn Hy ở lại tập luyện thêm. Trước khi thầy giáo thể dục về thầy có nhắc Trương Mạn Hy trước khi về thì cất bóng vào nhà kho của trường và thầy nhắc kĩ là cửa của nhà kho bị hỏng khóa rồi nếu đóng vào thì rất khó mở ra nên nhắc cô đừng để cửa đóng.

 Ở lại tập luyện thêm một hồi thì Trương Mạn Hy cũng đã mệt, cô đi thu hết tất cả những quả bóng ở trên sân vào túi đựng rồi mang vào nhà kho. Nhà kho của trường rất nhỏ, nằm bên cạnh nhà đa năng, những đồ trong này hầu như toàn là những dụng cụ thể thao, thỉnh thoảng còn để mấy bộ quần áo văn nghệ.

Trương Mạn Hy vớ được cái chổi ở gần cửa, dùng nó để chặn cánh cửa không cho nó đóng lại rồi cô mang túi bóng rổ vào trong nhà kho để, do nhà kho rất nhỏ, bóng đèn ít sử dụng nên hơi chập chờn, đường đi lại bé, Trương Mạn Hy không may đụng vào mấy quả bóng chuyền làm nó lăn từ trên kệ xuống. Trương Mạn Hy loay hoay nhặt lại thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.

"Chị Mạn Hy, sao chị lại ở đây?" Lâm Hạ Lam đi vào, lúc chiều đi học về cô quên mất là mình nhận nhiệm vụ đi lấy túi đồ văn nghệ cho đội múa của lớp vì sáng mai đội mua cần gấp, Lâm Hạ Lam đành phải từ nhà lên trường để lấy không nghĩ vào nhà kho lại gặp chị Mạn Hy. 'Đây có phải quá trùng hợp rồi không?' Lâm Hạ Lam vui sướng nghĩ.

"Khoan đã, đừng...." Trương Mạn Hy bất ngờ vì Lâm Hạ Lam lại xuất hiện ở đây nhưng khi nhìn trên tay Lâm Hạ Lam cầm là cây chổi chốt cửa Trương Mạn Hy vội vàng nhìn sang cửa. Chưa kịp nhắc nhở thì cánh cửa đã đóng lại.

Trương Mạn Hy sợ hãi chạy ra phía cửa cố gắng hết sức mở ra nhưng không được, Lâm Hạ Lam đứng ở bên cạnh có chút không hiểu.

"Sao vậy chị?" 

"Cánh cửa này hỏng rồi, một khi đóng lại rất khó mở ra" Trương Mạn Hy trên trán đã đổ mồ hôi vì lo lắng. 

Lâm Hạ Lam lúc này mới biết mình đã gây chuyện gì, thảo nào lúc cô đến không biết ai lại để cây chổi ở cửa, nghĩ là có người để quên nên đã đem vào, lúc này trong lòng cô cũng có chút lo lắng. Trương Mạn Hy hơi thở có gấp gáp hơn, mặt cô cũng nhanh chóng thay đổi, một vẻ mặt hoảng sợ đến cực độ, Trương Mạn Hy vội vàng chạy đến phía balo mở khóa lấy điện thoại, động tác có chút gấp gáp, dường như vội vàng khiến cô càng muốn nhanh lại càng lúng túng. 

Sau khi lấy được chiếc điện thoại ra, Trương Mạn Hy tay run lẩy bẩy bấm số điện thoại của Mạc Thiên Trúc, trên trán mồ hôi đã vã ra như tắm, trong lúc này tại sao thời gian lại trôi lâu như vậy, những tiếng tút tút của điện thoại cứ vang lên nhưng không có ai bắt máy, Trương Mạn Hy miệng lẩm bẩm "bắt máy đi... làm ơn bắt máy đi". Lâm Hạ Lam đứng nhìn Trương Mạn Hy cũng cảm thấy vô cùng ân hận, cô biết mình là người làm cả hai bị nhốt ở đây, cô liên tục xin lỗi nhưng không nghĩ phản ứng của học tỷ lại lạ đến thế, trước giờ cô chưa bao giờ thấy học tỷ như thế này kể cả trong những tình huống gấp gáp nhất .

"Alo..Mạn Hy hả?" Cuối cùng Mạc Thiên Trúc cũng bắt máy.

"Thiên Trúc... cứu mình... cứu mình với... hắn... hắn sẽ đến nữa..." Trương Mạn Hy cả người run sợ, đến cả tiếng nói cũng không liền mạch.

"Mạn Hy, cậu đang ở đâu? bình tĩnh lại nói cho mình nghe...Alo... Alo...." Mạc Thiên Trúc hốt hoảng, vội vàng hỏi, được một lúc thì không nghe thấy tiếng gì nữa.

"Chị Thiên Trúc, em là Lâm Hạ Lam, bọn em bị nhốt ở nhà kho của trường, chị mau đến đây nhờ người mở cửa, chị Mạn Hy rất lạ, chị ấy sợ hãi đến mức đánh rơi cả điện thoại." Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy sợ hãi tái xanh mặt đến mức đánh rơi cả điện thoại thì liền nhặt lấy.

" Được rồi, chị sẽ đến ngay, em ở đấy chấn an Mạn Hy lại hộ chị, cậu ấy mắc chứng sợ bị nhốt trong không gian hẹp và tối, chị sẽ nhanh chóng đến." Mạc Thiên Trúc thấy Lâm Hạ Lam nghe máy thì vội vàng nhắc nhở rồi cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà nhờ ba của mình lái xe đưa đến trường.

Lâm Hạ Lam cúp máy, không nghĩ một người như chị Mạn Hy lại mắc chứng này. Nhìn Trương Mạn Hy ngồi thu mình lại một góc, sợ hãi co người ôm lấy hai đầu gối mà run lẩy bẩy, Lâm Hạ Lam tiến đến gần từ từ chạm nhẹ vào người Trương Mạn Hy khiến học tỷ giật mình mà hét lên "Đừng gϊếŧ tôi...". Lâm Hạ Lam bị tiếng hét của Trương Mạn Hy làm sợ hãi nhưng cô vẫn cố chấn tĩnh Trương Mạn Hy lại.

"Chị Mạn Hy, nhìn em đi, em là Hạ Lam. Đừng sợ, không có ai ở đây làm hại chị đâu"  Lâm Hạ Lam cố gắng để Trương Mạn Hy trấn tĩnh lại nhưng dường như không dễ.

Trương Mạn Hy vẫn rất sợ hãi, Lâm Hạ Lam đưa tay ra nắm lấy tay Trương Mạn Hy, chỉ hi vọng làm vậy học tỷ sẽ bớt sợ hãi hơn. Trương Mạn Hy cảm nhận được một chút hơi ấm liền nắm thật chặt tay của Lâm Hạ Lam lại, Lâm Hạ Lam không nghĩ học tỷ sẽ nắm chặt như vậy, cô cảm thấy rất đau nhưng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi sang bên cạnh dựa vào chiếc tủ đằng sau. Nhờ sự lẻo nhẻo dai dẳng của mình mà Lâm Hạ Lam đã làm cho Trương Mạn Hy bớt sợ hãi hơn.

Một lát sau Trương Mạn Hy đã bình tĩnh lại nhưng vẫn nắm chặt tay của Lâm Hạ Lam không hề buông lỏng. Hai người ngồi trong một góc cùng với sự im lặng.

"Chị Mạn Hy, em xin lỗi, em không biết chị lại sợ như vậy... Em rất rất xin lỗi" Lâm Hạ Lam đột nhiên lên tiếng, mặc dù nãy giờ cô nói những chuyện linh tinh để Trương Mạn Hy bình tĩnh lại nhưng vẫn không quên tự trách bản thân mình.

Trương Mạn Hy vẫn im lặng, cô bây giờ đã bình thường trở lại, cô không trách Lâm Hạ Lam, dù sao em ấy cũng không cố ý và cũng không biết mình bị mắc chứng này nữa. Ngược lại Trương Mạn Hy thấy đỡ hơn vì có Lâm Hạ Lam ở đây, nếu không cô cũng không biết bản thân mình sẽ ra sao nữa.

"Tại sao? Em lại tốt với tôi như vậy?" Trương Mạn Hy sau một hồi im lặng thì rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Chẳng phải em nói em thích chị sao" Lâm Hạ Lam hơi ngạc nhiên.

"Tôi đâu nhớ tôi đã làm gì để em thích tôi đâu nhỉ" Trương Mạn Hy nhíu mày nói.

"Đâu cần có lý do để thích một ai đó. Nếu cần thì có lẽ từ giây phút chị giúp em lấy lại điện thoại thì em đã rung động với chị rồi, không thì là sự tốt bụng của chị" Lâm Hạ Lam nói.

"Tôi không nghĩ mình là người tốt đâu, tôi từng nghĩ mình là một người rất xấu xa vì đôi lúc mọi người tỏ ra xa lánh tôi" Trương Mạn Hy nhớ lại, có rất nhiều xung quanh cô nhưng rồi dần dần họ lại xa lánh cô vì sự im lặng và nghiêm túc của cô đôi khi làm họ khó chịu, cuối cùng chỉ có Thiên Trúc là người ở lại.

"Không phải vậy đâu. Em biết chị rất tốt vì chị thường cho lũ mèo hoang uống nước và thức ăn, chị còn mua cơm cho một người ăn xin nữa. Nếu là người xấu sẽ không bao giờ làm vậy" Có mấy lần Lâm Hạ Lam đi về trên đường gặp Trương Mạn Hy đều nhìn thấy hết những việc mà cô ấy làm.

Trương Mạn Hy nghe xong thì không lên tiếng nữa, cô không nghĩ là mình bị em gái này bắt gặp những lúc đó. Trương Mạn Hy nhận ra từ lúc nào Lâm Hạ Lam đã bước vào cuộc đời mình, cô đã nghĩ em ấy cuối cùng rồi sẽ giống những người khác bỏ cô mà đi nhưng có lẽ Lâm Hạ Lam vẫn ở lại. 

"Em rồi có bỏ ghét tôi như họ không?" Trương Mạn Hy hỏi

" Tất nhiên là không. Mà chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi người không có ghét chị đâu" Cả hai tay của Lâm Hạ Lam nắm lấy tay của Trương Mạn Hy.

"Cảm ơn em" Chỉ một tiếng của Trương Mạn Hy cũng khiến Lâm Hạ Lam vui, do thiếu ánh sáng nên Lâm Hạ Lam không hề biết rằng trên môi Trương Mạn Hy đang là một nụ cười nhẹ.